Hiền Thê Khó Làm - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
233


Hiền Thê Khó Làm


Chương 29


Thái hậu
cảm thấy, nếu nói đứa con trai là oan nghiệt đời trước, như vậy con
dâu là oan nghiệt đời này, thật sự làm làm cho người ta có cảm giác
thiếu nợ quỷ thần mà.

Thái hậu
gần như thở không nổi, thật không biết Túc Vương phi là ngu thậthay
giả ngu, lời nói vừa nghe sẽ cho người cảm thấy mơ hồ, chẳng lẽ là
ai gia ngu hay sao?

Dĩ nhiên,
thái hậu không ngốc, nếu không cũng sẽ không mượn thời thế bò lên
ghế cao nhất hậu cung. Cho nên, thái hậu cho là A Nan thuần túy là
đang châm chọc bà, trong lòng giận dữ, thầm nghĩ ai gia cho người đến
vào lúc ngươi tân hôn nửa tháng là ai gia không đúng, nhưng ai gia là
mẹ chồng của ngươi, kẻ làm nàng dâu sao có thể gạt bà bà?

“Mẫu hậu,
chuyện Thi Tình cô nương con dâu cũng rất đau lòng, nhưng mà vẫn còn dư
lại hai cô nương, chỉ là…” A Nan chần chờ, có chút khổ sở nói: “Họ
nói thật ra là Thi Tình cô nương không quen với chỗ ở mới, nên mới bị
bệnh. Còn nữa, còn Họa Ý cô nương, Phong Nhã cô nương cũng nói, họ
tực hồ cũng có chút không quen chỗ, hy vọng thần có thể cho các
nàng ấy làm nô tỳ tốt là được…” Dáng vẻ A Nan tràn đầy đau lòng
nói, tay dùng sức nắm khăn, vừa tức giận vừa nhìn Thái hậu.

Thái hậu
lập tức tức giận.

Nếu nói
là mới vừa rồi A Nan nói những thứ kia là lời nói “nghệ thuật” để
lấp liếm bà cho qua, thì hiện tại bà lại cảm thấy quyền uy của
mình bị khiêu chiến.

Thái hậu
hiện tại tức giận hai mỹ nhân kia, cái gì gọi là “lạ chỗ”? đây không
phải là tố cáo ai gia đem các nàng đưa qua chịu tội sao? Cái gì gọi
là “làm nô tỳ tốt”? đây không phải là ghét bỏ con trai bà sao? Thái
hậu không thể tha thứ cho cung nữ thân phận thấp kém mà dám ghét bỏ
con trai của mình.

Thái hậu
âm thầm không ngừng nghĩ, giương mắt về phía A Nan đang nhìn mình đầy
vẻ quan tâm, đột nhiên trong lòng hơi chậm lại, không có tức giận. Mặc
kệ nói thế nào, nếu không phải là do bà nóng lòng đưa ba cung nữ
đến, phủ Túc Vương cũng sẽ không bị người ở kinh thành nhạo báng
lần nữa, đứa con trai của bà cũng sẽ không bị người chê cười là
“khắc thê”. Hơn nữa nếu bây giờ bà đem hai người thu hồi lại, không
phải càng làm cho người ta chế giễu sao?

Một hồi
lâu, thái hậu thu lại giận dữ, khôi phục tư thái nhàn nhạt, nói với
A Nan: “Hai người kia là người mà ai gia ban cho các ngươi, không nghe
lời đuổi ra ngoài là được. Nô tỳ da mặt dày không biết thân phận đó,
giữ lại cũng tốn cơm, ngươi tự mình làm đi.”

A Nan vừa
nghe xong, ngu ngốc cũng biết là thái hậu buông tha cho hai người kia
rồi, sống chết của các nàng toàn bộ do mình quyết định, đuổi đi là
được.

A nan nhớ
chuyện hai người cung nữ gây ra, trong lòng hơi trầm xuống, cảm thấy
như vậy thì tốt hơn, tránh đặt ở nơi nào trong nhà để trong lòng phu
quân không được vui, thật là như đánh mất thể diện.

Lại cùng
thái hậu nói vài lời, A Nan cười híp mắt cáo lui.

Lần này
vào cung không phải là không thu hoạch được gì, giải quyết chuyện hai
cung nữ, sau này không sợ gặp phải chuyện gì để người ta bàn tán
nữa.

Ra khỏi
Trọng Hoa cung, nhìn sắc trời, A Nan dẫn Như Lam đi đến Vĩnh Ninh cung.

Đến trước
Vĩnh Ninh cung, cho người thông báo một tiếng, một cung nữ ra ngoài
hành lễ với A Nan.

“Tống cô
cô, lại gặp người rồi!” A Nan cười híp mắt nói. Tống cô cô chính là
người đón nàng vào Vĩnh Ninh cung sau tân hôn của nàng, là đại cung
nữ theo Thục phi.

Tống cô cô
mím môi cười, nói: “Túc Vương phi đã tới, nương nương đang chờ ngài
đấy. Ai nha, Thừa tướng phu nhân cũng đang ở đây đấy.”

A Nan cười
cười, sinh thần con gái, Thừa tướng phu nhân thăm con gái là đương
nhiên, A Nan cũng đoán bà cũng sẽ có mặt ở đây.

Đi tới
chính điện của Vĩnh Ninh cung, Thục phi ngồi bên trong củng Thừa tướng
phu nhân, cung nữ ở bên hầu hạ, đang nói lời nói thú vị, nhất thời
trong cung điện đầy tiếng nói tiếng cười, không khí nhẹ nhõm vui vẻ.

“Thỉnh an
Thục phi nương nương.” A Nan tiến lên hành lễ, đợi Thục phi gọi dậy,
cười cùng Thừa tướng phu nhân thi lễ, Thừa tướng phu nhân vội vàng
đáp lễ.

A Nan đem
quà tặng đưa cho Thục phi, cười nói: “Chúc đại tỷ tỷ thân thể an
khang, hàng năm đều có sinh thần, mọi ngày đều vui vẻ như hôm nay.”

Thục phi
nhận quà tặng giao cho cung nữ, mắt cười không che giấu, nói: “Ngươi
thật là miệng ngọt.”

“Không thể
bằng đại tỷ tỷ!” A Nan cười ngọt ngào, nụ cười mềm mại, ngọt ngào
ấm áp đó trong không khí hoàn thuận vui vẻ này, quả thật rất được
nhân tâm.

Mà Thục phi
mặc dù dè dặt cùng nàng nói chuyện, thế nhưng vui vẻ từ nội tâm
thế nào cũng không giấu nổi, khiến A Nan cảm thấy có lẽ còn có
chuyện đáng giá để nàng vui mừng.

Ra ngoài
nói chuyện một lát, Thục phi phất tay sai cung nữ thối lui ra ngoài
điện, quan sát A Nan, gật đầu một cái, nói: “Thấy ngươi tinh thần
cũng không tệ.”

A Nan có
chút không hiểu ra sao gật đầu: “Cảm ơn đại tỷ tỷ quan tâm.” Kể từ
khi Thục phi nói một câu khiến A Nan lấy khí thế của Túc Vương phi
tới, A Nan đối mặt với Thục phi không hề dè dặt cẩn thận như trước
kia ở trong nhà, giờ tự nhiên rất nhiều.

Thừa
tướng phu nhân nhìn thấy nàng khờ kạo, bất đắc dĩ cong miệng, nói
với con gái: “Những lời đồn đãi không gnhe cũng được, bệ hạ có thể
dung túng bọn họ nói lung tung, nhưng thái hậu nương nương cũng không
phải dễ đối phó, chắc chắn sẽ phạt người. Phụ thân ngươi nói không
sai, A Nan có phúc, từ nhỏ đến lớn cũng không thấy nàng sinh bệnh
nặng gì.”

“Quả thật
như thế. Nhưng người kia chẳng qua là ghen tỵ với Tức Vương thôi.” Thục
phi cười nói, “Con ở Vĩnh Ninh cung gần đây rất được bọn tỷ muội hoan
nghênh, họ không có việc gì sẽ tới vài lần, hỏi thăm một vài
hcuyện. Còn muốn con thân cận hoàng thượng hơn các nàng ấy nữa, thì
ra là căn nguyên là ở trên người A Nan….” Thục phi liếc mắt, không nhịn
được nhìn A Nan, nhớ tới gần đây, trong lòng thật sự là không biết
nên khóc hay nên cười.

Trong cung
có ai mà không tranh đấu với nhau chứ? Nhưng thời gian gần đây, đoàn người tới
la cà, lại cũng không phải là tranh đấu giành nam nhân, mà là tới tám chuyện về
Vương phi bên ngoài cung. Bởi vì Túc Vương phi, những phi tần khó dùng lời thật
lòng, dung những lời ám chỉ lẫn chính thức ngoài sáng, trong tối hỏi thăm chuyện
của Túc Vương phi, điều này làm cho Thục phi thật sự xúc động.

“……”

A Nan mặt đầy
vạch đen, rốt cuộc hiểu rõ họ đang nói về mình, bởi vì Thi Tình chết, hiện tại
phủ Túc Vương lại trở thành đối tượng được hoan nghênh nhất ở Kinh Thành. Mà A
Nan làm Túc Vương phi, cũng trở thành người được chú ý cao độ, các quý nhân
trong cung cũng theo phong trào. A Nan thầm nói trong lòng, nói sao hôm nay đám
cung phi kia lại nhiệt tình như vậy, thì ra là có nguyên nhân.

Thừa tướng
phu nhân cùng con gái lớn nói một hồi, thấy sắc mặt A Nan khác thường, nói: “Miệng
bọn họ, muốn nói gì kệ bọn họ, con cứ làm xong chuyện của con, giúp Vương gia xử
lý tốt bên trong là được.” Thừa tướng phu nhân chần chờ một lát, lại nói: “Túc
Vương…… Ít ngày nữa sẽ rời Kinh Thành, một mình con cẩn thận chút, không cần
sinh bất mãn trong lòng.”

“Cái gì?” A
Nan kinh dị, chuyện đó không phải rất bí mật sao? Thừa tướng phu nhân làm sao lại
biết? Hoàng đế phái Sở Bá Ninh áp tải lương thảo đi biên cương, vẫn còn ở bên
trong cuộc thương nghị, tin tưởng sổ sách còn giữ chưa phát.

Thục phi chỉ
nhướng đầu mày, thông minh không có tiếp lời.

Thừa tướng
phu nhân thông suốt, bà dạy con gái mặc dù tính khí khác nhau, nhưng đều là có
chút thông minh, biết mình cái gì nên nói cái gì không nên nói, không nên nói
qua tai liền biến mất.

Thừa tướng
phu nhân có chút tiếc rèn sắt không thành thép, thứ nữ đã khờ khạo, lại còn
chưa dạy được đã xuất giá rồi, trượng phu lúc nào cũng quan tâm, bà là mẹ cả
cũng phải tùy thời chỉ điểm mấy chuyện, thật sự làm cho người ta lao tâm lao lực,
còn làm bà bận tâm lo lắng con gái ruột của bà.

“Cha con lo
lắng con sẽ oán giận, nói ta khuyên con mấy câu……” Thừa tướng phu nhân nhớ tới
trượng phu kể từ khi biết Túc Vương phải rời khỏi Kinh Thành, áp tải lương thảo
đến biên cương, nói không chừng chiến tranh chưa kết thúc, thì vẫn chưa trở về,
thì liền nóng nảy. Túc Vương tân hôn mới một tháng đã phải rời đi, đây không phải
là khiến tân nương tử không vui sao? Tân nương nào gặp chuyện như vậy, không phải
là bị người cười chết thì là tự mình buồn bã đến chết.

A Nan đã tiếp
nhận chuyện này, mặc dù cũng có chút oán giận Hoàng đế, nhưng đây là Túc Vương
lựa chọn, cộng thêm nàng thật ra thì không có tức giận nhiều, có thể nhàn nhã tự
tại sống qua mỗi một ngày, Túc Vương không có ở đây cũng chỉ là trên bàn cơm ít
đi một người, trên giường ít đi chăn ấm thôi.

Đang nói
chuyện, đột nhiên xa xa nghe được một tiếng bén nhọn “Hoàng thượng giá lâm ~~”,
ba người vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài điện nghênh đón.

Nam tử mặc
long bào vàng sáng, đầu đội tử kim quan xa xa đi tới, A Nan đi theo Thục phi
cùng nhau quỳ xuống cung nghênh.

Sùng Đức
Hoàng đế hiền hòa đỡ Thục phi, tầm mắt quét qua Thừa tướng phu nhân cùng A Nan,
trong đôi mắt thoáng qua tia sáng khác thường, cười nói: “Thì ra là Thừa tướng
phu nhân cùng Túc Vương phi cũng ở đây! Thừa tướng phu nhân gần đây tốt không?
Nghe nói lão mẫu thân Thừa tướng là Lục lão phu nhân tới đây, thân thể của lão
nhân gia có khỏe không?”

Thừa tướng
phu nhân vốn đã đứng lên, nghiêng người lần nữa cung kính đáp: “Đa tạ bệ hạ
quan tâm, thân thể của bà rất tốt, mẫu thân vẫn rất khỏe mạnh.”

Sùng Đức
Hoàng đế dắt tay Thục phi vào điện, A Nan cùng Thừa tướng phu nhân đi theo phía
sau bọn họ.

Sùng Đức
Hoàng đế kéo Thục phi ngồi ở chủ vị, cung nữ lần nữa dâng trà nước điểm tâm,
trà là Linh Phong trà mà Sùng Đức Hoàng đế thích, uống một hớp đã thấy ngọt, tốt
người bổ phổi.

“Túc Vương
phi gần đây cực khổ, đã gặp mẫu hậu chưa?” Sùng Đức Hoàng đế dò hỏi.

A Nan cung
kính cúi đầu nói: “Thần thiếp không khổ cực, cám ơn Hoàng thượng quan tâm. Mới
từ cung mẫu hậu ra rồi qua bên nàSùng Đức Hoàng đế đánh giá A Nan, âm thầm gật
đầu một cái, lại nói ít lời nói, Thừa tướng phu nhân cùng A Nan cùng nhau rời
khỏi.

A Nan liếc
mắt, thấy Thục phi vẫn mỉm cười nhìn họ, biết tâm tình nàng ấy cực kỳ vui vẻ ——
Nghĩ đến cũng đúng, Hoàng đế mỗi ngày đều bận rộn chính sự, ngay cả sinh thần của
mình cũng cần người nhắc nhở, lại nhớ sinh thần của một cung phi, còn đặc biệt
dành thời gian đến….. Quả thật đáng để nữ nhân vui mừng.

A Nan ở bên
ngoài cửa cung cáo biệt Thừa tướng phu nhân, ngồi xe trở về phủ Túc Vương.

Mới vừa trở
lại phủ Túc Vương, vừa xuống, liền thấy lão quản gia tới, nói: “Vương phi,
Vương gia hôm nay muốn mở tiệc ở trong phủ tiệc đãi khách, người xem thực đơn
đã được chưa?”

A Nan nhận
hóa đơn lão quản gia đưa tới, nhìn nhìn, liền gật đầu. A Nan biết những người
này sẽ làm rất tốt, mình chỉ cần xem qua một chút là xong, chỉ là thức ăn này,
hóa đơn tựa hồ không nhiều lắm, không khỏi hỏi: “Tần quản gia, Vương gia mở yến
mời bao nhiêu khách vậy?”

“Một người.”
Khóe miệng Lão quản gia giật giật, tựa hồ rất không cam nguyện rất rối rắm nói:
“Là công tử Trấn Quốc Công, Ôn Lương đại nhân (*).”

A Nan vừa
nghe, trợn to hai mắt. A Nan mặc dù là khuê các thiên kim không bước ra khỏi,
nhưng biết con út Trấn Quốc Công, Ôn Lương, Ôn Tử Tu. Ôn Lương, tự là Tử Tu, cố
nhân có thói quen xưng hắn là Ôn Tử Tu. Người này phong cách kín đáo, phong lưu
phóng khoáng, không biết chọc cho bao nhiêu khuê các tiểu thư vừa gặp đã
thương, nhất định không phải hắn là sẽ không lấy chồng…… Được rồi, những thứ
này không phải là chuyện A Nan nên quan tâm, khiến A Nan quan tâm là tiếng xấu
của Túc Vương bị người đời truyền lưu kia, nguyên do chính là vì Ôn Tử Tu!

Vì vậy, biểu
tình của A Nan cũng giống như lão quản gia, rất rối rắm.

A Nan cảm
thấy, ruồi bọ không bâu, trứng không nứt, Vương gia đương nhiên là một nam nhân
bình thường không thể nghi ngờ, không bình thường phải là gã Ôn Lương kia.

Sau giữa
trưa không lâu, Sở Bá Ninh trở lại.

Xa xa, A
Nan đã thấy người có “Phong cách kín đáo” Ôn Lương, Ôn Tử Tu, từng tiếng, ngoảnh
lại nhìn Ôn Tử Tu, tam sinh hữu hạnh. A Nan âm thầm quan sát nam tử mặc một bộ
cẩm bào hoa lệ, tóc dài đen mịn như mực, không kềm chế được rủ xuống phía sau,
trong tay phe phẩy một cái chiết phiến, mặt mũi tuấn mỹ, mặt mày như vẽ, bản
lĩnh khí độ, quả nhiên phong lưu như hoa. Một đôi mắt ẩn tình đào hoa đưa tình
nhìn sang, làm cho người ta chỉ cảm thấy trời đầy ánh sao lấp lánh, ngay cả tâm
cũng say.

Không biết
có phải là trong lòng sớm đã có thành kiến, vô luận Ôn Tử Tu tuấn mỹ xuất sắc
như thế nào, A Nan nhìn chung quanh, cũng cảm thấy Ôn Tử Tu rất không thuận mắt.
Cho dù là Phan An tái thế tuyệt thế mỹ nam, nhìn hắn như có như không ở gần
Vương gia, làm ra một chút chuyện mập mờ, A Nan tức giận trong lòng, cảm giác
nam nhân của mình bị gã nam nhân kia nhúng chàm……

Đột nhiên,
A Nan trợn tròn cặp mắt —— Ách, nàng lại thấy Ôn Tử Tu đang bị Sở Bá Ninh không
khách khí một cước đạp bay……

A Nan ngơ
ngẩn nhìn bộ dáng xưa nay nghiêm túc giống như ông cụ non của Sở Bá Ninh lúc
này đang dùng một hành động không thể nói là ưu nhã, đem người được lòng tất cả
các khuê nữ tiểu thư đạp bay đi!

Vương gia
a, tại sao có thể dùng biểu tình nghiêm túc làm chuyện ngây thơ như vậy?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN