Hiền Thê Khó Làm - Chương 112
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
126


Hiền Thê Khó Làm


Chương 112


Ăn xong cơm trưa, hạ nhân chuẩn bị xe ngựa và một ít điểm
tâm đồ uống, cả nhà Túc vương ngồi xe ngựa khởi hành.

Xe ngựa chưa đi Tây Uyển, đến Ôn phủ trước.

Năm ngoái chiến tranh Bắc Việt kết thúc, Bắc Việt cúi đầu
xưng thần, chấm dứt cục diện trăm năm giằng co giữa Đại Sở và Bắc Việt, giữa
hai nước có rất nhiều thành thị đã thông thương, cục diện hòa bình trở lại, vì
thế Ôn Lương cũng hồi kinh.

Ôn Lương vừ về kinh, hồi phủ bái kiến cha mẹ, lập tức thỉnh
người đến cửa đề thân.

Ôn Lương muốn cưới một nha hoàn, phủ Trấn Quốc Công đương
nhiên không đồng ý, lão Trấn Quốc Công thậm chí trực tiếp đá hắn ra cửa. Đối với
việc này, Ôn Lương đã không để tâm, hắn hồi phủ chỉ là theo phép thôi. Bất quá,
vì muốn cho thê tử tương lai một hôn lễ danh giá và tương lai quang vinh, Ôn
Lương quả là nhọc lòng.

Đầu tiên, Ôn Lương đến Túc vương phủ thành khẩn nói chuyện với
Túc vương, không biết Ôn Lương thương nghị cái gì trong thư phòng với Sở Bá
Ninh, hôm đó Sở Bá Ninh nhận Như Thúy làm nghĩa muội. Sau đó Ôn Lương vào cung,
rất nhanh trong cung truyền ra ý chỉ của Hoàng đế, tứ hôn cho công tử Trấn Quốc
Công Ôn Lương và nghĩa muội của đương kim Túc vương, chọn ngày lành tháng tốt
thành thân.

Như thế, phủ Trấn Quốc Công có phản đối thì dưới thái độ rõ
ràng của Hoàng đế và Túc vương, chỉ có thể đồng ý cửa hôn sự này.

Thực tế thì phủ Trấn Quốc Công có đồng ý hôn sự này không,
Ôn Lương không để ý, bất quá, trong mắt người đời, hắn vẫn là con trai vợ cả củaTrấn
Quốc Công, nói không chừng tương lai Trấn Quốc Công phủ là do hắn kế thừa,
nhưng ai ngờ Túc vương chặn ngang một đòn chưa tính, Ôn Lương còn thuyết phục
được Hoàng thượng tứ hôn. Hoàng mệnh không thể trái, Trấn Quốc Công phủ không
nguyện ý cũng chỉ có thể bóp mũi nhận.

Mọi người vừa vào cửa đã thấy Ôn Lương ra đón.

Vị này từ lúc mười ba tuổi lộ ra ngoài đã được quần chúng
kinh thành điên cuồng truy đuổi ca ngợi, xưng tụng “Mỹ nam đệ nhất kinh thành”,
vẫn như cũ tao nhã vô hạn, khuôn mặt tuấn mỹ, mặt mày như họa, không vì đã nhảy
vào mộ phần hôn nhân hay cưới nha hoàn ngốc làm người ta đản đau mà tiều tụy xuống
sắc. Chẳng qua cũng có biến hóa, mái tóc dài từng quen tùy ý xõa nay được búi cẩn
thận bằng ngọc quan, quần áo cũng không còn đơn giản là trường bào nguyệt sắc,
bắt đầu mặc loại quần áo tối màu hơn. Tuy A Nan cảm thấy Ôn Lương tóc đen áo trắng
thực tuấn mỹ, nhìn xa giống bức tranh đẹp khiến người ta nín thở, khó có thể thờ
ơ, lại có cảm giác man mác buồn, nhưng kiểu màu sắc này lại càng làm cho Ôn
Lương trở nên sinh động chân thật hơn.

“Vương gia, Vương phi, hai người đến rồi.” Ôn Lương tươi cười
đầy mặt chắp tay hành lễ với bọn họ, sau đó xoay người chào hỏi với mấy bánh
bao nhỏ, bánh bao nhỏ Sở Tê Bạch đã sớm dùng thanh âm non nớt gọi “nghĩa phụ”
đòi bế rồi.

Sở Bá Ninh từng nói, nếu sinh con trai sẽ cho bé nhận Ôn
Lương làm nghĩa phụ, tiểu bánh bao này sau khi biết nói, cũng chính thức nhận
Ôn Lương làm nghĩa phụ.

“Ôn đại nhân, vì sao không mặc áo trắng nha?” A Nan đùa hỏi.

Ôn Lương thở dài, “Nha đầu nói, ta mặc đồ trắng như vội về
chịu tang, luôn khiến nàng tưởng mình sắp chết, ta chuẩn bị mặc đồ trắng túc trực
linh cữu cho nàng…… Ngài cũng biết, nàng đang là thai phụ, bản đại nhân chỉ có
thể tùy ý nàng.”

Ôn Lương tuy nói rất bất đắc dĩ, nhưng biểu tình trên mặt
không chút tủi hờn, ngược lại còn mi phi sắc vũ, nhìn là biết tâm tình rất tốt.

Sau khi nghe chẩn Như Thúy mang thai, Ôn Lương đờ đẫn một hồi.
Dù sau lúc trước ở Đồng Thành thái y từng xem qua, nói Như Thúy bị thương đến
trong bụng, cả đời không thể mang thai. Ôn Lương vốn cũng tính vài năm nữa chọn
đứa bé trong đám huynh đệ làm con thừa tự, nuôi lớn là được, ai ngờ thành thân
khoảng nửa năm, đã cho hắn kinh hỉ lớn vậy.

Ôn Lương đờ đẫn xong, phản ứng đầu tiên là đi tìm Sở Bá
Ninh, hỏi hắn nên làm gì bây giờ, bộ dáng kia đúng là như gặp chuyện vô cùng
khó giải quyết chạy đi tìm cha mẹ vậy, lão Trấn Quốc Công biết chuyện, suýt
khóc ròng, ngầm mắng hắn “con bất hiếu”. Lúc ấy Sở Bá Ninh nhìn bộ dạng ngốc tử
của hắn, nhíu mày thật lâu, kiềm chế nói với hắn, có thai đương nhiên là phải
sinh ra, cái gì mà làm sao bây giờ? Mà Ôn Lương lại thực đần hỏi ngược, “Vương
gia, đứa bé sinh ra rồi lại làm sao bây giờ?”

Sở Bá Ninh không nhịn được nữa cho người xiên hắn ra ngoài.

Khi Ôn Lương tiếp nhận xong chuyện này, chỉ thiếu không ngửa
mặt lên trời cười to, gào cho thế nhân biết hắn sắp làm cha.

A Nan nghe tin này, tuy cười nhạo bộ dạng đần độn của Ôn
Lương, nhưng trong lòng nhận định Như Thúy quả nhiên may mắn phun trào, im hơi
lặng tiếng mang thai, làm cho bao nhiêu người nghi ngờ chất vấn thái y. Vì thế
vài vị thái y trong thái y viện đều ấm ức không thôi, lúc trước họn họ đều từng
được Túc Vương phi thỉnh tới phủ khám cho nha hoàn Như Thúy, mấy thái y đều chuẩn
xác nói với mọi người Như Thúy bị thương đến trong bụng, cả đời không thể mang
thai……..

Nghe tin tức đó, nhóm thái y cũng muốn khóc ròng.

Chỉ có thể nói, gặp bạn nha hoàn ngốc may hắn không thể lấy
thường thức để lý giải, là bất hạnh của các thái y!

Bọn họ vào đại sảnh, Như Thúy đang đỡ lưng chỉ huy hạ nhân
chuẩn bị đồ đạc, khi Như Thúy thấy bọn họ, đột nhiên nước mắt xoạch một cái rớt
lộp độp, nháy mắt dọa mọi người luống cuống tay chân.

“Ai nha, lúc nãy còn bình thường mà, sao lại khóc rồi?”

A Nan dĩu Như Thúy vào phòng, theo sau là Ôn Lương vẻ mặt lo
lắng, Sở Bá Ninh chắp tay chậm rãi đi theo, biểu tình vẫn nghiêm túc như cũ.

Như Thúy nắm tay A Nan khóc thật thương tâm, vừa khóc vừa gọi
“Tiểu thư”, sau đó lại gọi Sở Bá Ninh “Vương gia đại ca”. Với cách gọi chẳng ra
gì này của nàng, mọi người mới đầu còn buồn cười, nghe riết thành quen. Ôn
Lương thấy nàng khóc thật thương tâm, mày cũng rủ xuống, không biết nên làm gì
mới tốt.

Sau khi Như Thúy mang thai, ngoài bị nôn nghén một chút ra
thì cũng không khác bình thường lắm, đôi khi Ôn Lương có loại cảm giác không
chân thật, mỗi khi đêm khuya nằm mơ, đều tưởng mình vẫn một mình cô độc đứng giữa
gian phòng lớn trống rỗng, những người thân thuộc từng bước từng bước rời xa hắn.

“Ô ô ô…. tiểu thư, ta nhớ ngài…. ta muốn về Vương phủ…. ô ô
ô, tiểu thư, đại tẩu nói ta là gà mái không biết đẻ trứng…. bà bà cũng không
thích ta….” Như Thúy vừa khóc vừa nói.

Ôđen mặt, cắn môi không nói.

A Nan hơi giận, “Giờ ngươi đã mang thai rồi mà? Cái gì gà
mái không biết đẻ trứng? Còn nữa, ngươi làm gì tự đi thừa nhận mình là con gà?”

Ôn Lương lé mắt nhìn nàng: uy uy uy, đây không phải trọng điểm
nha…..

Như Thúy tiếp tục khóc, “Ta, ta không thừa nhận a…. ta còn
nói đại tẩu là con gà không đẻ được trứng giống, khi đó biểu tình của bà bà và
đại tẩu rất khủng khiếp a, bà bà còn gầm lên nói ta không có giáo dưỡng, bảo Ôn
đại nhân hưu ta, ta không muốn rời khỏi Ôn đại nhân thôi, vậy rất mất mặt…..”

“………..”

Khóe miệng A Nan run rẩy, lòng nói nha đầu này đủ độc, dám
nói người ta “gà không đẻ được trứng giống” (“Trứng giống” là trứng có thụ
tinh. Nông thôn có cách nói, chỉ có trứng giống mới ấp ra gà con), đây không phải
là so sánh người ta sinh không được con “giống”? Mọi người đều biết, đại tẩu Tần
thị kia tổng công sinh bốn đứa, nhưng đều là con gái, thực không chống lưng được
cho nàng, bị người ta ngầm cười nhạo chỉ biết sinh hàng lỗ vốn.

Lão Trấn Quốc Công có năm con trai bốn con gái, trong đám
con trai thì con thứ hai, thứ ba là con vợ cả, con lớn với con thứ tư, thứ năm
đều là thứ xuất. Mười mấy năm liền, con thứ hai Ôn Tử Tĩnh chết, chỉ còn Ôn
Lương là con vợ cả, mà kế thất của hắn — chính là phu nhân Trấn Quốc Công hiện
tại, sinh một đứa con gái cũng không sinh nữa. Nếu không có Ôn Lương con vợ cả
chặn ngang trên đầu, tin rằng phủ Trấn Quốc Công tương lai là do đại ca hắn kế
thừa, nên Tần thị rất không thích Ôn Lương, nàng ta hy vọng trượng phu tương
lai có thể kế thừa Trấn Quốc Công phủ, tiểu thúc Ôn Lương con vợ cả này là cục
đá chặn đường.

Hơn nữa, Tần thị cũng biết Ôn Lương từ Ôn nhị công tử, sau
khi cãi nhau với Trấn Quốc Công thì bỏ nhà ra đi, lúc trước Trấn Quốc Công tức
giận cũng từng lên tiếng không nhận đứa con này. Do đó Tần thị vẫn nghĩ Trấn Quốc
Công phủ tương lai sẽ do trương phu kế thừa, nhưng ai ngờ mười mấy năm sau, Ôn
Lương không chỉ được Trấn Quốc Công tìm cánh đưa về, bây giờ thê tử Ôn Lương
khăng khăng cưới đã mang thai, không biết thai này là nam hay nữ, hỏi Tần thị
sao mà không ghen ghét nóng lòng? Như Thúy nói nàng ta như vậy, nàng ta không tức
điên mới là lạ. Mà Tần thị là chất nữ nhà mẹ đẻ của Trấn Quốc Công phu nhân, chất
nữ của mình bị người nói thế, cũng như đánh vào mặt bà ta còn gì? Vì Trấn Quốc
Công phu nhân sau khi gả đến, cũng chỉ sinh con gái rồi không sinh

Trấn Quốc Công phu nhân tức giận công tâm mới nói ra loại lời
này.

Mọi người trong phòng hiểu được tình huống đều im lặng, chỉ
có ba đứa bé không hiểu chuyện mở to đôi mắt ngây thơ nhìn nhóm người lớn đột
nhiên im lặng, nghiêng đầu nhìn nhìn.

Ôn Lương cũng hơi rối rắm, nhưng thấy Như Thúy khóc đến mắt
cũng sưng lên, vội vã cam đoan: “Nha đầu yên tâm, ta tuyệt đối không hưu nàng!”

Như Thúy nhìn hắn, rầu rĩ hỏi: “Nếu thiếp sinh con gái, công
công cũng bảo chàng hưu thiếp thì sao?”

Sắc mặt của Ôn Lương nháy mắt lạnh đi, thản nhiên nói: “Con
của chúng ta là nam hay nữ liên quan gì đến bọn họ? Lần sau có người đến cửa
phiền nàng, không cần sợ, bản đại nhân làm chủ cho nàng, trực tiếp vứt bọn họ
ra ngoài.”

Như Thúy nghe xong gật gật đều, hơi ngượng nói: “Sáng hôm
nay bà bà phái ma ma đến bảo thiếp hồi phủ, ma ma kia vừa vào liền bày sắc mặt
cho thiếp xem, nói thiếp là nha hoàn có mệnh mang thai tiểu thư, thiếp mất hứng,
cho người quẳng nàng vào hồ nước bơi lội, ma ma kia còn thực cảm kích thiếp
nha.”

“……”

A Nan cảm thấy đủ rồi, nàng không muốn nghe nhà hoàn này tức
chết đám nữ nhân Trấn Quốc Công phủ thế nào nữa. Nàng đã nói rồi, với bản lĩnh
của nha đầu này, còn sợ nàng ấy bị khi dễ à? Từ khi nàng ấy gả cho Ôn Lương, rất
nhiều người trong kinh ôm tâm lý vui vẻ chờ xem kịch hay, xem một nha hoàn mệnh
tốt gả cho con trai trưởng của Trấn Quốc Công bị người sửa trị ra sao, chỉ có A
Nan hoàn toàn không lo. Khi các phu nhân tụ hội, thi thoảng cũng nghe được mọi
người mơ hồ nói về chiến tranh bùng nổ giữa các nữ nhân trong Trấn Quốc Công phủ,
nhưng mỗi lần đều không đợi người ta phục hồi tinh thần đã xong rồi, làm cho
người ta mê muội vô cùng, không biết bên nào thắng.

“Được rồi được rồi, bây giờ ngươi là phụ nữ có thai, đừng
khóc nhiều quá, không tốt cho thai nhi.” A Nan nói, ” Hôm nay thời tiết tốt,
chúng ta đến Tây Uyển ngắm hoa đào, tiện thể giải sầu.”

Ôn Lương nâng Như Thúy dậy, cười nói: “Nàng thật lâu không
ra ngoài rồi, hôm nay chúng ta đều rảnh, phải đi thưởng hoa, làm chút chuyên
phong nhã, xem như dưỡng thai đi.” Ôn Lương thấy qua cách dưỡng thai của Sở Bá
Ninh lúc A Nan mang thai đầu, đối với việc dưỡng thai rất để bụng.

“A, ngắm hoa đào, sau này chúng ta sẽ sinh ra đứa con có mệnh
hoa đào sao?” Như Thúy gãi gãi mặt, thực ngốc hỏi một câu.

Ôn Lương nghẹn khuất trừng nàng, nha đầu này một ngày không
nghẹn uất hắn thì ngứa da sao?

A Nan nhất thời cười không ngừng, Sở Bá Ninh cũng ho nhẹ một
tiếng —-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN