Hi Du Hoa Tùng - Chương 09: Trạm Thác Đội Liễu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
247


Hi Du Hoa Tùng


Chương 09: Trạm Thác Đội Liễu


Lưu Phong thấy ba vị sư tôn đều trực tiếp khuyên nhủ, cũng không dám chậm trễ, lập tức nghiêm mặt nói:
-Tam vị sư tôn, xin cứ yên tâm, Phong nhi đối với chuyện đại sự, tuyệt đối sẽ không hồ đồ. Được rồi, xin hãy nói cho đồ nhi biết đồ nhi phải làm gì?
Nói chuyện đã nửa ngày mà vẫn chưa biết phải làm gì, Lưu Phong cũng thực sự cảm thấy mất kiên nhẫn.
Tần Thủy Dao lập tức đem chuyện Thần Toán lão nhân năm đó để lại lời sấm truyền kể cho hắn nghe.
Lưu Phong nghe xong lập tức minh bạch mọi chuyện, căn bản là sự tình một Thần Toán Tử trước khi chết đã lưu lại di ngôn, khiến cho tu chân giới trở nên náo loạn.
“Tam vị sư tôn còn quên một chuyện nữa.” Lưu Phong lại bắt đầu buồn bực, hắn đến thế giới này đầu nhập vào thân thể của một đứa bé, đáng thương thay bây giờ đang là thời kỳ nào hắn cũng chưa biết.
Không đợi ba người trả lời, Lưu Phong đã hỏi:
-Tam vị sư tôn, xin hỏi bây giờ chúng ta đang ở thời kỳ nào vậy?
Kỳ thực là việc này hắn đã muốn hỏi từ tám năm trước, bất quá cho đến hôm nay mới có cơ hội để hỏi.
Tần Thủy Dao có chút giật mình:
-Phong nhi không biết bây giờ là năm nào sao?
Lưu Phong vội vàng nói:
-Đại sư tôn, người quên rồi sao? Tám năm trước khi tỉnh lại, đồ nhi tựa hồ đều quên hết mọi thứ, bây giờ là năm nào đồ nhi thực sự là không biết.
Thủy Mị Nhi mỉm cười, nói:
-Bây giờ là năm thứ hai tám của Hoa Hạ hoàng triều.
Lưu Phong nghe vậy, nhất thời trợn tròn hai mắt, Hoa Hạ hoàng triều là thời đại nào thế? Theo trí nhớ của hắn thì trong lịch sử Trung Quốc không hề có một giai đoạn lịch sử nào như vậy cả.
“Ba vị sư tôn, bây giờ thật là năm thứ hai mươi tám của Hoa Hạ hoàng triều?” suy nghĩ một lúc lâu, hắn cũng không thể nào nhớ ra có một triều đại nào như thế cả.
Tần Thủy Dao hồ nghi đưa mắt nhìn Lưu Phong, đoạn nói:
-Đúng vậy, năm nay chính là năm thứ hai mươi tám của Hoa Hạ hoàng triều.
“Xem ra ta đã chuyển đến một dị giới rồi.”
“Ba vị sư tôn, tất cả mọi chuyện về Hoa Hạ hoàng triều đồ nhi đã quên sạch, cảm phiền các vị giảng giải cho đồ nhi một phen.” Lưu Phong trong lòng cảm thấy rất bực bội, vốn nghĩ là lần này hạ sơn sẽ sử dụng một bụng kiến thức về lịch sử của mình, dương danh lập uy. Ai ngờ mình lại chạy đến một nơi mà mình chưa hề biết đến. Hoa Hạ là cái quái gì nhỉ, bất quá đảo ngược lại xem ra còn có chút đạo lý. Hạ Hoa, ta sẽ thích hơn.

Nghê Thường lập tức đem sự tình của Hoa Hạ đế quốc nói cho Lưu Phong nghe.
Lưu Phong nghe Nghê Thường giảng giải xong, lập tức trong lòng đã hiểu rõ được vài phần, Hoa Hạ đại đế đã gần đất xa trời, hiện nay mục tiêu của các môn phái tại tu chân giới chính là ai sẽ là người kế thừa ngôi vị của ông.
Tứ sư tôn gia nhập thế tục chính là để xây dựng lực lượng, sau đó chọn cơ hội thích hợp tiến nhập vào triều đình, truy tìm chân mệnh thiên tử bảo hộ cho tông phái mình.
“Yến vương, Hoàng Thái Tôn. chờ một chút. chuyện này hình như có chút không ổn.” Lưu Phong đột nhiên nghĩ ra Hoa Hạ hoàng triều và vương triều Đại Minh trong lịch sử Trung Quốc có một số điểm tương tự.
Lưu Phong thật ra đối với lịch sử thì hắn cũng chỉ hiểu biết có hạn, bất quá trước đây hắn có đọc một vài tác phẩm văn học, xem một số bộ phim về Minh triều, cho nên đối với triều đại này cũng có một số hiểu biết nhất định.
Nếu hắn nhớ không lầm thì trong lịch sử Trung Quốc, triều đại Đại Minh cũng từng có một giai thoại như vậy nói về Hồng Vũ đại đế Chu Nguyên Chương. Vốn là cha của Chu Nguyên Chương năm đó đã truyền ngôi cho người con trưởng là Hoàng Thái Tôn, nhưng chỉ vài năm sau người con thứ tư là Chu Nguyên Chương chính là Yến vương đã nổi dậy lật đổ chính quyền của Hoàng Thái Tôn, chính mình lên ngôi hoàng đế.
Nghĩ vậy Lưu Phong vội vàng hỏi Tần Thủy Dao:
-Đại sư tôn, xin hỏi Phiêu Hương cốc chúng ta ủng hộ ai đây?
Lưu Phong trong long thầm cầu trời khấn phật mong cho không phải Hoàng Thái Tôn, nếu không sẽ có phiền toái lớn.
Tần Thủy Dao mỉm cười nói:
-Phong nhi yên tâm, Phiêu Hương cốc chúng ta ủng hộ Hoàng Thái Tôn. Mấy hôm trước tứ muội đã gửi thư cho ta thông báo tình thế trước mắt. Hoàng Thái Tôn hiện giờ đã nắm thế thượng phong, chuyện thừa kế Hoa Hạ đại đế đã hình thành, khó có thể xoay chuyển. Chúng ta bây giờ phái ngươi đi chính là hy vọng người có thể nghĩ ra biện pháp trở thành tâm phúc của Hoàng Thái Tôn.
“Không được, tuyệt đối không được.” Lưu Phong vội kêu lên:
-Đại sư tôn, Hoàng Thái Tôn không ổn đâu. Chúng nên ủng hộ Yến vương, đó mới là chính đạo.
Tần Thủy Dao nhất thời ngẩn người nhìn hắn, phát hiện ra vẻ mặt hắn hoàn toàn nghiêm túc, không chút nào đùa cợt, có chút kỳ quái hỏi:
-Phong nhi, ngươi sao lại có thể nói như vậy? Hoàng Thái Tôn đăng cơ chuyện này đã trở thành chuyện tất yếu. Chúng ta như thế nào lại ủng hộ Yến vương?

Lưu Phong do dự một chút, đoạn hỏi:
-Đại sư tôn, Hoa Hạ đại đế có phải xuất thân là một đứa bé trăn châu hay không?
Lưu Phong hỏi chuyện này, mục đích là xác minh xem Hoa Hạ hoàng triều có thực sự giống như Đại Minh vương triều trong lịch sử Trung Quốc hay không. Nếu không giống, hắn cũng dám quả quyết về điều mình vừa nói.
“Ngươi hỏi vấn đề này làm gì? Ta cũng không biết nhiều lắm.” Tần Thủy Dao lắc đầu nói. Nàng chỉ chuyên tâm tu luyện, vốn là không quan tâm đến chuyện xuất thân của một đế vương nơi thế tục.
“Chuyện này ta có biết.” Thủy Mị Nhi nét mặt có chút thâm ý, nhìn Lưu Phong nói:
-Đương kim Hoa Hạ đại đế quả nhiên là xuất thân từ một đứa trẻ chăn trâu. Lần trước tứ muội đến, đàm đạo với ta, trong lúc nói chuyện đã có nhắc đến.
“À, vậy thái tử có phải là mắc trọng bệnh mà chết hay không?” Lưu Phong tiếp tục hỏi.
Thủy Mị Nhi gật gật đầu, nói:
-Năm đó thái tử quả thật là bị bệnh mà chết. Mà Phong nhi này, chuyện Hoa Hạ hoàng triều ngươi vốn đã quên sạch, sao lại đột nhiên nhớ ra nhiều vậy?
Lưu Phong khẽ rùng mình, cố gắng bình tĩnh nói:
-Đồ nhi cũng không biết, có lẽ vừa rồi nghe tam sư tôn giảng giải về Hoa Hạ hoàng triều, vô tình đụng chạm đến ký ức trước kia của đồ nhi.
Thủy Mị Nhi nghe hắn nói vậy cũng không hoàn toàn tin đó là sự thật, bất quá nàng cũng không gặng hỏi thêm.
“Tam vị sư tôn, xin hãy nghe đồ nhi nói. Hoàng thái tôn sẽ có kết cục không tốt, chúng ta nên ủng hộ Yến vương. Yến vương hùng tại đại lược, người này mới chính là chân long thiên tử.”
Tần Thủy Dao có chút bực tức, âm thanh lạnh lùng nói:
-Phong nhi, ngươi hồ ngôn loạn ngữ gì thế? Tại sao lại nêu cao chí khí người khác mà hạ thấp uy phong của mình, ngươi phải hiểu là tương lai của Phiêu Hương cốc sẽ phụ thuộc rất nhiều vào Hoàng thái tôn, sau này đừng bao giờ nói với ta chuyện này nữa.
Lưu Phong không cam lòng, tiếp tục nói:
-Tam vị sư tôn, xin hãy tin tưởng đồ nhi, đồ nhi tuyệt đối không nói bậy, Hoàng thái tôn thật sự.
Tần Thủy Dao lạnh lùng cắt ngang:
-Đủ rồi, ta không muốn nghe nữa. Trời đã gần tối, ngươi đi về trước chuẩn bị, ba ngày sau chúng ta sẽ tiễn ngươi xuống núi.
Liên tục bị Tần Thủy Dao trách mắng, sắc mặt Lưu Phong nhất thời trở nên khó coi. Hắn trong lòng thầm mắng Tần Thủy Dao tóc dài nhưng kiến thức “ngắn”. Không nhìn xa trông rộng. Hoàng thái tôn có thể lên ngôi hoàng đế nhung chỉ bốn năm sau là xong đời.
Bốn năm!
Bốn năm nữa thì khoảng cách đến thời gian mà kiếp nạn xảy ra như lời của Thần Toán lão nhân vẫn còn thiếu một năm nữa mới đến. Khi đại kiếp của tu chân giới đến thì Hoàng Thái Tôn cũng xong đời, khi đó còn ai bảo hộ cho Phiêu Hương cốc nữa.
Đáng tiếc là lúc này Lưu Phong không có cách nào chứng minh được lời nói của mình là sự thật cả.
Nếu trực tiếp mang thân phận hiện nay của bản thân nói cho tam vị sư tôn nghe cũng không được. Hơn nữa Lưu Phong đối với thân thế của hài tử mà y đang mượn xác cũng chưa rõ ràng, một đứa bé bảy tuổi, thân thể yếu ớt lại có thể sống ở ĐạiTuyết Sơn, xem ra cũng không phải là tầm thường. Do đó hắn quyết định chuyện hắn xuyên đến đến thế giới này sẽ là bí mật của riêng bản thân hắn, ngay cả ba vị sư tôn cũng không thể nói ra.
Nghê Thường nhìn thấy sắc mặt của Lưu Phong càng ngày càng khó coi, lập tức nói:
-Đại tỷ, nhị tỷ, để muội đưa Lưu Phong về.
Tần Thủy Dao gật đầu nói:
-Được rồi, muội hãy đưa hắn về, sau đó quay lại đây. Chúng ta còn một số việc chúng ta cần phải thương nghị.
Trên đường trở về phòng, hai người đều im lặng, không khí rất nặng nề.
Đột nhiên Lưu Phong nắm lấy tay Nghê Thường, nhìn vào mắt nàng, nói:
-Tam sư tôn có tin những lời Phong nhi nói không?
Nghê Thường do dự một lát, đoạn nói:
-Phong nhi nếu ngươi nói đến chuyện của Hoàng Thái Tôn thì ta thật sự rất tiếc nhưng quả thực là ta cũng không tin.
Phong nhi, ngươi nghe ta nói đây. Tình thế tại Hoa Hạ hoàng triều hiện nay đã rất rõ ràng, Hoàng Thái Tôn lên ngôi chỉ còn là vấn đề thời gian. Ngày mai ngươi không nên nói về vấn đề này với đại sư tỷ nữa, nếu không người sẽ nổi giận đấy.
Lưu Phong vội vàng giải thích:
-Tam sư tôn, Hoàng Thái Tôn đúng là sẽ lên ngôi nhưng quan trọng là chỉ tại vị được bốn năm mà thôi. Sau bốn năm đó sẽ không còn ai bảo hộ cho Phiêu Hương cốc của chúng ta nữa.
Nghê Thường khẽ cười, đoạn nói:
-Không lẽ ngươi cho rằng đệ nhất cao thủ tại tu chân giới trong một trăm năm qua là Thần Toán lão nhân lại nói sai hay sao? Được rồi, ngươi hãy nói cho ta nghe bốn năm sau thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Lưu Phong nghiêm mặt, trịnh trọng nói:
-Tam sư tôn xin hãy nghe đồ nhi, bốn năm sau Yến vương sẽ thay thế Hoàng Thái Tôn, trở thành tân vương của Hoa Hạ đế quốc.
Nghê Thường vội vàng nói:
-Ngươi vừa nói bậy cái gì vậy? Nói nhỏ thôi, đại sư tỉ mà nghe được thì lớn chuyện đấy.
Lưu Phong thấy ngay cả tam sư tôn cũng không tin mình, không khỏi cảm thấy buồn bực nói:
-Tam sư tôn, người nói cho đồ nhi hay có phải là trong các vị hoàng tử thì Yến vương là người có thế lực lớn nhất hay không?
Nghê Thường gật đầu nói:
-Đúng vậy, trong các vương gia thì Yến vương chính là người có thế lực lớn nhất, lúc đầu chúng ta cũng định sẽ đi theo Yến vương nhưng lại lo sợ Hoa Hạ đại đế là người gia trưởng, ắt sẽ theo quy luật từ xưa đến nay đó là chỉ truyền ngôi cho con trưởng, cho nên mới bỏ Yến vương mà đi theo Hoàng Thái Tôn. Và sự thật ngày hôm nay cho thấy lựa chọn của chúng ta là hoàn toàn chính xác.
Lưu Phong lập tức hỏi tiếp:
-Chẳng lẽ Yến vương cho đến bây giờ vẫn chưa làm phản hay sao?
 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN