Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành
Chương 23: Tiên sinh lần đầu xem quỷ ăn thịt quỷ
__________________________________________________________________
Vật phẩm:【Võ Thần Phù】
Loại hình: Kỳ vật
Phẩm chất: Hi hữu
Thứ bùa chú thần bí được vẽ nên từ tinh hoa võ đạo, tác dụng huyền diệu khó lường.
Sử dụng bùa này có thể khiến một môn ngoại công đã học tăng lên từ 1 – 3 cảnh giới (tối đa đến Đăng Phong Tạo Cực) trong vòng 100 giây. Sau khi hết thời gian, người sử dụng nhận được một phần cảm ngộ của môn võ học ấy.
*Chú:【Võ Thần Phù】không có tác dụng với võ học có phẩm chất cao hơn nó.
__________________________________________________________________
Từ Hiền buông thõng tay phải, tro tàn giấy rơi lả tả xuống đất.
【Võ Thần Phù】uy lực vô song, nhưng nó cũng lấy đi 300 điểm Thiện Ác của hắn, chỉ để lại vẻn vẹn 20.
Bốn tháng khổ nhọc tích góp, một đêm trở lại trước giải phóng.
Giết chết Lâm Khiếu Động giúp hắn bù đắp lại 50 điểm Thiện Ác, nhưng muốn mua【Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao】đã là xa vời.
Trừ khi bây giờ có thêm bốn tên hung đồ cảnh giới Hậu Thiên trong tổ chức thần bí xuất hiện cho hắn giết.
Tựa đầu vào lưng ghế thở dốc, Từ Hiền không dám hô “kết thúc rồi” giống khi nãy, hắn không muốn lại nhảy ra thêm một lão già bảo “đúng vậy, kết thúc rồi” với mình.
Nhưng dù chấp nhận tin chuyện tâm linh, thì phiền phức vẫn tìm tới Từ Hiền.
“Thật sự là đặc sắc.”
Một giọng nói băng lãnh vang lên, nghe không ra chút tình cảm nào bên trong.
‘Còn tới nữa?’
Từ Hiền mở mắt ra, hai con ngươi đầy mỏi mệt nhìn về phía cửa.
Lại là một tên hắc y nhân không để lộ diện mạo. Hắn xem như tổng kết được quy luật xuất hiện của đám hung đồ này: Một tên lộ diện xong tới một tên giấu mặt rồi cứ thế lặp lại.
‘Vừa hay bổ sung ngân khố rỗng tuếch.’
Từ Hiền không muốn nói thêm một lời sáo rỗng nào nữa, tận dụng lúc【Võ Thần Phù】còn hiệu quả, hắn búng ra viên bi sắt thứ mười tám của mình, nhắm đến giữa trán tên hắc y nhân.
Vút!
Ầm!
Viên bi sắt găm lên lên tường nhà đối diện, nhưng tên hắc y nhân lại không hề hấn gì.
Thân hình của hắn giống như hoàn toàn bất động, nếu không phải Từ Hiền có thị lực hơn người, bắt được khoảnh khắc hắc y nhân nghiêng đầu né nhẹ, hắn cũng tưởng mình búng chệch hướng.
Hắc y nhân vẫn đứng đó, giống như không có ý định trả đòn, nhưng hai con mắt lộ ra ngoài tấm mặt nạ của hắn chứa đầy vẻ hài hước và coi thường.
Trong lòng trầm xuống, Từ Hiền ngưng mắt nhìn kỹ hắc y nhân, tay phải nâng lên trước mặt, tay trái để hờ bên hông.
Véo!
Soạt!
Hai viên bi sắt thứ mười chín, hai mươi bị hắn dùng【Đạn Chỉ Thần Thông】thay phiên búng ra, viên bên tay phải nhắm vào yết hầu, viên bên tay trái thì nhắm vào bụng dưới của hắc nhân.
Đồng thời ngay sau đó, đồng xu đoạt được từ Lý Phú Sinh đã trượt xuống lòng bàn tay hắn.
Hắc y nhân bắt buộc phải di chuyển thân hình nếu muốn né tránh hai phát【Đạn Chỉ Thần Thông】liên tiếp của Từ Hiền, và một khi hắn nhích chân cũng là lúc Từ Hiền tung đòn quyết định.
Có điều những gì xảy ra loại vượt ngoài dự đoán của hắn.
Hắc y nhân vẫn dậm chân tại chỗ, tay trái đưa ngang, tay phải đưa xuống, xòe ngón trỏ và ngón giữa ra giống như đang chụp hình tự sướng.
Nhưng Từ Hiền chỉ cảm thấy kinh hoàng, bốn ngón tay của hắc y nhân đang kẹp chặt lấy hai viên bi của hắn một cách dễ dàng, trông chẳng tốn mấy sức.
“Hậu Thiên tam trọng làm được bậc này, ngươi rất giỏi.”
Hắc y nhân cười lạnh, giành lời ngợi khen cho hắn.
‘Tiên Thiên.’
Nghe hắn nói ra cảnh giới của mình, Từ Hiền cảm thấy bất lực sâu sắc, nhưng miễn là sinh mệnh chưa dừng thì hắn còn chưa dứt hi vọng.
Khục!
Phun ra một búng máu, gương mặt tuấn lãng trở nên xám trắng, nội lực không đủ để cung cấp nên Từ Hiền tự tổn nguyên khí để cưỡng ép thi triển đòn tuyệt hậu.
Chân khí vận hành từ Đan Điền đến huyệt Cự Cốt ở đầu vai, sau đó lại lưu chuyển đến huyệt Thiên Tỉnh ở khuỷu tay, đưa xuống huyệt Dương Trì ở cổ tay, tại ba huyệt Dương Khoát, Dương Cốc, Dương Trì xoay chuyển ba vòng rồi chạy đến huyệt Quan Xung ở ngón vô danh, cuối cùng vận chỉ lực bắn ra ngoài.
Đồng xu bị Từ Hiền thi triển pháp môn vận dụng chí cao của【Đạn Chỉ Thần Thông】búng đi, uy thế mạnh mẽ vô song.
Đó cũng là đòn cuối cùng của hắn.
Rầm!
Thi triển xong, Từ Hiền liền đổ ập người sang một bên, cả người và xe đều nằm đo đất. Cánh tay trái của hắn vẫn đưa ra phía trước, giữ nguyên tư thế thi triển tuyệt kỹ vừa nãy.
Sau đó…
Hắn chỉ thấy hắc y nhân đã rút thanh đao sau lưng ra, cản lại đòn tuyệt hậu của hắn.
Hắc y nhân chỉ lui lại một bước, đồng xu bị chém văng đi chỗ khác, hắn cũng hơi bất ngờ trước việc nó không bị chém đứt, định chờ giải quyết xong mọi chuyện xem thử nó là vật gì.
Từ Hiền đã kiềm lư kỹ cùng, hắn còn 70 điểm Thiện Ác nhưng chỉ có thể mua được những vật phẩm phổ thông mà thôi, không đủ để đối phó hắc y nhân.
‘Hiệp, sao mà gánh nặng đường xa.’
Từ Hiền không hối hận, dù cho không có nhiệm vụ hệ thống thì hắn vẫn sẽ tìm cách ngăn cản hành động của bọn hung đồ này. Đừng nói đến hắn, dù là một người bình thường có lương tri cũng không thể chấp thể chấp nhận được những gì mà chúng đang làm.
Hắn chỉ hối tiếc một điều là mình còn chưa luyện được bản lĩnh lớn, chưa trở về báo thù cho cha thì đã chôn thây nơi đất khách quê người.
‘Muốn thành đại hiệp, đúng là phải có đại khí vận.’
Từ Hiền cứ tưởng có được hệ thống là mệnh trời chiếu cố, lâm vào hôm nay mới biết vận khí của bản thân không tốt như đã nghĩ. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push([“6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7″,”[yo_page_url]”,”[width]”,”[height]”]);
Hắc y nhân cắm đao xuống đất, lắc lắc cánh tay có hơi tê dại của mình, giọng nói có vẻ u tối: “Uy lực quả thật cường đại, nếu ngươi là Tiên Thiên, ta chắc chắn phải chết, đáng tiếc…”
Nói đến đây hắn tỏ vẻ thương hại Từ Hiền, nhưng càng nhiều là cười nhạo.
“Để cảm tạ việc ngươi giúp ta chuẩn bị sẵn ba món huyết thực, một lát nữa đao của ta sẽ rất nhanh thôi, ngươi chẳng thể cảm nhận chút đau đớn nào đâu.”
Hắc y nhân tỏ vẻ Từ Hiền có thể tin tưởng vào đao pháp của mình, hắn kéo lại cửa học đường, tránh cho lúc mình hưởng dụng ‘mỹ thực’ bị người khác nhìn thấy.
Nếu vậy thì hắn phải tốn chút thời gian chặt kẻ đó nữa, gián đoạn niềm vui ăn uống là một việc rất không nên.
Từ Hiền nghe vậy, biết hắc y nhân tạm thời sẽ không giết mình. Hắn nằm ngửa ra như chịu chết, hắc y nhân xách đao đi ngang qua người nhưng hắn vẫn làm như không thấy.
Từ Hiền một tay gối sau đầu, một tay gõ nhẹ trên mặt đất, bình thản đặt nghi vấn:
“Ta rất tò mò, các ngươi săn giết lẫn nhau, đường chủ kia sẽ không bất mãn?”
Hắc y nhân thầm có chút sợ hãi than trước thái độ không chút lo âu này của Từ Hiền, nhưng hắn không để lộ ra, lạnh giọng đáp lại:
“Đường chủ chỉ cần thủ hạ làm được việc. Hiển nhiên, nếu trong đàn có một con chó thể hiện ra giá trị lớn hơn phần còn lại, hắn cũng quan tâm đám chó ấy có bị con chó kia ăn thịt hay không.”
Từ Hiền nghe xong liền tấm tắc: “Quả thật là quy tắc của lũ bất nhân.”
Nghe hắn mắng chửi mình, hắc y nhân giọng đầy sát khí: “Ngươi không sợ chết?”
Từ Hiền “xùy” một tiếng, không nhanh không chậm đáp lại: “Sợ hay không phải thử mới được.”
Đoạn hắn nghển cổ lên, đưa tay vỗ vỗ vào động mạch, bảo rằng: “Các hạ thử chặt ở đây một đao, vậy tại hạ mới biết bản thân có sợ hay không. Nhớ là phải không đau, các hạ đã hứa rồi đấy.”
Thái độ vô pháp vô thiên thế này, Lý Tự Thành nếu có ở đây e rằng cũng không thể tin được đó là vị tiên sinh hào hoa phong nhã, khiêm cung hữu lễ mà gã biết.
“Hừ” một tiếng, hắc y nhân chỉ hăm dọa bằng lời: “Ngươi cứ chờ đó.”
Sau đó hắn liền nhặt xác của một hắc y nhân khác, kẻ đã bị Từ Hiền đánh chết trước đó.
Hắc y nhân không vội giết Từ Hiền, hắn định nhấm nuốt xong ba món huyết thực ngon lành ở đây rồi bắt Từ Hiền đi, giam lại tra khảo yếu quyết của môn chỉ pháp kia.
Hắn gỡ tấm mặt nạ ra, để lộ gương mặt trung niên tuổi tam tuần của mình, thường thường không có gì lạ.
Thế là dưới ánh mắt của Từ Hiền, hắc y nhân xé ra bàn tay của cái xác, há to miệng đớp trọn ngón tay cái, nhai hai ba cái lại cắn thêm ngón trỏ và giữa, tiếng xương vỡ lốp rốp truyền ra từ trong miệng hắn, hai bên khóe miệng chảy xuống máu tươi.
Hắc y nhân có thể nhận thấy cái xác này chết sớm nhất, nên hắn quyết định nhân lúc còn tươi ăn nó trước.
Chẳng mất mấy hơi hắn đã ăn xong cả một bàn tay, thấy Từ Hiền nhìn mình, hắc y nhân há miệng máu ra cười hỏi:
“Thế nào, muốn thử một miếng sao, rất ngon đấy. Nhưng đó là huyết thực quý báu của ta, không cho ngươi được, xin lỗi nhé, khặc khặc.”
Từ Hiền không đáp lại, hắn chăm chú nhìn cảnh tượng vô nhân tính này, mắt không chớp một cái.
Từ Hiến muốn ghi khắc mãi mãi hình ảnh này trong linh hồn mình, để khi đầu thai chuyển kiếp rồi, vẫn còn có thứ để hắn nhận biết ác quỷ có hình dạng ra sao, đặng mà tìm đến diệt tuyệt bọn chúng.
Thế gian này… sao mà nhiều quỷ dữ.
~o0o~
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!