Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em


Chương 16


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

    Phần II icon đầu heo icon nắm đấm icon mỉm cười icon tạm biệtEditor HannahHôm nay Đường Vực người mà tôi yêu thầm trong suốt hơn ba năm qua đã từ chối tôi

    Phần II] [icon đầu heo] [icon nắm đấm] [icon mỉm cười] [icon tạm biệt]

    Editor: Hannah

    Hôm nay, Đường Vực – người mà tôi yêu thầm trong suốt hơn ba năm qua đã từ chối tôi.

    Tôi còn trẻ, tôi xinh đẹp, còn có nhà có xe có năng lực. Từ chối tôi là sai lầm của anh ta, tôi không hề đau lòng chút nào.

    _ “Nhật ký nữ đại gia”_

    Lạch cạch…

    Điện thoại bị vứt lên thảm, làm cho mèo con đang cọ cọ vào chân chủ hoảng sợ bỏ chạy.

    Đường Hinh ôm gối ngồi bệt trên thảm, bên phải là hộp đựng khăn giấy, trước mặt là một đống khăn giấy vo tròn đang vứt chỏng chơ. Cô khụt khịt mũi, lại rút một tờ khăn giấy ra chùi nước mũi. Cô cúi đầu nhìn Bánh bao cuộn đang luẩn quẩn bên chân mình, cô ôm nó đặt lên đầu gối, hai tay ôm lấy mặt nó, một người một mèo đối diện nhìn nhau. Mắt mèo vừa to tròn lại có màu xanh. Mắt cô vừa sưng vừa đỏ, vẫn rưng rưng nước mắt, từng giọt từng giọt lăn dài trên má.

    “Bánh bao cuộn, nếu chị đem em cho người khác, em có ghét chị không?”

    “Meoooo…”

    “Cũng không biết là cô gái nào đã để em cho tên đầu heo Đường Vực đó nữa. Lai lịch không rõ ràng, không đáng yêu tí nào…”

    “Meo…”

    “……”

    Điện thoại vừa bị quẳng sang một bên bỗng vang lên tiếng chuông.

    Đường Hinh nhìn thoáng qua rồi nhận cuộc gọi.

    Là Vưu Hoan gọi điện an ủi: “Thất tình rồi sao?”

    Đường Hinh ừ một tiếng, rất đáng thương, giọng nghẹn ngào, xem ra vừa mới khóc.

    Vưu Hoan thở dài, không an ủi cô mà nói thẳng: “Cũng chỉ là một tên móng heo thôi, tìm người khác để thích là được rồi. Nếu đau lòng thì cứ đến cửa hàng của mình.”

    Đường Hinh không nhịn được bật cười: “Được, hai ngày nữa mình sẽ qua.”

    Sáng mai cô phải về Tô Châu, vé máy bay đã mua rồi.

    Cúp điện thoại, Đường Hinh xoa xoa bộ lông mềm mại của Bánh bao cuộn, để nó xuống thảm, ngồi dậy cầm váy ngủ đi vào nhà tắm.

    Bánh bao cuộn dường như cảm nhận được tâm trạng của chủ nên cứ đi theo sau cô, thấy cô vào phòng tắm còn muốn đi theo nhưng lại bị cô ném ra ngoài. Đường Hinh thấy mắt mình trong gương đang sưng húp lên nhìn phát ghét, liền mở vòi nước rửa mặt. 

    Sáng sớm hôm sau, Đường Hinh đem Bánh bao cuộn gửi ở cửa hàng trông giữ thú nuôi, sau đó xách hành lý ra thẳng sân bay.

    Cùng lúc đó, Đường Vực cũng dẫn theo Cao Hằng và thư ký ra sân bay, trước tiên đi Vô Tích, sau đó đi Kha Lợi Á.

    Sau khi máy bay hạ cánh, Đường Hinh vừa đi ra đã thấy bà Chung đang chờ bên ngoài. Cô cười tươi với bà: “Mẹeeee!!!”

    Bà Chung nhìn mắt cô, đưa tay vuốt nhẹ, nhíu mày hỏi: “Mắt con sao vậy? Khóc à?”

    “Ây dà, con thức đêm viết kịch bản, viết đến đoạn bi thương thì cảm động quá khóc.” Đường Hinh kéo tay bà, đầu cọ cọ lên vai bà làm nũng. “Đi thôi, đi thôi, mình về nhà đi.”

    “Thật là do viết kịch bản nhập tâm mà khóc không? Không phải do người khác ức hiếp?”

    Tới tận lúc lên xe, bà Chung Lệ vẫn nhìn cô hoài nghi. Con gái bà sinh ra sao bà lại không hiểu chứ? Tuy mặt vẫn tươi cười nhưng rõ ràng tâm trạng không tốt. 

    Ông Đường Đại Vĩ đang ngồi trên ghế lái vừa nghe thế đã vội vã quay đầu hỏi: “Ai ức hiếp con gái tôi?”

    Đường Hinh: “……”

    Cô thực sự không biết bố mẹ mình trở nên nhạy bén như vậy từ lúc nào. 

    “Thật sự không có mà…” Cô nhìn hai người tha thiết nhưng rồi cũng phải đầu hàng, thành thật thú nhận: “Được rồi, con thất tình rồi. Nhưng bố mẹ đừng sắp xếp cho con đi xem mặt nữa mà.”

    “Thất tình?!!”

    Ông bà Đường đồng thanh kêu lên, ngắt lời cô.

    Bà Chung Lệ nhìn cô, nhíu mày hỏi: “Con thích ai vậy?”

    Đường Hinh: “……”

    Không thể nói được, nói ra sẽ rắc rối to.

    Ông Đường Đại Vĩ hừ lạnh: “Mẹ nó thằng nào mắt toét thế? Con gái nhà mình xinh đẹp thế còn không ưng à?”

    Đường Hinh: “…….”

    Tính bố cô trước giờ vẫn vậy, không hài lòng lập tức nói lời thô tục. Thực ra mắt Đường Vực đâu có toét, mắt anh còn rất đẹp là đằng khác, chỉ có điều đôi mắt đẹp đó không thích cô thôi.

    Đường Hinh nhìn bố mẹ, thở dài, tựa vào lòng bà Chung làm nũng: “Bố mẹ đừng nói chuyện này nữa đi. Con đang thất tình, bố mẹ còn hỏi nhiều thế khác nào xát muối vào lòng con đâu. Miễn sao bố mẹ đừng sắp xếp cho con đi xem mặt là được. Con còn trẻ lại xinh đẹp, chứ có phải ế đâu.”

    Bà Chung Lệ cúi đầu nhìn con gái, xoa đầu cô, hừ một tiếng rồi nói: “Chính vì thất tình nên mới càng cần đi xem mắt. Mẹ nói cho con biết, con trai của dì Lâm thực sự rất tốt, tự mình thành lập công ty…”

    Đường Hinh nhắm tịt hai mắt, che lỗ tai, tỏ thái độ: Con không nghe, không nghe, không nghe đâu…

    Bà Chung Lệ: “……”

    Bà đưa mắt nhìn chồng.

    Ông Đường Đại Vĩ hắng giọng, bênh con gái: “Thôi cứ theo ý con bé đi, đừng nói nó nữa.”

    Bà Chung Lệ hừ một tiếng.

    Về đến nhà, bà Chung Lệ bế Tuyết Cầu, nhìn Đường Hinh rồi hỏi: “Chẳng phải con nói công việc bận rộn không chăm được mèo hay sao, sao tự dưng lại nhận nuôi một con?”

    Đường Hinh nhìn dáng vẻ Tuyết Cầu cao quý, xinh đẹp lại nhớ tới Bánh bao cuộn đang bị gửi lại ở cửa hàng chăm sóc thú nuôi, bĩu môi đáp: “Ở một mình buồn nên muốn nuôi mèo.”

    Mà đúng là cô buồn chán nên mới hỏi xin Đường Vực cho nuôi Bánh bao cuộn còn gì?

    Bà Chung Lệ lại bảo: “Nếu con bận quá thì đem nó về đây cho mẹ nuôi.”

    Đường Hinh: “……”

    Tóm lại là mẹ cô muốn tranh mèo của cô chứ gì?

    Đường Hinh đưa tay vuốt ve Tuyết Cầu, hừ một tiếng rồi đáp: “Không cần đâu, con tự nuôi được mà.”

    *****

    Ngày 6 tháng 4, đoàn làm phim “Chống khủng bố” làm lễ khai máy. Đường Vực đã đến đó trước một ngày, cùng ăn bữa cơm với đoàn làm phim. Đạo diễn Khương mời anh chén rượu, cười nói: “Ngày mai sau lễ khai máy lại phải đón chuyến bay rời đi, nếu không phải do tôi chọn ngày quá gấp gáp thì Tổng giám đốc Đường đã không phải vất vả như thế.”

    Đường Vực nhếch môi, chạm cốc cùng đạo diễn Khương rồi nói: “Khai máy thuận lợi là tốt rồi.”

    Đạo diễn Khương đứng lên, nói to: “Nào mọi người tới đây cùng làm một ly.”

    Mười mấy người trong đoàn cùng đứng lên, Đường Vực nâng chén rượu, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt Minh Chúc, anh có hơi ngượng ngùng, Minh Chúc cũng khẽ giật mình nhưng rất nhanh đã thích ứng được, hơi mỉm cười với anh.

    Đường Vực ngửa đầu uống cạn chén rượu, khi ngồi xuống ghế, trong đầu bỗng nhiên hiện lên thoáng qua hình ảnh Đường Hinh đang tươi cười. Cô cười thật tươi, thật ngọt ngào, hai mắt sáng lên, má lúm đồng tiền cũng rất đáng yêu.

    Lễ khai máy diễn ra thuận lợi. Ngay đêm hôm đó, Đường Vực đáp chuyến bay đi Malaysia, do không có chuyến bay thẳng, phải trung chuyển nên bắt buộc phải đi ngay trong đêm.

    Di chuyển liên tục như vậy, mất tám tiếng anh mới tới Malaysia, sau đó chì kịp nghỉ ngơi hai tiếng trong khách sạn đã lập tức phải tham gia buổi tiệc.

    Đường Vực chỉ vừa mới tròng chiếc áo sơmi lên người đã có người gõ cửa. Anh đoán chắc chỉ có thể là Cao Hằng hoặc Hoắc Thần Đông. Mở cửa, lạnh nhạt nhìn Hoắc Thần Đông đang đứng ngoài, anh xoay người đi vào trong, tay đưa lên cài nút cổ áo. 

    Sau đó cầm áo vest khoác lên người.

    Hoắc Thần Đông cũng mặc âu phục màu đen, thân hình cao lớn mảnh khảnh dựa vào tủ quần áo, chẹp chẹp miệng nói: “Sao tôi lại có cảm giác tâm trạng cậu không tốt nhỉ? Không lẽ còn chưa vượt qua nỗi đau thất tình? Hay là tối cùng đi uống chén rượu đi?”

    Đường Vực lườm anh ta một cái, không thèm trả lời.

    Hoắc Thần Đông nhìn anh, cứ cảm thấy có gì đó sai sai nên mặc nhiên cho rằng anh còn chưa vơi nỗi đau thất tình. Dù sao thì Minh Chúc cũng là cô gái Đường Vực theo đuổi lâu nhất từ trước tới nay, thế mà giờ cô ấy lại cùng bạn trai cũ nối lại tình xưa, bảo sao Đường Vực vui vẻ cho được?

    Đường Vực cài khuy tay áo, đút tay vào túi quần, đi về phía cửa.

    Hoắc Thần Đông chậm rãi đi theo sau anh. Đường Vực đi đến cửa, bỗng nhiên quay lại, lạnh nhạt nói: “Sau này đừng nhắc tới Minh Chúc nữa. Cô ấy cũng đã kết hôn rồi. Cậu nói mãi không thấy nhàm à?”

    Chuyện đã qua, Đường Vực đương nhiên không muốn nhắc lại.

    “Kết hôn?” Hoắc Thần Đông ngạc nhiên nhưng rồi ra vẻ đã hiểu, thảo nào tâm trạng Đường Vực không tốt. “Haizzz, không nhắc tới cô ấy nữa. Đời còn dài, gái còn đầy, con gái xinh đẹp cũng không thiếu. Đường Hinh cũng không tồi nha.”

    Đường Vực vừa muốn quay đi, nghe Hoắc Thần Đông nói thế thì chợt khựng lại. Anh nheo mắt nhìn Hoắc Thần Đông, nhíu mày hỏi: “Cậu nhắc tới Đường Hinh là có ý gì? Cậu thích cô ấy sao?”

    Hoắc Thần Đông không biết mình đã vô tình chạm phải “nọc” nào của ông bạn, anh ta quẹt quẹt mũi, cười chế giễu, nói: “Không phải, cô ấy đúng là rất đáng yêu. Tôi chỉ khen cô ấy đáng yêu cũng không được sao?”

    Trong đầu Đường Vực thoáng hiện ra hình ảnh tối hôm đó. Cô chân thành, cẩn trọng thổ lộ với anh, ngay sau đó lại hung hăng mắng anh là đồ tồi, mắng xong còn “nhấm nháp” anh, “nhấm nháp” chán thì chê anh là miếng thịt Đường Tăng chán ngắt…

    Đáng yêu cái con khỉ!

    Sắc mặt Đường Vực trở nên lạnh lùng, anh cáu kỉnh quay đi, không thèm nói câu nào.

    Ngày 10 tháng 4, rạp chiếu phim ở Malaysia thuận lợi khai trương. Khi làm lễ cắt băng khai trương, Đường Vực mặc đồ âu đen tuyền đứng vị trí chính giữa, khoé miệng hơi mỉm cười, tay đón lấy cây kéo do lễ tân đưa, cắt dải băng đỏ. 

    Buổi tối hôm đó, Đường Hinh nằm dài trên sô-pha, xem video tin tức, miệng nhai khoai tây chiên giòn tan.

    Chỉ tiếc thứ cô đang nhai ngon lành không phải thịt Đường Tăng.

    Cô nhìn lại người đàn ông điển trai phong độ trong đoạn video, sau đó lướt xuống dưới xem bình luận.

    “Tổng giám đốc đẹp trai là có thật, tôi muốn thành bà Đường!!!”

    “Tin đồn với Chu Giai Lộ chắc là giả nhỉ? Nói thật, Chu Giai Lộ kia tiếng xấu đầy mình, không xứng với Tổng giám đốc Đường!”

    “Liếm màn hình, nếu anh ấy thành diễn viên đi đóng phim, chắc chắn sẽ siêu hot…”

    ……..

    Có cái gì mà khen, Đường Hinh bĩu môi, ném iPad sang một bên.

    Một lúc sau, chuông điện thoại reo lên.

    Cô cầm điện thoại nhìn rồi mở WeChat.

    Lục Chi Hành: “Đường Hinh, cô cân nhắc thế nào rồi? Chắc cũng có người khác muốn hợp tác với cô phải không?”

    Thực tế là Lục Chi Hành có nghe nói bên Thời Quang định gia hạn hợp đồng bản quyền với cô.

    Đường Hinh chớp chớp mắt, nhớ tới chuyện hợp tác kia, cúi đầu nhắn tin trả lời: “Đạo diễn Lục, chào anh.”

    Cô tiếp tục nhắn: “Đúng là có bên muốn hợp tác, nhưng mà…

    Cô còn chưa gõ xong tin nhắn, Lục Chi Hành đã gửi tin nhắn mới tới: “Mấy ngày nay tôi đang ở Thượng Hải, thế này đi, đợi tôi về chúng ta cùng gặp mặt nói chuyện một chút?”

    Đường Hinh suy nghĩ, xoá tin nhắn đang gõ, trả lời: “Vâng.”

    Cô lại nằm vật ra sô-pha, trừng mắt nhìn trần nhà, trong đầu mơ mộng Lục papa sẽ giúp cô nổi tiếng, không thèm để ý tới tên đầu heo Đường Vực kia nữa.

    Một lúc sau, cô lại gửi tin nhắn cho Vưu Hoan: “Chị Hoan! Ngày mai mình đến trông cửa hàng cho cậu!”

    Vưu Hoan gửi lại một icon chào đón, nói: “Tới đi, cho cậu chơi thoải mái, vui là được.”

    *****

    Đêm khuya, Malaysia.

    Đường Vực người toàn mùi rượu quay về khách sạn. Cao Hằng đi theo phía sau nói về lịch trình quay lại Bắc Kinh, “Phó tổng Hoắc nói sẽ về cùng chúng ta.”

    Đường Vực hơi say, đáp: “Tôi biết rồi.”

    Vào phòng, anh tháo cà-vạt, để điện thoại trên bàn, nhưng tay vừa rời ra đã lại cúi đầu nhìn màn hình, rồi lại cầm điện thoại lên.

    Đã năm ngày rồi cô nhóc đó không đăng bài trên WeChat.

    Hồi trước, mỗi ngày cô đều đăng ít nhất ba bài, thấy chuyện gì thú vị đều sẽ chia sẻ một chút.

    Nhưng từ sau buổi tối hôm đó, cô không đăng thêm bài đăng nào nữa. Thật kỳ lạ…

    Đường Vực không muốn thừa nhận mình thực sự có hơi lo lắng khác thường. Anh mím môi, ngồi vào ghế sô-pha, chân dài duỗi ra, mở WeChat, vào thẳng trang của Đường Hinh.

    Nửa tiếng trước, Đường Hinh có đăng bài mới.

    Nữ đại gia: [icon đầu heo] [icon quả đấm] [icon mỉm cười] [icon tạm biệt]

    Đường Vực: “……”

    Thân mình cao lớn ngả ra sau, bàn tay che mặt, hai mắt nhắm lại, nghiến răng khẽ thốt ra câu chửi thề: “Mẹ kiếp!”

    Lời của editor: Đáng lẽ ra nên đặt pass là “Đường Vực mắt toét”

    Phần II icon đầu heo icon nắm đấm icon mỉm cười icon tạm biệtEditor HannahHôm nay Đường Vực người mà tôi yêu thầm trong suốt hơn ba năm qua đã từ chối tôi

    Chưa có ai yêu thích truyện này!
    × Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

    Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


     BÌNH LUẬN TRUYỆN