Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành - Chương 262: Máu xương đúc kiếm, thần hay ma?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành


Chương 262: Máu xương đúc kiếm, thần hay ma?


Vật phẩm:【Bản vẽ Kỳ Vật: Tuyệt Tiên Kiếm】

Loại hình: Đồ tường

Phẩm chất: Hi hữu

Ghi lại phương pháp rèn đúc【Tuyệt Tiên Kiếm】

Điều kiện chế tạo: Nghề【Thợ Rèn】cấp 10, nghề【Thợ Mỏ】cấp 5, nghề【Họa Sĩ】cấp 5, người đúc kiếm đã tu luyện một môn kiếm pháp Hi Hữu tới trình độ Đăng Phong Tạo Cực.

Vật liệu yêu cầu:【Vạn Luyện Tinh Thiết】x10, xương tỳ bà của một trăm tên võ tu Hậu Thiên cảnh, xương sống của mười tên võ tu Tiên Thiên cảnh, tinh huyết của kiếm chủ.

*Chú:【Tuyệt Tiên Kiếm】là thần kiếm độc nhất vô nhị thiên hạ, trên đời chỉ có thể tồn tại một thanh, sở hữu uy năng quỷ thần khó lường, tiềm lực đạt đến phẩm chất Thần Thoại.

__________________________________________________________________

‘Thần kiếm?’ Đối với hai chữ này, Từ Hiền ôm thái độ hoài nghi sâu sắc.

Mặc dù đối với hắn mà nói, công cụ chỉ là công cụ, không có phân chia chính – tà, thần – ma, nhưng dựa vào vật liệu yêu cầu để đúc nên【Tuyệt Tiên Kiếm】, Từ Hiền cho rằng thanh kiếm này rõ ràng nên xưng là ma kiếm càng chính xác hơn.

‘Lấy xương người luyện kiếm sao…’ Nhìn thi thể của Lữ Phi Yến, Từ Hiền bất chợt lâm vào thế khó.

Thường ngày hành sự quyết đoán, nhưng đối mặt với chuyện nên hay không nên lấy nhân thể ra luyện kiếm, Từ Hiền lại lâm vào do dự, trong lúc nhất thời không dám xuống tay.

Vấn đề này kỳ thật cũng không khó giải, đầu tiên là giữa việc đúc kiếm và không đúc kiếm, Từ Hiền cần đưa ra lựa chọn một trong hai.

Nếu là cái sau thì không có gì để bàn nữa, còn nếu là cái trước…

Hắn cần một lý do, một lý do khiến việc hắn lấy xương người ra đúc kiếm là hành vi chính nghĩa, một lý do có thể trở thành đại nghĩa, một lý do mà ít nhất có thể khiến hắn cảm thấy không thẹn với lòng, không ảnh hưởng đến tâm cảnh, đến võ đạo của hắn.

Nói đơn giản hơn là Từ Hiền cần tự thông não chính mình, mà việc đó đối với hắn mà nói lại không khó khăn gì.

Nhớ lại luồng Ác khí đậm đặc mà bản thân đã nhìn thấy sau đầu Lữ Phi Yến, Từ Hiền nhắm mắt nhủ thầm:

‘Lữ Phi Yến ơi Lữ Phi Yến, ngươi từ đầu tới chân chính là một ác nhân, đáng lý nên hình thần câu diệt, hồn phi phách tán, xác thành tro bụi. Nhưng tạo hóa vô thường, không dồn ai vào tuyệt lộ cả, xương sống của ngươi thế mà có thể được dùng để rèn đúc Tuyệt Tiên Kiếm. Thanh thần kiếm này ngày sau ắt theo ta tru diệt thế gian chư tặc, cứu được vô số lương nhân, lập xuống vô lượng công đức, trong đó tất có phần của ngươi.’

“Ngươi tuy đã chết đến không thể chết thêm, toàn bộ tội nghiệt cũng do ta đến gánh chịu, không cần công đức để bù đắp lỗi lầm. Nhưng nếu Lữ Phi Yến ngươi còn có con cháu, còn có thân thuộc, vậy họ ắt cũng sẽ nhờ ngươi mà được hưởng phúc ấm, được hưởng an vui, việc này rõ ràng là đại thiện, thế nên…”

“…đắc tội rồi!” Từ Hiền vừa dứt lời liền mở mắt ra, trong đôi thần mục không còn vẻ do dự bất quyết mà thay vào đó là sự bình thản đến lạ thường.

Tay phải thu trường kiếm, tay trái xuất đoản đao, nội lực lưu động, một vệt tinh quang chợt xẹt qua trong mắt, Từ Hiền tập trung hết thảy tinh – khí – thần toàn thân vào thanh đao, đơn giản là vẫy nhẹ cổ tay một cái, không có một giọt máu nào chảy ra, chỉ có tiếng da thịt bị cắt lìa vang lên.

Lý Tự Thành biết là tiên sinh nhà mình vừa xuất đao, nhưng cũng chỉ là biết mà thôi. Từ Hiền xuất bao nhiêu đao, lại cắt vào chỗ nào, gã đều không thể nhìn rõ.

E rằng phải trực diện đối đầu với【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】của Từ tiên sinh, Lý Tự Thành mới có thể thực sự nhìn ra.

Đối với Từ Hiền mà nói, trên thế gian này, hết thảy địch nhân đều là những con bò đang đợi làm thịt, đương nhiên là địch nhân đã chết cũng không ngoại lệ.

Thu đao vào tay áo, sau đó lấy lọ muối hóa thi ra, Từ Hiền khom người xuống, kình lực vận lên bàn tay, dễ dàng bóc đi cột sống của Lữ Phi Yến, tựa như thứ này vốn không phải là một bộ phận trên người họ Lữ.

May là trước đó kiếm khí của hắn không hề làm tổn thương đến xương sống của Lữ Phi Yến, vậy nên tình trạng của nó lúc này vẫn hết sức hoàn mỹ. Từ Hiền chưa có thời gian để nghiên cứu bản vẽ, nên hắn cũng không rõ là nếu vật liệu bị hư tổn liệu có ảnh hưởng gì tới việc đúc kiếm hay không.

Nhưng việc đó để sau, lúc này thì Từ Hiền đã thu thứ nguyên liệu “tươi” mà hắn vừa có được vào tay áo.

Nhờ có bản vẽ【Tuyệt Tiên Kiếm】mà xương sống của Lữ Phi Yến cũng được xem là một loại nguyên liệu rèn đúc, vậy nên Từ Hiền có thể cất nó vào kho nguyên liệu của【Thiên Công Phường】, tiết kiệm được một ô chứa đồ.

Làm xong chuyện này, Từ Hiền liền cắt bỏ thủ cấp của Lữ Phi Yến, bỏ vào trong chính tay nải của họ Lữ rồi mới bắt đầu rắc muối lên thi thể của hắn, hủy thi diệt tích.

Cả Từ Hiền và Lý Tự Thành đều không biết, ở cách đó không xa, trong một bụi rậm bí ẩn, có bốn con mắt mở to, nhìn rõ mồn một cảnh tượng hắn rút xương, chém đầu Lữ Phi Yến, từng khối mỡ lớn bé trên người chủ nhân của hai cặp mắt này đều run lên bần bật, như thể muốn báo rằng trong lòng chủ nhân chúng nó đang ẩn chứa một nỗi kinh hoàng tột độ.

Bốn mắt nhìn nhau, Tư Mã Vô Tình và Âu Dương Vô Địch đều thấy được vẻ khiếp hãi trong mắt đối phương. Tâm linh tương thông, hai huynh đệ chẳng cần nói một lời liền vắt giò lên cổ chạy đi.

Nếu muốn dùng chạy như chó đuổi để miêu tả, vậy thì con chó sau lưng bọn họ phải có cấp bậc của Hao Thiên Khuyển.

“Đại… đại ca… so… so với đệ tử… của… của hắn… Từ… Từ tiên… sinh kia còn… còn… đáng sợ hơn!”

“Mi… mi… cà lăm… hồi… hồi nào?”

“Đại… đại ca, tên… tên… kia chỉ… chỉ trộm… trộm… xe, mà… mà bị… bị… rút xương, lóc thịt…”

“Chúng… chúng ta không… không làm gì cả, sợ cái gì!”

Béo ca ca và béo đệ đệ chạy một hơi được hơn bảy dặm, không hẹn mà cùng quay đầu lại, thấy không có ai đuổi theo, hai người mới đỡ sợ đôi chút, chứng cà lăm tự động tự động được chữa khỏi.

Nhưng cả hai huynh đệ cũng chưa dám dừng chân, tiếp tục lấy tốc độ cao nhất chạy đi, trên đường còn lời qua tiếng lại.

“Đại ca, chúng ta có làm gì! Đại ca quên rồi sao, Tư Mã Vô Tình đã từng ngao du đến đây, Âu Dương Vô Địch đã từng ghé lại chỗ này.”

“Mi sợ cái gì, tên kia đã thanh lý chiếc xe đó ở chợ đen, lúc này không biết đã lọt vào tay kẻ nào, có khi bị lái đi tận tít đâu rồi cũng nên, Từ tiên sinh kia khó mà thấy được.”

“Bậy rồi! Đại ca đừng quên, Từ đại ma đầu có thể từ xa mấy ngàn dặm chuẩn xác tìm tới kẻ trộm xe, vậy hắn muốn tìm lại chiếc Bão Nguyên Xa của mình liệu có khó khăn sao? Đến lúc đó…”

Âu Dương Vô Địch không nói hết, nhưng Tư Mã Vô Tình đã tưởng tượng ra được hậu quả của việc này, kinh hoảng thốt lên:

“Không được, ta mi nhất định phải mau mau trở lại Hồng Lộ thành, cầu thần bái Phật là chiếc xe kia vẫn chưa bị bán đi, xóa bỏ chứng cứ phạm tội.”

“Đại ca nói phải!”

Vùùu!

Thế là hai huynh đệ một lần nữa tăng tốc, nhưng vì Tây môn chỉ cho phép vào chứ không cho phép ra, lại thêm cả hai cũng không có thủ đoạn đánh lừa kết giới hộ thành, vậy nên chỉ có thể đi một vòng lớn đến Bắc môn, mất không ít thời gian.

Về phần Từ Hiền, Từ tiên sinh của chúng ta không biết là mình đã trở thành đại ma đầu trong mắt của hai tên béo, chỉ biết là mục đích xuất thành nay đã đạt được, thầy trò nhà hắn đương nhiên phải về thành để săn giết nốt đám ác nhân còn lại.

Trùng hợp làm sao, Từ Hiền cũng chọn Bắc môn để nhập thành, nhưng tốc độ khinh công của hắn và Lý Tự Thành so ra vẫn kém thứ bộ pháp chạy như chó đuổi của Tư Mã, Âu Dương, hơn nữa hai tên kia lại còn đang phóng đi với vận tốc tối đa, nên muốn bắt kịp chính là chuyện không thể nào.

Lại là nửa canh giờ trôi qua, sư đồ hai người sau khi trình Phủ Ngoại Lệnh liền được ưu tiên nhập thành.

Có một chuyện khá thú vị, không biết là do Lý Tự Thành may mắn kích hoạt được tỉ lệ đốn ngộ cực nhỏ trong chú thích của bí tịch, hay là do【Trục Nhật Thần Bộ】đã gần đạt tới ngưỡng đột phá, mà chừng một nén nhang trước, ngón bộ pháp này của gã cũng đạt tới trình độ Đăng Phong Tạo Cực như Từ Hiền, coi như thầy trò cùng vui.

Song hỉ lâm môn, tựa hồ là thiên ý cũng muốn giúp Từ Hiền được lợi, trên【Tầm Hung Kính】lúc này đang biểu hiện rằng hai trong số bốn con mồi còn lại của hắn cũng đang xuất hiện tại thành Bắc, tiết kiệm cho hắn không ít thời gian để tìm tới bọn chúng.

Chỉ là chỗ mà hai kẻ này đang dừng chân làm cho Từ Hiền gặp phải một nan đề, đó là nếu chúng chỉ dạo qua chợ đen thì không sao, nhưng nếu là nơi đấu giá của Võ Lâm Minh, vậy Từ Hiền cần cân nhắc trước khi ra tay.

Dù sao Phủ Ngoại Lệnh có thể giúp hắn có được quyền tiền trảm hậu tấu, nhưng Bạch Viên Lệnh lại chỉ có thể khiến Từ Hiền nhận được một số tiện lợi không đáng kể ở Võ Lâm Minh mà thôi, chẳng bao gồm chuyện tùy ý giết người trong địa bàn liên minh.

Bởi Nga My là Nga My, Võ Lâm Minh là Võ Lâm Minh, nếu vì Nga My là một trong Lục Đại Phái của liên minh mà không phân rõ được chuyện ấy, vậy Từ Hiền đọc sách nhiều năm cũng uổng công.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN