Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành - Chương 13: Cao thủ ẩn mật Hứa phu nhân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành


Chương 13: Cao thủ ẩn mật Hứa phu nhân


Từ Hiền không biết Hứa Tuyên vừa có thêm một vị tình địch nhỏ hơn y mấy chục tuổi, lúc này hắn đã tiến đến phòng bếp, gặp người có thể cung cấp tin tức cho hắn về đám hung đồ.

Hứa phu nhân, đây là lần thứ hai mà Từ Hiền gặp được nàng.

Quả thật mỹ mạo thiên tiên, Hứa đại phu đúng là tốt số mới có thể lấy nàng làm vợ.

Nhưng đó không phải là chuyện Từ Hiền quan tâm.

“Hứa phu nhân.” Vừa vào trong phòng bếp, Từ Hiền trước tiên đánh câu chào hỏi.

“Từ tiên sinh.”

Hứa phu nhân không cần quay lưng lại cũng biết người đến là ai, nói đúng hơn là từ lúc hắn xuất hiện ngoài cửa Bảo An Đường thì nàng đã nghe ra rồi.

Nàng vẫn bận rộn với mấy món ăn trước mặt, chỉ cho Từ Hiền một bóng lưng, giọng nói mặc dù vẫn mềm mại nhẹ nhàng, nhưng lại thiếu đi phần ôn nhu, quan hoài lúc trò chuyện với tướng công nhà mình.

“Chúng ta cô nam quả nữ ở đây, thiếp thân lại là người đã có chồng, Từ tiên sinh không sợ người khác dị nghị?”

Từ Hiền nghe vậy, thái độ bình thản, không nhanh không chậm đáp lại:

“Cây ngay không sợ bóng nghiêng, thanh giả tự thanh. Lại nói, so với chút thanh danh phù phiếm, tại hạ bây giờ càng quan tâm đến việc phu nhân ngài làm sao cứu được Tiểu Minh.”

Hai tay đang thoăn thoắt dọn món lên bát đĩa của Hứa phu nhân chưa từng ngừng lại, nàng nhẹ giọng đáp lời:

“Trước đó có một người lạ mặt vào trấn, gặp phải thiếp thân liền báo rằng có trẻ con trong thôn bị nhốt trong mật động ở Tây lâm. Thiếp thân theo đến xem thử thì phát hiện đúng là Tiểu Minh, trong động còn có thi thể của mấy tên đại hán, trong tay có đao có kiếm, diện mục hung ác.”

“Thiếp thân hỏi ra mới biết mấy tên đó là sơn tặc ngoài trấn, còn người kia chính là một vị hiệp khách võ lâm. Y phát hiện bọn chúng bắt cóc trẻ nhỏ, táng tận lương tâm nên mới thay trời hành đạo, diệt xong bọn tặc liền đến trong trấn báo tin, trùng hợp gặp được thiếp thân trước tiên.”

Hứa phu nhân ăn nói trôi chảy, không vấp một chữ, tự nhiên như thật vậy. Nhưng Từ Hiền nghe xong chỉ biết lắc đầu, từ tốn đặt nghi vấn:

“Hứa phu nhân, ngài nghe lời của kẻ lạ mặt liền tin tưởng, hơn nữa mới gặp đã dám một thân một mình theo đến nơi hoang vắng, kẻ đó còn là người trong võ lâm? Tại hạ phải nói ngài gan lớn, hay là có bản lĩnh lớn đây? Hay… nhân sĩ võ lâm đó… chính là phu nhân?”

Tuy là câu hỏi, Từ Hiền lại nói với giọng khẳng định.

Hoang ngôn của Hứa phu nhân sơ hở chồng chất, Từ Hiền đã nhận định nàng là kỳ nữ tử, bịa một câu chuyện sao có thể kém như vậy? Hiển nhiên là nàng lười ứng phó hắn, chỉ muốn qua loa cho xong chuyện.

Quả thật như vậy, Hứa phu nhân không giải thích bào chữa gì, một câu “ta không biết” trấn áp thiên sơn, hai chữ “không hiểu” băng qua vạn thủy.

“Thiếp thân cũng không biết nữa. Phụ nữ nhu nhược như thiếp thân, sao có thể là cao thủ võ lâm chứ.”

Nàng đang cho canh vào trong bát lớn, dùng giá lớn múc thật chậm rãi như sợ run tay làm đổ ra ngoài, trông đúng là có vài phần liễu yếu đào tơ.

Nếu không phải có【Hiệp Đạo Thiên Nhãn】e rằng Từ Hiền cũng tin rồi.

Nhìn về phía đỉnh đầu của Hứa phu nhân, Từ Hiền thấy hai luồng khí xanh đỏ huyền ảo lượn lờ. Có lẽ hắn phải gọi là cột khí, bởi so với Thiện Ác Khí của Lý Tự Thành thì nó lớn hơn rất nhiều.

Cột Thiện Khí màu xanh có đường kính cỡ một bàn tay, ánh lục quang tỏa ra tràn trề sức sống, óng ánh như ngọc bích.

Nhưng cột Ác Khí cũng không thua kém quá nhiều, có chừng hơn một nửa kích thước của Thiện Khí, đỏ sẫm như máu, có ít một hắc khí vờn quanh, cho cảm giác đầy chết chóc.

Từ Hiền không rõ cách thức đo đếm Thiện Ác Khí của hệ thống như thế nào, nhưng hắn phỏng chừng trên tay của Hứa phu nhân nhiễm không ít máu tanh, thậm chí có của kẻ vô tội.

Nhưng đó có thể là chuyện của quá khứ rồi, hơn nữa thiện sự mà nàng làm cũng nhiều hơn ác sự, nếu không Thiện Khí cũng chẳng nhiều như vậy.

Vả lại khoảng cách của hai người gần như vậy, hệ thống cũng không sinh thành nhiệm vụ trừng ác, hắn chẳng cần nhiệt tâm đòi thay trời hành đạo làm gì. Huống hồ Hứa đại phu còn có ân cứu trị, Từ Hiền lại càng không thể lấy mạng nương tử nhà y.

Chủ yếu là hắn đánh không lại người ta.

Đánh không lại thì đánh không lại, nhưng việc tra rõ đám hung đồ bắt cóc trẻ em trong huyện hắn bắt buộc phải làm.

Dù cho không vì hệ thống yêu cầu hành hiệp trượng nghĩa, Từ Hiền cũng quyết không bỏ qua chuyện này. Kiếp trước có ba loại tội ác mà hắn căm hận nhất:

Ấu dâm, buôn bán trẻ em và mổ cướp nội tạng, hai trong số đó đều liên quan đến trẻ nhỏ, nên có thể nghĩ khi gặp phải chuyện này thái độ của hắn ra sao.

Từ Hiền không muốn tiếp tục vòng vo tam quốc với Hứa phu nhân, hắn thẳng thắn nói cho nàng biết về việc trẻ con trong huyện bị bắt cóc cả tháng nay, khom người chắp tay với nàng, thái độ thành khẩn:

“Hứa phu nhân, chúng ta cũng đừng lá mặt lá trái nữa. Tại hạ đã có chút manh mối về đám hung đồ này, ngài nếu biết gì đó xin hãy cáo tri cho hay. Phu nhân đã chịu cứu Tiểu Minh, tại hạ nghĩ rằng ngài cũng không muốn để bọn chúng tiếp tục tàn hại những đứa trẻ khác chứ?”

Nói xong càng khom người thấp hơn nữa, như thể nếu Hứa phu nhân không trả lời thì hắn sẽ không ngẩng đầu lên, nếu không phải hai chân bất tiện, có khi hắn còn quỳ để tỏ thành ý.

Nam nhi dưới gối có hoàng kim.

Trên đời này, hoàng kim là thứ rất quý giá, nhưng nếu vì những chuyện khiến ngươi cảm thấy quý trọng, khiến ngươi cảm thấy rằng nó đáng giá thì hoàng kim cũng có thể vứt bỏ.

Hứa phu nhân im lặng một lúc, buông giá trong tay, bắt đầu quay lưng lại đối diện với Từ Hiền. Thấy hai bên tóc mai của hắn rủ xuống gần chạm đất, nàng nhẹ giọng hỏi:

“Từ tiên sinh là vì lòng có chính khí, muốn hành hiệp trượng nghĩa?”

Gặp nàng không còn dùng thái độ qua loa đối đãi mình, Từ Hiền ngẩng mặt lên, khẽ lắc đầu bảo rằng:

“Trong lòng ta chỉ có lục phủ ngũ tạng, không có chính khí, càng không ham thích hành hiệp trượng nghĩa. Ta chẳng qua chỉ muốn vạch phá mây mù, thấy được thanh thiên.”

Lời nói tuy nhẹ nhàng, còn có chút bông đùa, nhưng khí khái hào hiệp trong đó, Hứa phu nhân vẫn là nghe ra.

Nàng khẽ cười.

Vụt một tiếng, chỉ thấy bạch quang lóe lên một cái, Từ Hiền đã không còn thấy Hứa phu nhân ở trước mặt mình.

“Từ tiên sinh, Thần Mạch cũng không phá được màn trời, đừng nói Hậu Thiên tam trọng như ngươi.”

Âm thanh nhu hòa mang chút hài hước của nàng rót vào tai hắn, khiến Từ Hiền khẽ rùng mình một cái.

‘Nhanh quá.’

Hắn xoay người lại, hai hàng chân mày hơi nhíu, thái độ không còn thản nhiên như trước, giọng có chút nặng nề: var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([“6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7″,”[yo_page_url]”,”[width]”,”[height]”]);

“Chẳng lẽ phu nhân là Thần Mạch, hoặc là trong đám hung đồ có Thần Mạch? Nếu như vậy…”

Nàng chỉ nói một câu nhưng lại khiến Từ Hiền sinh ra rất nhiều suy nghĩ.

Nếu là Thần Mạch, vậy thì quan phủ đúng là đối phó không được, triều đình Đại Xương muốn giải quyết cũng phải hao tổn nhiều quốc lực, hạng giang hồ tiểu tốt như hắn chỉ có thể bất lực làm ngơ.

Nghĩ vậy, Từ Hiền có hơi bần thần, nhưng Hứa phu nhân lại bị hắn chọc cười:

“Thần Mạch? Chẳng trách có thể nghĩ ra Bạch Xà Truyện, trí tưởng tượng của tiên sinh bay cũng thật xa. Thiếp thân còn chưa đi hết tám con phố, đám người ta gặp còn đang lẩn quẩn trong hẻm nhỏ đây.”

Tám con phố là bát mạch, chưa đi hết chứ không phải chưa đi tới, vậy tức là Hứa phu nhân chỉ là Tiên Thiên cảnh. Đám người bị nàng giết còn trong hẻm nhỏ, vậy xem ra chỉ có Hậu Thiên.

Từ Hiền nghe huyền ca mà biết nhã ý, nàng nói “đám người ta gặp”, tức là bọn hung đồ kia khả năng vẫn còn đồng bọn, hơn nữa còn có cao thủ cảnh giới trên Hậu Thiên cũng chưa biết chừng.

Thấy hắn lại trầm tư suy nghĩ, Hứa phu nhân quay trở lại với mấy món ăn của mình. Nàng cũng chỉ biết đến nhiêu đấy, vị Từ tiên sinh này thích nghĩ thế nào thì nghĩ.

Hứa phu nhân bắt đầu bưng bát đĩa ra ngoài soạn bàn ăn, từ đầu chí cuối đều không nói gì đến việc sẽ trợ giúp Từ Hiền tra đám hung đồ kia.

Từ Hiền cũng chẳng mặt dày yêu cầu nàng ra tay hỗ trợ, hắn ăn ý không nhắc đến chuyện này. Hiện giờ hắn đang xem xét nhiệm vụ mới của mình.

__________________________________________________________________

Nhiệm vụ trừng ác: Hãm hại hài đồng, thiên lý bất dung

Đan Dương Huyện xuất hiện tập đoàn tội phạm chuyên bắt cóc trẻ nhỏ, lương tri chẳng còn, di hại vô cùng. Đến nay đã có hàng trăm đứa trẻ rơi vào tay bọn chúng, sinh tử chưa biết.

Yêu cầu: Tra rõ mục đích của thế lực thần bí, tiêu diệt hết thảy người tham gia.

Thù lao:

+ Nếu phát hiện chân tướng:???

+ Đánh giết, hỗ trợ đánh giết hung đồ Hậu Thiên: 50 Điểm Thiện Ác / tên

+ Đánh giết, hỗ trợ đánh giết hung đồ Tiên Thiên: 500 Điểm Thiện Ác / tên

+ Đánh giết, hỗ trợ đánh giết hung đồ Huyền Tàng: 10000 Điểm Thiện Ác / tên

+ Lượng lớn danh vọng khi nhiệm vụ hoàn thành.

*Nhắc nhở: Chân tướng sự thật chỉ có những kẻ cầm đầu mới biết, nhưng phần lớn sự vật trên đời này đều có thể tìm thấy ở trong sách.

__________________________________________________________________

~o0o~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN