Hết Giận Thì Yêu Thôi
Chương 13
Hạ Du cảm tưởng như vừa có một tia chớp rạch ngang trên đầu khiến cô như chết đứng tại chỗ. Còn chưa kịp nói gì, trên thế giới lại tiếp tục bùng nổ.
Thái Thái: “Nhưng sư phụ cậu là con trai đó!”
Diệp Vy: “Phải đó, chị Du là con trai mà”.
Nguyễn Mi: “Trời ơi, con trai thì sao? Mọi người sao lại kì thị họ như thế. Em ủng hộ hai người”.
Thái Thái: “Không được, sư phụ cậu là con trai, Hải Vũ là của tôi rồi mà (biểu tượng mếu máo)”.
Hải Vũ trả lời chắc nịch: “Mặc kệ, nam nữ hay gay gì cũng được, tôi thích là được”.
“…”
Sấm vang chớp giật…
Lần này thì Hạ Du thật sự đứng hình. Mặc dù nghe xong câu đó, trong lòng Hạ Du cảm thấy cũng vui vui, nhưng chắc chắn cậu ấy chỉ đang đùa cô mà thôi. Cô vừa định gửi tin nhắn riêng cho Hải Vũ thì đã thấy cậu ấy nhắn tin trước.
Hải Vũ: “Cái tên Thái Thái đó biến thái lắm. Sư phụ phải giúp tôi chứ. Cậu nỡ nhẫn tâm giao đồ đệ yếu ớt của mình cho kẻ xấu sao? (biểu cảm khóc ròng)”.
Cái gì? Yếu ớt á?
Rõ ràng thời tiết tháng tư của miền Nam rất nóng nực và khó chịu, nhưng tại sao lúc này Hạ Du lại cảm giác cả người mình lạnh run thế này nhỉ? Da còn nổi cả sần gai ốc lên nữa chứ.
Hạ Du còn chưa biết nói gì thì Hải Vũ lại tiếp tục: “Sư phụ, cậu không thương tôi à? Cậu phải thương tôi chứ!”
Hạ Du đưa tay ôm lấy ngực trái, cố gắng điều chỉnh nhịp thở đang có dấu hiệu lệch lạc của mình. Được rồi, cậu ấy chỉ đang đùa thôi mà, có cần phải căng thẳng đến mức này không? Cô hít vào một hơi thật sâu rồi từ từ thở nhẹ ra, sau đó trả lời: “Lần này thôi, từ giờ đừng có đùa kiểu này nữa”.
Trên thế giới vẫn không ngừng bàn tán về vấn đề này. Thấy Hạ Du im lặng từ nãy tới giờ, họ lại càng dồn dập hỏi nhiều hơn. Cô đành phải lên tiếng giải vây: “Hải Vũ cậu ấy thích tôi rồi…”
Thiên Lang: “Vậy em cũng thích cậu ấy à?”
Hạ Du ú ớ trả lời: “À…vâng!”
Thế giới lại một lần nữa được dịp nhốn nháo. Hạ Du thật chỉ muốn thoát game ngay lập tức, thế nhưng cô lại chọn cách im lặng ở lại. Đúng lúc ấy, hệ thống phát ra thông báo hoạt động khiêu chiến Tiên Cơ sắp bắt đầu, vì thế mọi người mới tạm gác lại chuyện bàn tán về mối quan hệ của Hạ Du và Hải Vũ, kéo nhau đi tham gia hoạt động.
Hạ Du lúc này mới được giải thoát, lập tức ngả lưng ra sau ghế thở phào nhẹ nhõm. Cô nhắn tin cho Hải Vũ rồi cũng nhanh chóng tham gia vào hoạt động vừa mở.
Giao diện thay đổi, nhân vật của Hạ Du được đưa tới võ đài, xung quanh mọi người đều đã tập trung rất đông để chờ tới lúc hoạt động bắt đầu. Chính giữa võ đài là NPC Vũ Tiên Cơ, một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp trong bộ trang phục yếm trắng, áo lụa hồng nhạt mỏng khoác bên ngoài.
Luật chơi của hoạt động này cũng khá đơn giản. Những người tham gia sẽ lần lượt bốc thẻ bài mà hệ thống tự động hiện lên trên màn hình, nếu hai người có thẻ trùng nhau thì hệ thống sẽ đưa họ tới võ đài riêng để PK* với nhau. Người thắng cuộc tiếp tục bốc thẻ vào vòng trong và đấu với những người thắng ở vòng trước giống mình. Cứ thế, người chơi sẽ bị loại trừ dần cho đến khi chỉ còn lại ba người thắng cuộc của ba cặp cuối cùng thì sẽ dừng lại, và ba người ấy sẽ được quyền tham gia khiêu chiến với Tiên Cơ. Ngoài tiền thưởng và điểm kinh nghiệm ra thì người thắng Tiên Cơ còn được mở thêm một hộp quà bí mật.
(PK*: viết tắt của từ Personal Killing: đấu tay đôi)
Hoạt động chính thức bắt đầu, màn hình máy tính của Hạ Du liền tự động nhảy ra một loạt các thẻ bài đã được lật úp mặt sau lên. Cô nhìn qua một lượt, sau đó chọn đại một tấm. Những tấm thẻ khác lần lượt biến mất, còn tấm Hạ Du chọn thì xoay một vòng giữa màn hình rồi lật ngược mặt trước lên. Là một con ngựa trắng. Ngay lúc đó, Hạ Du cũng thấy nhân vật của mình được đưa tới võ đài, bên trong đã có một người.
Là Hoàng Lão Tà?
Hạ Du khẽ nhếch môi cười, không nói lời nào trực tiếp xông lên đánh khiến anh ta không kịp trở tay. Ở trong trận đấu này không được thêm máu, chỉ có thể đánh nhau tới khi nào đối phương bị hạ gục thì cột máu sẽ tự động được khôi phục. Lực chiến của Hạ Du cao hơn rất nhiều so với Hoàng Lão Tà, cho nên việc cô thắng anh ta cũng không có gì là khó khăn cả.
Ở những trận tiếp theo, Hạ Du may mắn gặp toàn những người yếu hơn mình cho nên đều dễ dàng vượt qua. Sau một lúc PK, kết quả cuối cùng hiện lên trên bảng thông báo. Ba cái tên thắng cuộc sẽ được đấu với Tiên Cơ lần lượt là Tà Đế, Thiên Lang và Tiểu Du.
Tà Đế ra trận trước. Với lực chiến gần như đứng đầu hệ thống của anh ta thì chỉ cần vài đường tấn công là có thể dễ dàng thắng được Tiên Cơ. Một hộp quà màu đỏ nhảy ra trước mặt Tà Đế, anh ta liền mở thì một ánh hào quang chói loá toả sáng xung quanh, sau đó từ trong hộp rơi ra một chiếc nhẫn, là trang sức cam.
Lượt thứ hai là Thiên Lang, anh ta cũng thắng trận, mở quà nhận được một thanh Đoạt Hồn Đao.
Trên thế giới không ngừng xôn xao bàn tán. Đây là hoạt động mới được cập nhật nên cũng là lần đầu mọi người tham gia. Không ngờ quà của nó toàn thuộc dạng quý hiếm cho nên ai cũng cảm thấy tiếc nuối vì không có cơ hội.
Lượt cuối cùng là của Hạ Du, mọi người bắt đầu nhiệt tình cổ vũ. Cô ngồi quan sát từ nãy tới giờ, để ý rằng NPC Vũ Tiên Cơ này tính ra cũng không mạnh lắm, chỉ cần nắm bắt được đường chuyển động và cách tấn công của nó thì cho dù lực chiến không cao cũng vẫn có thể thắng được. Thế nên cô cũng không mấy khó khăn khi đánh bại được Tiên Cơ, sau đó, một hộp quà nhảy ra, cô liền nhấp chuột vào mở. Ánh sáng chói loá hiện ra vài giây rồi biến mất, để lại hai vật nhỏ nhỏ đang quay tròn lơ lửng trên không trung.
Trên thế giới vừa rồi còn xôn xao đoán già đoán non, sau khi nhìn thấy quà của Hạ Du hiện ra thì lại lập tức im lặng, không ai nói tiếng nào. Mãi một lúc sau mới có người lên tiếng.
Ngưu Ma Vương: “Cái gì thế kia?”
Diệp Vy sửng sốt hét lên: “Tử Như Ý! Ôi mẹ ơi, đúng là Tử Như Ý rồi. Tiểu Du, chị may mắn quá! Chúc mừng chị!”
Thiên Lang cũng tiếc nuối than thở: “Thế nào mà số em lại tốt vậy hả Du?”
Hạ Du cũng bị hai cái phần thưởng kia làm cho hoa cả mắt. Tử Như Ý là trang sức đỏ, thuộc loại cực kì hiếm. Cả hệ thống chắc chẳng mấy ai có trang sức đỏ cả. Nhưng đó không phải vấn đề chính, thứ mà làm cho Hạ Du càng trở nên hoá đá là cái túi nhỏ màu đỏ đang lơ lửng nằm bên cạnh miếng ngọc bội kia. Nhìn thấy tên vật phẩm, khoé môi Hạ Du khẽ co giật liên hồi.
Ông Địa: “Cái túi bên kia là gì thế?”
Nguyễn Mi: “Thuốc dưỡng thai”.
Diệp Vy: “Hả? Thuốc…dưỡng thai?”
“…”
Thuốc dưỡng…
Hạ Du thầm chửi trong lòng, dưỡng cái rắm chứ dưỡng. Thuốc dưỡng thai là cái quái gì thế?
Đậu Hũ: “Hình như chức năng sinh con vẫn chưa được cập nhật mà, sao lại có thuốc dưỡng thai?”
Diệp Vy vui vẻ đùa một câu: “Anh Du là con trai mà, sao lại tặng thuốc dưỡng thai?”
Nghe xong câu nói của Diệp Vy, thế giới lập tức lại xúm nhau lại tranh luận.
Tử Thần: “Em ấy là trai thật à? Ôi trái tim bé bỏng của tôi. Tim tôi đau quá man…”
Ông Địa: “Thế con trai cần thuốc dưỡng thai làm gì?”
Nguyễn Mi: “Thì để dành mai mốt cưới nhau rồi dùng cũng được mà”.
Ngưu Ma Vương: “Hai thằng con trai, vậy đứa nào đẻ được?”
“…”
Trên mặt Hạ Du lập tức xuất hiện mấy gạch đen sì, tay chân cứng như bị đông đá không thể nhúc nhích. Trên thế giới đã nhất thời quên béng đi cái trang sức đỏ quý hiếm kia mà tập trung bàn tán về cái túi thuốc dưỡng thai và giới tính của Hạ Du, cũng như mối quan hệ giữa cô và Hải Vũ.
Biết là Hạ Du chắc chắn đang ngại đến đỏ mặt rồi, nhưng thấy cô im lặng mãi nên Hải Nam mới nhắn tin cho cô gọi: “Sư phụ…”
Hạ Du không trả lời, bật chế độ auto rồi đứng dậy đi ra phía ngoài ban công.
Hải Nam không thấy Hạ Du trả lời, nghĩ cô còn đang ngại nên cũng không gọi thêm nữa. Quốc Thái thì đang ngồi trên giường ôm máy tính, bật cười ha hả như kẻ bị đứt dây thần kinh. Hải Nam lập tức xoay người, trợn ngược mắt hăm doạ: “Có im cái miệng lại không thằng kia?”
Quốc Thái vẫn không thể ngừng được, vừa cười vừa nói: “Ha ha, sư phụ mày chắc ngại quá nên trốn luôn rồi. Ha ha, tao buồn cười quá đi mất, ha ha!”
Hải Nam chỉ muốn cầm cái gì đó lên mà ném thẳng vào người cậu ta, nhưng rất tiếc là không có gì để ném cả. Quốc Thái thình lình chạy lại đứng ngay bên cạnh Hải Nam, vỗ vai cậu hỏi: “Cô ấy có biết thân phận của mày không?”
Hải Nam quay sang trừng mắt nhìn: “Liệu hồn mà giữ mồm giữ miệng. Bép xép là chết với tao!”
Quốc Thái định quay trở lại giường, bỗng nhìn thấy bên dưới máy tính của Hải Nam có nhét mảnh giấy gì đó liền tò mò rút ra hỏi: “Ế, cái gì đây?”
Vừa mở ra đọc được mấy dòng chữ đầu tiên, cậu ta liền thốt lên: “Cái gì thế này? Thư tình sao? Ha ha, để xem là của em nào đây”.
Hải Nam nghe tới hai chữ “thư tình” thì lập tức quay người lại, nhảy xổ về phía Quốc Thái quát: “Trả lại đây mau!”
Quốc Thái bật cười thành tiếng, cầm tờ giấy chạy thẳng ra phía ngoài ban công. Hải Nam vội đuổi theo. Hai người đứng ngoài ban công chồm chồm với với, giằng co một lúc thì bỗng nghe phía sau lưng có tiếng nói vọng tới.
“Hai người đang làm gì thế?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!