Hiền Hậu Thực Nhàn
Chương 4: Đoán ý bề Trên
Edit: Thất Sung Nghi
Beta: Sutháiphi
Hai vị thái giám tiến vào, một vị hơn bốn mươi tuổi là người hầu ở Chiêu Dương điện, một vị chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, bộ dáng thập phần lanh lợi.
Lý tổng quản và phó tổng quản trước kia của Chiêu Dương điện không biết đã đi đâu, nghĩ thử, có thể là đang ở Thận Tư Hình hoặc là bị Hoàng đế điều đi nơi nào rồi. Làm Đại tổng quản Chiêu Dương điện lai lịch và mối quan hệ hẳn là rất thâm sâu. Hoàng đế đăng cơ nửa năm, bọn họ cũng không phải là tâm phúc của hắn. Hoàng thượng lợi dụng chuyện này điều bọn họ đi thay bằng người của mình cũng là chuyện rất bình thường.
Cho nên những người đã bị điều đi thì đừng mong có thể quay trở lại, Đại tổng quản vừa bị nàng phạt trượng chính là Phùng Đức Xương. Còn phó tổng quản chính là vị hơn bốn mươi tuổi Trương Đức Trung thoạt nhìn có vài phần thật thà. Vị thái giám đi theo tên là Tiểu Giang Tử, được điều đến từ Khang Vương phủ. Theo tính tình của Hoàng đế, an bài hai người này cũng không phải để giám sát vị Hoàng hậu mà hắn không chút quan tâm này.
Chẳng qua người được điều đến từ Khang Vương phủ so với người được điều đến từ các cung khác thì an toàn hơn nhiều. Cho dù bọn họ có hai lòng, thì cũng là người của Hoàng đế, mà không phải của bất cứ nữ nhân nào khác. Nàng sống ở nơi này, dù bên cạnh có là người của hắn cũng vẫn an tâm hơn.
Triệu Yên Dung có chút không kiên nhẫn nghe Trương Đức Trung bẩm báo các nơi trong điện đã được an bài thỏa đáng. Tiểu Giang Tử thỉnh thoảng bổ sung vài người đều bị Trương Đức Trung lật lại xuất thân và bối cảnh, nàng chỉ nghe họ nói đến một nửa liền ngăn lại.
“Các ngươi đã hiểu rõ như vậy, cũng không cần mọi chuyện đều phải bẩm báo cho bản cung. Trương Đức Trung an bài mọi chuyện thỏa đáng, thưởng”. Hoàng Hậu nương nương vừa dứt câu, Mộc Lan đã mang hầu bao sớm được chuẩn bị tốt đến.
“Tiểu Giang Tử cũng làm tốt, nên thưởng”. Tiểu thái giám không nghĩ đến chỉ nói vài câu cũng sẽ được thưởng, trong lòng cao hứng đến mắt đều cong lên.
“Phùng Đức Xương không xem bản cung là chủ, dám chống đối bản cung, đã bị phạt”. Triệu Yên Dung cúi đầu nhìn móng tay vừa mới được cắt tỉa của mình. “Bản cung không muốn nhìn thấy hắn ở Chiêu Dương điện, Trương Đức Trung ngươi có biện pháp gì?”
Yết hầu Trương Đức Trung lên xuống mấy lần, cúi người nói. “Nương nương là chủ nhân của Chiêu Dương điện, người muốn dùng ai thì dùng người đó, không muốn dùng liền không cần dùng. Nhưng Phùng công công là Đại tổng quản thái giám, muốn thay đổi phải được Hoàng thượng cho phép”.
“Bản cung đã biết”. Triệu Yên Dung gật đầu. “Chút nữa sẽ đưa cáo trạng qua chỗ Hoàng thượng, sau này ta giao Chiêu Dương điện cho ngươi, Tiểu Giang Tử sẽ làm phó tổng quản”.
Hai vị thái giám vội vàng dập đầu tạ ơn, đến ngay cả Trương Đức Trung thành thật chất phác trên mặt cũng không giấu được sự vui mừng.
“Nương nương, liệu Hoàng thượng có đáp ứng việc đổi người hay không?” Chờ hai vị thái giám chuẩn bị được để bạt lâng lâng như bước trong mộng đi ra bên ngoài điện, Mộc Lan tiến đến bên cạnh Triệu Yên Dung nhỏ giọng hỏi.
“Vì sao bệ hạ lại không đồng ý?” Đầu mày Triệu Yên Dưng cau lại, trên mặt lộ ra tươi cười bí hiểm. “Hắn còn ước gì thay đổi được toàn bộ”.
Hoàng đế mới đăng cơ chưa được nửa năm, trong cung toàn bộ đều là lão nhân. Có bao nhiêu người trung thành với hắn, bao nhiêu người đối với hắn hai lòng? Những năm trước các hoàng tử tranh đấu đến đầu rơi máu chảy, không ai là không có những mưu tính riêng. Hoàng đế muốn yên tâm, tất yếu phải thay tất cả thành người của mình.
Người của hắn từ đâu đến? Trừ những người đã được an bài sẵn trong cung, cũng chỉ còn lại những người trong Khang Vương phủ khi hắn còn là Khang Vương theo vào.
Phùng Đức Xương là ai? Là Đại tổng quản ở trong điện thế nhưng lại là một nô tài ngu xuẩn, không có mắt nhìn người, không biết nặng nhẹ, làm Đại tổng quản thái giám đúng thật khiến người khác chê cười.
Sở dĩ Phùng Đức Xương được điều đến đây vì hắn là lão nhân trong cung, nhưng lại là người dễ phạm phải sai lầm, dựa vào cơ hội này đá người đi, thay thế bằng người của mình sẽ không làm người khác chú ý.
Bụng dạ Hoàng thượng cao thâm khó đoán, cũng không phải là người thành thật.
Đáng thương cho Phùng Đức Xương bị người dùng trượng gỗ đánh gần như mất nửa cái mạng.
Thân là thê tử của Hoàng đế, nếu đã đoán được tâm ý của hắn, lúc này sao lại có thể không phối hợp tốt với hắn? Đừng nói là Phùng Đức Xương ngu xuẩn phạm lỗi trước mặt nàng, cho dù hắn thành thật không phạm lỗi, sau này nàng cũng phải tìm lý do để điều hắn đi, đã là hạ nhân phải giỏi quan sát và phán đoán ý của bề trên mới không bị người mới cướp đoạt vị trí của mình.
Đây cứ xem như là có qua có lại đi. Nhanh như vậy Hoàng đế đã giải được mối hiềm nghi của nàng, nàng cũng phải hồi đáp lại hắn.
Quả nhiên, buổi tối phong thư được đưa qua, sáng ngày thứ hai, có người qua đây còn mang theo một tờ giấy cho đích thân Hoàng đế viết.
Nét chữ đặc biệt cứng cáp tiêu sái, viết bốn chữ to. “Trẫm rất hài lòng”. Triệu Yên Dung mím môi cười cười, đưa cho Mộc Lan mảnh giấy “đưa tình đáp ý” này cất đi.
Lúc Phùng Đức Xương đi ra mặt vẫn còn sưng, xanh xanh tím tím rất là dọa người. Bởi vì do Thận Tư Hình trực tiếp bắt người đi, nên hắn không có cơ hội cáo trạng, trực tiếp lấy vải nhét vào miệng, kéo hắn ra ngoài từ cửa sau của Chiêu Dương điện.
Mộc Lan trở về kể cho Triệu Yên Dung chuyện xảy ra, nét mặt hiện lên vẻ thư thái hả giận.
Triệu Yên Dung nằm nghiêng trên ghế quý phi ăn điểm tâm, thấy Mộc Lan như vậy liền mất hứng. “Ngươi còn là cô cô chưởng quản của Chiêu Dương điện không? Tâm tư đều ở trên mặt, không một chút che giấu”.
“Trước mặt nương nương, nô tỳ cần gì phải che giấu?” Mộc Lan cười cười quỳ trước ghế, đặt một chân của nàng lên người mình, nhẹ nhàng xoa bóp. “Trong lòng nô tỳ nghĩ cái gì cũng sẽ không gạt người, muốn gạt cũng không gạt được”. Nhịp độ trên tay cũng chậm dần.
Triệu Yên Dung đang hưởng thụ xoa bóp của Mộc Lan, đột nhiên cảm thấy trên chân không có lực đạo, vừa mở mắt đã thấy Mộc Lan kinh ngạc nhìn chân của nàng, đôi mắt hồng hồng như muốn khóc.
“Lại làm sao vậy?” Triệu Yên Dung trên đầu giường đưa cho Mộc Lan một chiếc khăn tay sạch sẽ.
“A” Mộc Lan lấy lại tinh thần, vội vàng nhận khăn tay ấn ấn khóe mắt, gượng cười “Nô tỳ thất lễ”.
“Nếu khóc chưa đủ thì ra ngoài đi, khi nào khóc đủ thì lại vào” Triệu Yên Dung miễn cưỡng nói. “Không cần nhịn, miễn cho nhịn đến bệnh”.
“Nô tỳ không có việc gì, chỉ là cảm thấy có chút không rõ ràng”. Mộc Lan quỳ thẳng người lên, tiếp tục xoa bóp chân cho nàng. “Trước đó vài ngày, thật sự giống như trời sắp sập xuống. Tuy rằng cuối cùng nương nương không có việc gì, nô tỳ vẫn là thấy người tiều tụy mà thương tâm, nhưng lại không làm được gì. Chẳng qua chỉ là một trận phong hàn nhẹ nhưng tên cẩu nô tài Phùng Đức Xương kia lại dám kéo dài không chịu thỉnh Thái y, cho nên người mới từ bệnh nhẹ thành bệnh nặng như thế. Nương nương, người như bây giờ thật tốt!”.
Tất nhiên là do Phùng Đức Xương nịnh bợ Dung Phi mới biến bệnh nhẹ thành bệnh nặng, bệnh nặng lại biến thành không thể chữa khỏi, phần lớn nguyên nhân là do nguyên chủ của thân thể này không có ý chí muốn sống.
Triệu Yên Dung cũng không hiểu được nữ nhân này rốt cuộc suy nghĩ như thế nào khi đang sống êm đẹp lại muốn bức tử bản thân mình. Có lẽ trong tương lai Hoàng đế sẽ vì day dứt hối hận mà đối tốt đền bù với Triệu gia, cũng có thể vì muốn hối thúc Hoàng thượng mạnh mẽ, tạo cho hắn đầy đủ lý do để chống lại các thế lực ngầm trong triều…
Mặc kệ nàng ta nghĩ như thế nào, hiện tại thân thể này đã là của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không giống như nữ nhân kia xem mạng mình như cỏ rác.
Nàng sẽ hưởng thụ cuộc sống thật tốt, sảng khoái trải qua cuộc đời này. Đừng ai nghĩ gây bất lợi cho nàng, khiến nàng sống không vui vẻ thì cuộc sống của các ngươi cũng đừng mong thoải mái.
Đúng thế, Triệu Yên Dung chính là người không thể chịu thiệt, không chịu được bị người khác ức hiếp, trong mắt không dung được một hạt cát.
Qua buổi trưa, Tỉnh Thiếu Giám vội tiến vào điện thỉnh an Hoàng hậu, bẩm. “Tuân theo ý chỉ mới của Hoàng thượng, trao trả phượng ấn lại cho nương nương, thỉnh nương nương chỉ thị, thần sẽ an bài ổn thỏa”.
Triệu Yên Dung nửa nằm nửa ngồi trên ghế quý phi, sắc mặt có chút trắng bệch, khoát tay áo đối với hắn. “Thiếu Giám đại nhân xin đứng lên. Tạ ân điển bệ hạ trao lại phượng ấn cho bản cung, nhưng ngươi cũng thấy, bản cung hiện tại lực bất tòng tâm, sợ không thể vì bệ hạ phân ưu. Đương nhiên, phượng ấn có thể trao cho Dung Phi quản lý nhưng danh không chính ngôn không thuận, vì trên nàng còn có Quý phi, Đoan Phi. Bản cung suy nghĩ, phượng ấn vẫn nên trao cho Thái hậu quản lý là tốt nhất”.
Thái hậu là Đức phi của Tiên đế, cũng không phải là mẹ ruột của Hoàng đế.
Hoàng thượng Lý Duệ được lập làm Thái tử là lúc tiên đế nhớ đến danh nghĩa của Đức phi. Khi đó hắn mới mười tám tuổi, đối với người mẹ này đương nhiên cũng sẽ không có nhiều tình cảm. Nhưng mà Đại Tề lấy đạo hiếu làm đầu, thân là Thái tử phải làm gương cho mọi người, cho nên biểu hiện của hai người cũng coi là mẫu từ tử hiếu. Khi Lý Duệ một bước đăng cơ, người mẹ Đức phi này cũng được tôn lên làm Thái hậu.
Thái tử phi cũng đã qua đời hơn hai năm, sau khi tân đế đăng cơ bên cạnh lại không có sườn phi được cất nhắc lên làm chính phi. Ngược lại tuyển chọn nghiêm ngặt các quý nữ vừa đến tuổi của các đại thần trong triều, cuối cùng quyết định chọn đích trưởng nữ của Triệu Thượng thư làm Hoàng hậu.
Triệu Yên Dung tiến cung được hai tháng đã chán ghét việc quản lý lục cung, phượng ấn trong tay nàng liền chuyển đến chỗ Dung Phi.
Nếu muốn sống thoải mái trong cung, chướng ngại lớn nhất trước mắt Triệu Yên Dung không phải là các vị sủng phi được cưng chiều, mà là vị Chương Thái hậu này.
Lúc trước, các hoàng tử tranh đoạt cực kỳ quyết liệt, Khang Vương Lý Duệ cũng không phải người có ưu thế trong những người được chọn, việc này cùng với thân thế của hắn có quan hệ rất lớn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!