Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em - Chương 3: Theo đuổi đàn ông mà phải đuổi theo tới tận phòng làm việc của anh ta ở tầng trên sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
127


Hết Thảy Mộng Đẹp Đều Dành Cho Em


Chương 3: Theo đuổi đàn ông mà phải đuổi theo tới tận phòng làm việc của anh ta ở tầng trên sao?


Editor: Hannah

Tôi vẽ bạn trai tôi, nhưng trong bức tranh này bạn trai tôi lại không cógương mặt.

Bởi vì tôi cũng không biết anh ấy liệu có trở thành bạn trai tôi hay không nữa.

_ “Nhật ký nữ đại gia”_

Nhà họ Đường đời trước có hai vị là quân nhân, vậy nên từ nhỏ Đường Vực cùng các anh em đã được huấn luyện sinh hoạt cánhân làm việc nghỉ ngơi theo quy luật, buổi sáng mỗi ngày 7 giờ rời giường tập chạy bộ, chạy xong tắm rửa, ăn sáng rồi mới ra khỏi nhà đi làm, chưa từng có thói quen ăn sáng ở văn phòng.

Điều này Cao Hằng biết rất rõ, cả Đường Hinh cũng biết.

Cho nên Đường Hinh đương nhiên sẽ không mua bữa sáng đem cho anh.

Đường Vực nhìn ánh mắt đầy chân thành của Cao Hằng, mày hơi nhíu lại, mặt không biểu cảm xoay người đi vào phòng làm việc, giọng điệu lạnh nhạt: “Không cần đâu, tôi ăn rồi. Nếu Đường Hinhđã đem qua thì cậu cũng đừng để lãng phí.”

Cao Hằng phân tích một lượt những lời sếp tổng vừa nói nhưng vẫn không tài nào hiểu được, rốt cuộc là sếp vừa lòng hay không vừa lòng đây?

Đường Vực đi vào phòng làm việc, tiện tay ném áo vest lên ghế sô-pha, quay đầu lại thấy trợ lý của mình vẫn đang đứng ngơ ngác ngoài cửa thì có hơi bực bội nói: “Chuẩn bị họp.”

Cao Hằng nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội nói: “Vâng.”

Anh ta để đồ ăn sáng vào trong ngăn tủ để dành cho bữa trưa, sauđó chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp.

Đường Vực ngồi xuống trước bàn làm việc, thư ký bưng lên một ly cà phê đen, đặt lên bàn. Anh nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên nhìn Cao Hằng đang bận rộn, ánh mắt có vài phần soi xét.

Trước kia đối với cấp dưới anh chỉ quan tâm tới hiệu quả công việc. Cao Hằng ngay sau khi tốt nghiệp đã làm việc cho anh, năm nay 26 tuổi, nhỏ hơn anh một tuổi, nhân phẩm đứng đắn, thái độ làm việc nghiêm túc không cẩu thả, không có tật xấu, tướng mạo cũng đàng hoàng.

Có điều, so với anh vẫn kém một khoảng.

Cảm xúc của Đường Vực có hơi khó tả. Đường Hinh vào công ty đãhơn hai năm, từ lúc anh theo đuổi Minh Chúc và kết bạn WeChat với cô tới nay cũng đã hơn một năm. Một cô gái nhỏ ngày nào còn ngoan ngoãn lễ phép gọi anh là “sếp tổng”, ngoan hiền như một con thỏ, sau một thời gian đã từ từ để lộ bản tính, chỉ cần anh dễdãi một chút, cô lập tức không còn biết trên dưới là gì.

Ở công ty vẫn giữ quy củ gọi anh là “sếp tổng”, nhưng bên ngoài thìthường xuyên lén gọi thẳng tên “Đường Vực”.

Lúc trước anh còn nghĩ Đường Hinh hình như có hơi thích anh, không lẽ là bắt sai tín hiệu?

Cao Hằng vừa quay đầu đã thấy sếp tổng đang nheo mắt, vẻ mặt lạnh lùng nhìn anh ta, anh ta nhất thời run rẩy hỏi: “Sếp tổng, anh sao thế?”

“Không có gì.” Đường Vực đặt ly cà phê xuống bàn, đứng dậy đi ra khỏi phòng, “Bắt đầu họp.”

Cao Hằng vội vàng ôm lấy tài liệu nối gót, vừa đi vừa báo cáo: “Phótổng Hoắc nói công việc bên Malaysia đang tiến hành thuận lợi, ngày mùng 10 tháng 04 có thể tổ chức lễ cắt băng khánh thành, anh ấy muốn anh đến trước đó hai ngày.”

Công ty Thời Quang không chỉ đầu tư vào mảng điện ảnh và truyền hình mà đối với lĩnh vực xây dựng rạp chiếu phim cũng vô cùng chú trọng. Chỉ mới gần đây, trên cả nước đã có 45 rạp chiếu cao cấp do Thời Quang đầu tư được cho ra mắt mang tên gọi “Thành phố Thời Quang”, đây cũng mới chỉ là số liệu công bố ra bên ngoài, trên thực tế còn 6 rạp nữa chưa được khai trương.

Ngành công nghiệp điện ảnh đang được quốc tế hoá, điện ảnh Trung Quốc trong mấy năm gần đây cũng phát triển khá tốt, ởmảng đề tài chiến tranh, phim khoa học viễn tưởng đều có sự tiến bộ. Ở nước ngoài đương nhiên cũng có rạp chiếu phim của người Trung Quốc, rạp chiếu phim đầu tiên của Thời Quang ở Malaysia sắp tới sẽ khai trương, công việc bên đó do Phó tổng giám đốc của Thời Quang – Hoắc Thần Đông phụ trách.

Đường Vực gật đầu: “Ừm.”

Bây giờ mới đầu tháng ba, cách thời điểm khai trương một khoảng thời gian nữa.

Đường Vực hỏi: “Đã định ngày khai máy cho bộ ‘Chống khủng bố’chưa?”

“Vào khoảng trung tuần tháng 04, chưa định ngày cụ thể. Anh biếtđó, Khương đạo có hơi mê tín, mỗi lần khai máy đều phải tìm người xem ngày giờ.”

“Mau quyết định đi.” Người cao bước chân cũng thật dài, hai người rất nhanh đã đi tới cửa phòng họp, “Không thể trùng với ngày khai trương rạp chiếu phim, nếu không tôi sẽ không thể tham dự được.”

Vào ngày khai máy của mỗi một bộ phim, Đường Vực đều tự mìnhđến tham dự, ngày khai trương rạp chiếu anh cũng phải có mặt.

Cao Hằng ghi nhớ rồi đi theo anh vào phòng họp.

*****

Sau khi Đường Hinh xuống tầng dưới thì vẫn không yên tâm. Côngồi trên ghế mà cứ nhấp nha nhấp nhổm, tự hỏi nếu trợ lý Cao bán đứng mình thì phải ứng phó như thế nào? Dù thế nào cũng không thể để Đường Vực cảm thấy cô chủ động quá mức.  

Cô suy nghĩ một hồi, tiếng chuông báo tin nhắn đột nhiên vang lên trong nhóm WeChat ba người. Trong nhóm ngoại trừ cô, Minh Chúc còn có Vưu Hoan, ba người là bạn học hồi cấp ba, gọi họ làcái kiềng ba chân cũng không phải nói quá. Vưu Hoan đang tag côvào tin nhắn.

Vưu Tiểu Hoan @ Nữ đại gia: “Cuối tuần này có rảnh không? Cómột nhân viên xin nghỉ, thiếu một người giúp, cuối tuần tới nhàmình đi.”

Vưu Hoan tốt nghiệp ngành thiết kế thời trang, sau đó cùng một người bạn học thành lập một phòng làm việc nhỏ, vừa mới khởi nghiệp được một năm, chưa có lợi nhuận gì, vẫn thường nhờ Đường Hinh và Minh Chúc thường xuyên giúp đỡ quảng cáo mới cóthể tiếp tục tồn tại.

Thứ bảy này Đường Hinh muốn qua công ty thiết kế một chuyến, Chủ Nhật thì rảnh rỗi.

Nữ đại gia: “Cả ngày Chủ Nhật đều dành cho cậu, vui chưa?”

Vưu Hoan lập tức gửi một tấm ảnh chế có dòng chữ “Cảm ơn nữ đại gia”, ảnh này là do Đường Hinh tự chế. Sau đó, Vưu Hoan lại hỏi thăm cô: “Cậu với Đường tổng thế nào rồi? Hiện giờ anh ta còn đau lòng không?”

Nữ đại gia: …

Lần trước Đường Hinh nói với Vưu Hoan, cô muốn nhân thời điểmĐường Vực thất tình yếu lòng mà “tấn công.”

Đường Hinh nghĩ thầm, cô cũng không rõ Đường Vực còn đau lòng hay giả bộ, dù sao cô vẫn chẳng tấn công được…

Vưu Hoan rất bận, sau khi biết chắc cô có thể tới trợ giúp vào cuối tuần thì liền offline.

Đường Hinh nhìn account của Minh Chúc, mấy ngày nay cô ấy đãra nước ngoài để lấy tư liệu ngoại cảnh cho một bộ phim, đúng lúc Lục Trác Phong được nghỉ phép, hai người họ mải “tình chàng ýthiếp” nên còn chưa có thời gian online buôn chuyện.

Không nghĩ nữa, làm việc.

Chủ đề cho kịch bản mới còn chưa được quyết định, cô thử viết câu chuyện nhỏ về một nhân vật nhưng viết đi viết lại vẫn không thấy hài lòng.

Viết liền ba tiếng đồng hồ mới ra được hơn năm trăm chữ, đọc lại vẫn không thấy hài lòng lại ảo não xoá đi.

Đường Hinh nhìn file tài liệu trắng xoá mà phát bực, nhìn đồng hồthấy đã đến trưa, cô tắt máy tính, cầm điện thoại đi lên tầng.

Phòng làm việc của Đường Vực ở tầng 22, trên đó ngoại trừ hai phòng họp thì đều là phòng làm việc của lãnh đạo công ty, nhân viên bình thường không dễ dàng lên đó làm phiền nhưng Đường Hinh là trường hợp ngoại lệ. Từ hơn một năm trước, khi Đường Hinh trở thành đồng đội của Đường Vực, chỉ cần có việc cô có thểtrực tiếp đi lên tầng tìm Đường Vực, thư ký cũng đã quen mặt cô từlâu.

Thư ký Trần nhìn thấy cô, khách khí cười nói: “Cô Đường, sếpĐường còn đang họp.”

Vừa nói dứt lời, cửa phòng họp liền mở ra.

Đường Vực vừa bước ra khỏi phòng họp đã nhìn thấy Đường Hinh. Thời tiết Bắc Kinh chỉ vừa mới ấm lên, trời vẫn còn hơi se lạnh, cô đứng trước mặt anh, trên người mặc chiếc áo lông rộng thùng thình, một phần tóc vén lên búi thành búi nhỏ trên đầu, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay của anh. Đường Hinh vàMinh Chúc đều là người Tô Châu, phải chăng những người con gái của vùng sông nước Giang Nam đều được ban tặng làn da trắng nõn mịn màng như vậy. Lúc trước khi đoàn làm phim đi sưu tầm tưliệu thực tế bên quân đội trong khoảng một tháng, cả đoàn từ đoàn trưởng cho tới mấy cô gái trẻ, ngoại trừ Đường Hinh và Minh Chúc, ai cũng đen sạm đi nhiều.

“À, tôi không tìm sếp tổng.” Đường Hinh cười đáp lại: “Tôi tìm trợ lýCao.”

Đường Vực: “…”

Anh nhìn lúm đồng tiền dễ thương trên má cô gái nhỏ, xuỳ một tiếng rồi lạnh mặt bước đi.

Đường Hinh nhìn thấy anh, mắt liền sáng rực lên: “Chào sếp.”

Đường Vực chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng “Uhm”, đến liếc cũng không thèm liếc cô một cái, thân hình cao lớn lướt ngang qua cô, vềphòng làm việc.

… Lạnh lùng quá!

Ánh mắt Đường Hinh dõi theo bóng lưng của anh, nụ cười trên mặt cũng nhạt dần, má lúm đồng tiền nho nhỏ cũng không còn hiện ra nữa.

Có điều vẫn phải lo việc chính trước. Cô nhìn Cao Hằng đi phía sauĐường Vực, gương mặt lại tươi cười: “Trợ lý Cao.”

Cao Hằng dừng bước, vẻ mặt hơi nhăn nhó nhìn cô, trong đầu cũng đoán được cô có ý định gì. Chẳng lẽ cô ấy thực sự sợ anh ta nói cho sếp tổng đến mức đó sao? Anh ta nhớ lại lúc trước khiĐường Vực còn theo đuổi Minh Chúc, Đường Hinh tuy rằng không xuất hiện nhiều nhưng vẫn thường xuyên liên hệ với Đường Vực, chủ đề cuộc nói chuyện luôn xoay quanh Minh Chúc.

Cao Hằng tự đặt mình vào hoàn cảnh của cô mà suy nghĩ, cảm thấy việc này thật sự quá khó xử. Đường Vực theo đuổi Minh Chúc suốt hơn một năm, Đường Hinh không rõ đã thích Đường Vực từ lúc nào, bị kẹp ở giữa hai người kia trong khoảng thời gian dài như vậy,ắt hẳn cô rất khổ sở.

Bây giờ cô lại tới nhờ vả anh ta, chắc hẳn là vì lòng tự trọng.

Nghĩ thế khiến cho anh ta bất chợt cảm thấy Đường Hinh cũng thật tội nghiệp.

Đường Hinh không biết bộ não của trợ lý Cao còn đang hoạt động hết tốc lực như vậy, cô lại cười, đôi mắt cong cong: “Anh đã ăn bữa sáng tôi đưa chưa?”

Đường Vực vừa đi tới cửa, nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô thìlập tức nhíu mày. Gì vậy, theo đuổi đàn ông mà phải đuổi theo tới tận phòng làm việc của anh ta ở tầng trên sao? Cô không biết làm thế sẽ ảnh hưởng tới công việc à? Anh đóng cửa lại, nghiêm túc cân nhắc xem có nên khiển trách cô một trận không.

Ngoài cửa, Cao Hằng đắn đo một hồi rồi đáp: “Ăn rồi.”

Mắt Đường Hinh sáng lên: “Vậy là tốt rồi.”

Ăn rồi có nghĩa là anh ta sẽ không mách với Đường Vực về chuyện kia.

Cao Hằng gật đầu, Đường Hinh cũng vô cùng vui vẻ đi xuống tầng.

Thư ký Trần đứng bên cạnh nhìn thấy màn này, ngơ ngẩn không hiểu, không kìm được hỏi Cao Hằng: “Cô Đường đưa bữa sáng cho anh sao? Vì lý do gì?”

Sự thật đương nhiên không thể nói ra, Cao Hằng mỉm cười: “Dù sao cũng không phải như cô đang nghĩ đâu, đừng suy đoán nhiều, làm việc đi.”

Thư ký Trần: “…”

Nhiều chuyện tí thì có làm sao? Cô ta hừ một tiếng, quay sang thìthầm với thư ký đồng nghiệp: “Đường Hinh chắc không phải muốn theo đuổi Cao Hằng chứ? Lúc trước tôi vẫn luôn cho rằng cô ấy thích sếp tổng, cô ấy lên tầng tìm sếp còn không cần hẹn trước, tôi còn tưởng…”

“Tưởng rằng giữa hai người họ có gì mờ ám?”

“Chắc là không phải, lúc trước chẳng phải sếp tổng theo đuổi Minh Chúc sao, nhưng cuối cùng lại không thành. Đường Hinh và Minh Chúc lại là bạn thân, quan hệ giữa hai người họ tốt như vậy, nếuĐường Hinh thực sự thích sếp tổng thì sao có thể chấp nhận nổi? Sếp tổng theo đuổi bạn thân của cô ấy đó! Cô nghĩ xem, bạn trai của cô lại theo đuổi bạn thân của cô, cô chấp nhận nổi sao?”

“Không chấp nhận…”

Thế nên, nếu Đường Hinh thực sự thích sếp tổng thì dũng khí của cô ấy thật đáng ngưỡng mộ.

Hơn nữa, sếp dường như còn không có ý gì với cô ấy.

Đường Hinh không biết gì về đoạn “buôn dưa lê” ở tầng trên, côngồi về vị trí của mình, nhớ tới biểu cảm lạnh nhạt của Đường Vực khi nãy, gục đầu xuống thở dài.

Rốt cuộc cô phải làm sao mới khiến anh thích cô đây?

Cô tựa lên bàn, dùng bút phác vài nét trên giấy, sau đó chụp một bức ảnh, đăng trong nhóm bạn bè.

Buổi tối, Đường Vực sau khi đi tiếp khách xã giao về đến nhà, tắm rửa xong thì mặc chiếc áo choàng tắm thoải mái, đi đến phòng bếp rót nước. Anh cúi đầu xem điện thoại, theo thói quen xem một loạt bài đăng trong nhóm bạn bè. Đại đa số bài đăng trong nhóm đều bị anh ẩn đi, vậy nên rất nhanh sau đó anh đã nhìn thấy bài đăng của Đường Hinh, xem được bức vẽ phác hoạ của cô.

Cô vẽ rất xấu, các nét xiêu xiêu vẹo vẹo, đứa cháu trai bốn tuổi của anh vẽ còn đẹp hơn.

Nhưng vẫn có thể nhìn ra bức tranh vẽ một người đàn ông, một người đàn ông không có khuôn mặt.

Nghĩa là sao?

Đường Vực hơi tò mò, ngoài anh ra thì bạn bè của cô cũng rất tòmò.

Có một biên kịch bình luận hỏi: Cô vẽ gì thế?

Nữ đại gia: Bạn trai của tôi đó.

Lại hỏi: [bĩu môi] Chẳng phải cô đang độc thân sao? Hơn nữa sao bạn trai lại không có mặt mũi gì thế?

Nữ đại gia: Bởi vì tôi cũng không biết bạn trai tôi là ai nha!

Cô không biết liệu Đường Vực có trở thành bạn trai của cô không.

Thế nên lúc này bạn trai của cô không có khuôn mặt.

Đường Vực nhàn tản dựa vào bàn ăn, vạt trước của áo choàng rũxuống có thể mơ hồ nhìn thấy đường cong cơ bắp ẩn bên dưới. Anh nhìn bức tranh kia chăm chú như đang suy tư điều gì, đọc xong mấy bình luận kia của cô thì bật cười, cho cô một like.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN