Hiệp Nữ Linh Cơ
chương 1 : VÔ ĐỀ.
Tại một con suối lớn, Linh Cơ đang ngâm mình trong nước.
Không thể nào diễn tả nổi sắc đẹp của cô!
Linh Cơ nhìn lên bờ. Quần áo của cô đang nằm trên mặt đất, cạnh đó là hai thứ vũ khí một đao một kiếm đều có hình dạng rất lạ và đẹp dựa trên một phiến đá, đây là Băng Hà kiếm và Rực Hỏa đao.
Sột soạt.. Đúng lúc đó có hai gã đàn ông dáng vẻ lưu manh háo sắc đi đến cạnh bờ. Thấy Linh Cơ chúng hí hửng nhẩy ngay xuống suối, vừa lội nước đến gần vừa nói “Nàng ơi! Nàng ơi!”
Linh Cơ vẫn không tỏ thái độ gì như la hét hoặc sợ hãi bỏ chạy, cô chỉ mỉm cười và nghĩ “Đúng lúc lắm.”. Thấy Linh Cơ mỉm cười, hai gã lại tưởng cô thích thế nên càng lội nhanh hơn. Khi chỉ còn một khoảng cách không xa thì nước xung quanh hai tên đột nhiên sủi bọt lăn tăn làm chúng thấy nóng khủng khiếp, hai giây sau nước quanh chúng sôi lên dữ dội làm chúng kêu thét thảm thiết, lạ là nước suối chỉ sôi ở một điểm quanh hai gã.
“A!A!A!”, nước sôi kinh khủng đến mức bốc khói, chẳng mấy chốc hai gã kia đã trở thành thịt người luộc mà chết thì mặt nước mới trở lại bình thường.
Linh Cơ “Hứ.” một tiếng và nói “Đúng lúc để ta thử xem công lực của mình.” rồi cô hất tay lên khỏi mặt nước.
Phụt phụt phụt… Nước suối như hóa thành nhiều lưỡi kiếm đâm nổ tan xác hai gã đàn ông, máu tóe ra. Những lưỡi kiếm nước trở lại dạng cũ lả tả rơi xuống suối.
Linh Cơ mỉm cười, cô thấy tự hào với chính mình. Ngâm thêm một lúc, Linh Cơ liền bước lên bờ, mặc quần áo, đeo vũ khí. Xong xuôi thì vừa lúc đó có một con chim bồ câu trắng muốt, lông giữa trán màu đỏ, bay hạ xuống mặt đất gần chỗ Linh Cơ đứng rồi đột nhiên biến thành một cô gái rất xinh đẹp tóc trắng, giữa trán phớt đỏ, mặc y phục trắng quỳ xuống trước Linh Cơ nói “Chủ nhân.”
Linh Cơ hỏi “Huỳên Tinh. Có phát hiện được gì không?” Cô gái hóa thân của con chim bồ câu tên là Điểu Huyền Tinh trả lời “Không có. Tôi đã bay khắp nơi quanh đây nhưng hoàn toàn không phát hiện thấy dấu vết của Điệp Tinh.” Linh Cơ nói “Cô đứng dậy đi” Điểu Huyền Tinh “Dạ” một tiếng rồi đứng lên. Bắt gặp nụ cười và ánh mắt âu yếm của Linh Cơ khiến Điểu Huyên Tinh có vẻ lúng túng, cô khẽ cúi mặt xuống và quay đi.
Đúng lúc đó, với cảm giác của siêu cao thủ,hai cô cùng cảm nhận được cách đây rất xa đang xảy ra một vụ đánh nhau lớn. Vốn tính ham vui, Linh Cơ nói “Chúng ta qua đó xem”
…
Một đám người mặc đồ đỏ đang vây đánh một nhóm khác. Chỉ huy của phe áo đỏ là một cô gái, cô ta vẫn đứng ngoài cuộc không tham gia, chỉ lặng yên quan xát, có lẽ vì nghĩ bên mình chắc chắn thắng nên mới không động thủ. Còn phe kia thì đang cố bảo vệ một chiếc kiệu, dường như người bên trong chính là mục tiêu của phe áo đỏ.
Tình hình không mấy khả quan bởi phe áo đỏ chiếm ưu thế cả về thực lực và nhân lực.
Bốn tên áo đỏ phi thân lên không cùng hướng về chiếc kiệu. Đột nhiên chiếc kiệu vỡ tung,một cô gái cực kỳ xinh đẹp từ đó phi thân lên với một thanh kiếm trong tay. Tốc độ rất nhanh, xoẹt bốn tiếng thì thấy bốn tên kia đã bị trọng thương phun máu ngã rơi xuống đất. Không dừng lại,cô liền bắn kiếm khí xuống và hạ gục tiếp được mười tên.
Thấy vậy, cô gái cầm đầu phe áo đỏ liền ra tay. Cô phi thân lên không và phóng chưởng rất mãnh liệt. Cô gái kia không chịu thua kém, bắn kiếm khí chông trả.
Bùm..Dư lực từ cuộc đọ sức khiến nhiều người của cả hai phe đều bị hất ngã tứ tung.
Hai cô gái hạ xuống mặt đất và bắt đầu đánh nhau. Chưởng khí, kiếm khí, ùn ùn bắn ra rất đẹp rất mạnh. Cô gái phe áo đỏ tuy không dùng vũ khí nhưng không vì thế mà cô gái kia chiếm được thượng phong. Đúng là kỳ phùng địch thủ.
Cuộc đấu của hai cô hay đến mức khiến cho hai phe ngừng đấu nhau mà xem,bởi họ coi cuộc đấu này sẽ là kết quả chung.
…
Linh Cơ và Điểu Huyền Tinh đã đứng trên một cành cây cao quan xát trận đấu từ lâu. Đối với Linh Cơ, võ công của hai người này không thể so được với cô, điều làm cô chú ý là sắc đẹp của cô gái cầm kiếm.
…
Cuộc đấu giữa hai cô càng lúc càng quyết liệt, mặt đất bị phá vỡ nhiều chỗ, cây cối gẫy đổ..
Hai người cùng bị bật về sau khi đấu khí toàn lực. Đứng cách nhau một khoảng, họ nhìn nhau và cân nhắc suy nghĩ về võ công của đối phương. Sau một lúc, cô gái cầm kiếm dường như quyết ý xuất ra tuỵêt chiêu. Kiếm khí tỏa ra khắp người, bay lên không hóa thành con rồng kiếm khí hư ảo to lớn rất dũng mãnh oai hùng. Và cùng lúc cô gái cầm kiếm với con rồng kiếm khí trên dưới phối hợp phong đến tấn công cô gái phe áo đỏ với khí thế kinh hồn.
Cô gái phe áo đỏ vốn cũng đã vận hét công lực đề phòng. Ngay lập tức phi thân lên không, cao hơn cả vị trí của rồng kiếm khí, liên hoàn chưởng liên tục bắn xuống với những tiếng nổ điếc tai.
Người của hai phe vốn đã lui ra xa khỏi cuộc đấu nên mới không bị ảnh hưởng.
Sau hơn năm trăm chưởng liên tục cô gái phe áo đỏ mới dừng lại. Khói bụi mù mịt không nhìn thấy gì cả,cô phất tay một cái, khí công thổi dạt hết khói bụi và thấy kết quả. Cô gái cầm kiếm hoàn toàn không bị một vết thương nhỏ nào bởi trước đó con rồng kiếm khí đã cuộn mình lại bảo vệ cho cô, nhưng cảnh vật xung quanh thì hoang tàn đổ nát.
Cô gái chỉ kiếm lên, ngay lập tức rồng kiếm khí phóng lên không tấn công. Cô gái phe áo đỏ nhắm mắt vào rồi mở ra ngay, khí chưởng của cô hóa thành hình một con bọ cạp đen to lớn dữ tợn lao xuống đối kháng với rồng kiếm khí. Cuộc đấu còn khốc liệt hơn vừa nãy, bọ cạp đen và rồng kiếm khí cùng vờn diệt nhau trong thinh không.
Cô gái phe áo đỏ hạ xuống đất. Tay trái của cô vốn nắm lại từ lâu, cô dơ lên rồi xòe ra. Cô gái cầm kiếm tuy vẫn luôn cẩn thận đề phòng nhưng chợt nhớ ra thì đã muộn, cô và những người phe mình đều đã trúng độc. Tất cả đều buông rơi vũ khí và ngã xuống.
Cô gái cầm kiếm vì bị thương tổn nên khiến cho rồng kiếm khí suy yếu rõ ràng, cuối cùng bị bọ cạp đen phá tan tành.
Cô gái cầm kiếm chống kiếm ngồi trên đất nói “Vô hình độc tố tâm?!” Cô gái phe áo đỏ mỉm cười bước tới gần và nói “Đúng. Đó là loại độc riêng có của Phượng Hoàng Môn. Người nào trúng phải thì ban đầu là mất hêt sức lực, nửa canh giờ sau thì sẽ không thể hít thở được nữa, cạn khí mà chết. Nói thì đơn giản nhưng không dễ chịu chút nào đâu, rất khó coi đấy” Cô ngưng một chút rồi nói tiếp “Nhưng cô yên tâm. Cô sẽ không chết đâu. Môn chủ đã dặn tôi là phải bắt sông cô. Hãy vui lên đi, cô sắp được hầu hạ môn chủ rồi đấy. Tỷ ấy là người rất rất tuyệt vời!” Nói xong cô phất tay ra hiệu, hai cô gái thuộc hạ phía sau liền chạy mau tới đỡ cô gái cầm kiếm dậy. Cô gái kia nói “Dút lui” và quay người đi.
Một cô gái có vẻ là a hoàn của cô gái cầm kiếm, đang nằm bất động trên đất, bật khóc lo lắng gọi “Tiểu thư!…”
Cô gái phe áo đỏ đắc thắng bước đi, trong lòng vui sướng nghĩ “Hoàn thành được việc này chắc chắn Phượng tỷ sẽ rất vui! Tỷ ấy sẽ lại thưởng cho mình!…” Đang mê mẩn với những suy nghĩ trong đầu thì đột nhiên phía sau có hai tiếng bịch bịch làm cô tỉnh ra, giât mình quay lại thì thấy hai thuộc hạ đang nằm bất động dưới đất, còn cô gái cầm kiếm thì đang được dìu bởi một nữ nhân lạ mặt và vô cùng xinh đẹp. Chính là Linh Cơ!
Linh Cơ mỉm cười nhìn cô gái bên cạnh khiến cô ấy đỏ mặt, tim đập loạn lên.
Cô gái phe áo đỏ hỏi “Cô là ai?” Linh Cơ trả lời “Là người cứu cô ấy và ngăn cản cô” Cô gái phe áo đỏ thận trọng nhìn Linh Cơ, bởi lẽ với võ công của mình tuy chưa phải vô địch nhưng tuyệt đối thuộc đẳng cấp siêu đỉnh vậy mà lại không phát hiện kịp người khác phía sau. Đao kiếm Linh Cỏ đeo khiến cô chú ý, hai thứ này phát ra những luồng khí thật sự uy hiếp. Ngay lập tức cô liền ra tay với hy vọng chiếm được ưu thế.
Các chưởng liên hoàn phong đến Linh Cơ vậy mà cô vẫn có thể một tay dìu đỡ cô gái cầm kiếm, một tay tiếp chiêu hết sức dễ dàng. Hơn thế nữa Linh Cơ còn không cần nhìn tới, chỉ chăm chú mỉm cười với cô gái cầm kiếm. Sự ngưỡng mộ hiện ra trong đôi mắt cô ấy khi nhìn Linh Cơ.
Linh Cơ xoay nhẹ tay khiến cô gái phe áo đỏ mất tự chủ quay vòng vòng, được một lúc Linh Cơ lại phẩy nhẹ tay một cái làm cô gái phe áo đỏ bị bật về sau cả đoạn dài, miễn cưỡng lắm mới đứng vững lại được.
Đám thuộc hạ thấy vậy thì quá đỗi kinh ngạc. Cô gái phe áo đỏ thân là đệ tam cao thủ của Phượng Hoàng Môn, từ trước tới nay chưa bao giờ nếm mùi thất bại vậy mà nay lại không chịu nổi một cái phất tay của đối thủ, đối với cô đây là sự sỉ nhục!
Khí công ùn ùn tỏa ra, lực gió rất mạnh, con bọ cạp đen hung ác to lớn lại xuất hiện lần nữa. Từ trên không con bọ cạp lao xuống tấn công Linh Cơ.
Linh Cơ vẫn không dời mắt khỏi cô gái cầm kiếm, hoàn toàn dửng dưng với con bọ cạp bởi cô biết sẽ có người khác ra tay.
Điểu Huyền Tinh từ xa phi thân tới, hai tay cô phát ra ánh sáng trắng đánh xuống con bọ cạp đen, nổ tung lập tức. Dư lực mạnh đến mức hất bay cả cô gái phe áo đỏ lẫn đám thuộc hạ ngã đi rất xa, còn bên phía cô gái cầm kiếm vì đã có Linh Cơ vận khí bảo vệ nên mới không chịu ảnh hưởng, vả lại còn do Điểu Huyền Tinh dừng lại đúng lúc nếu không thì toàn bộ vùng đất này đã vỡ nát ra rồi.
Thực lực quá cách biệt, đám người phe áo đỏ chỉ còn cách dút lui, cô gai chỉ huy dù không cam tâm nhưng cũng đành nín nhịn.
Cruc cruc cruc…Khi đám người phe áo đỏ vừa đi khỏi thì có một đám người ngựa rất đông lao tới chỗ mọi người. Dẫn đầu là người đàn bà lớn tuổi với mái tóc bạc, lưng đeo một thanh kiếm với chuôi hình đầu rồng, tuy đã già nhưng thần thái vẫn minh mẫn nhanh nhẹn không giống với tuổi của mình. Kế đó là người thanh niên mặc áo vàng, lưng cũng đeo một thanh kiếm, có vẻ là con của người đàn bà kia.
Cảm thấy ngựa phi quá chậm,cả hai liền dùng khinh công lao tới với thái độ lo lắng và còn có ý thù địch với Linh Cơ.
Linh Cơ vẫn đang dìu đỡ cô gái kia, dường như không hề bận tâm bởi bên cạnh cô còn có Điểu Huyền Tinh. Điểu Huyền Tinh phất tay phát ra phần nhỏ công lực, không gây phá hoại gì mà chỉ vừa đủ đẩy lui hai người kia.
Hai người kia dù gì cũng không phải hạng thường, nhất là bà lão, bà ta hơi bị khựng lại chút xíu và lui về sau nửa bước, còn người thanh niên áo vàng thì bị lui hẳn 3 bước.
Dù công lực Điểu Huyền Tinh phát ra là phần nhỏ nhưng hai người kia có thể trụ được thì cũng khá, bởi lẽ nếu là người thường trúng phải thì chắc chắn sẽ tan xác. Bà lão kia nhìn Điểu Huyền Tinh với vẻ cực kỳ thận trọng ,không dám khinh xuất ra tay.
Cô gái mà Linh Cơ đang dìu đỡ liền lên tiếng “Mẫu thân. Đại ca. Hai người đừng hiểu lầm. Họ là ân nhân cứu mạng của con đấy” Quan xát con gái và người bên mình đang nằm dưới đất, thấy ai cũng yếu đuối vô lực, bà lão nói “Tiểu Thanh. Con và mọi người đã dính phải vô hình độc tố tâm?!”…
Tình hình câu chuyện cũng không thể nói một hai câu là xong, vả lại tính mạng của cô gái tên Tiểu Thanh cùng những người kia đều đang gặp nguy hiểm nên không ai tiện dây dưa thời gian gì cả.
Tiểu Thanh ngồi chung với mẫu thân mình, tất cả những người phe ta đều được dìu lên ngựa, kể cả những người đã chết cũng được đưa về để an táng, còn thi thể của đám người Phượng hoàng môn thì mặc kệ ở đó không ai quan tâm.
Bà lão nói “Ơn cứu mạng Tiểu Thanh, Thần Long Sơn Trang chúng tôi sẽ không bao giờ quên. Xin hỏi danh tính của hai vị?” Linh Cơ chắp hai tay cười nói “Tiền bối quá lời rồi. Gặp người bị nạn thì nên giúp đỡ, đây là điều mà người học võ nên làm. Còn về danh tính thì tiểu nữ là Linh Cơ, cô ấy là Huyền Tinh” Bà lão lấy trong người ra một tấm thẻ bài nhỏ bằng vàng, mặt nào cũng khắc hình rồng uốn lượn quanh bốn chữ THẦN LONG KIM BÀI, phóng nhẹ về phía Linh Cơ. Bà ta nói “Sau này nếu gặp khó khăn cần sự giúp đỡ xin hãy tới Thần Long Sơn Trang. Chỉ cần có lệnh bài này thì dù đi bất cứ nơi đâu có chi nhánh của chúng tôi thì đều được chào đón. Cáo từ” Tiểu Thanh nói “Muội là Trần Tiểu Thanh. Tỷ nhất định phải đến gặp lại muội đấy!” Câu nói chứa đầy tình thân thiết mặc dù hai cô mới chỉ gặp nhau! …
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!