Hiệp Sĩ Trong Marvel - Chương 1
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
203


Hiệp Sĩ Trong Marvel


Chương 1


Xong, Xong, Xong, …
Ngẩng đầu nhìn trời… Đờ đẫn…

Cúi xuống nhìn tay… Khóc không ra nước mắt…
Đây là sao a… Làm sao biến thành trẻ nít mới sinh rồi…
Xong, Xong, Xong…
Ăn chơi trác táng… Một đi không trở lại…
Đinh Minh 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, xử nam chính cống. Mới bước vào đời, niềm tin mãnh liệt mà hiện thực tàn khốc… Sau n lần nộp hồ sơ xin việc và thất bại, hắn quyết định thử làm tiểu thuyết gia. Hôm nay Đinh Minh đang lần thứ hai sau mấy năm bật lại phim Naruto xem để tìm kiếm ý tưởng, đang lúc hắn xem đến đoạn Naruto mở phong ấn chi thư, một tia chớp bỗng đánh xuyên qua nhà hắn, tình cờ thế nào lại trúng cái laptop… Uhm, chính xác hơn là gõ trúng cả Đinh Minh và cái laptop… Ai bảo nhân gia đang nằm trên giường, ôm laptop xem phim làm chi..

Uhm, thế là có hiện tại…
Nhưng nếu bảo Đinh Minh thích xuyên việt hay trọng sinh hay … Hiển nhiên hắn sẽ kêu to không muốn. Đơn giản vì kiếp trước hắn là không phải lo ăn ngủ à. Tục ngữ nói ăn được ngủ được là tiên mà… Nhưng hiện tại, không biết ông trời có đang trừng phạt hắn không nữa, mà không những hắn biến thành trẻ nít mới sinh mà còn … trần truồng nằm giữa đường… hơn nữa…

“Oh my god… Gì thế kia, không phải chứ, lẽ nào vừa trọng sinh xong thì chết lun à”
Đập vào mắt Đinh Minh là một chiếc xe bốn bánh cổ lỗ sĩ, chính xác là loại hàng cổ thế kỉ 19, đang phóng nhanh qua, nhìn trước mắt, không được bao lâu, chắc Đinh Minh sẽ thành cái bánh xẹp.,,
Và thế là… Oa… Oa… Oa…
Đinh Minh cố gắng gọi, kêu cứu, nhưng ra khỏi miệng lại biến thành tiếng khóc. Bất quá, không có sao, to, rõ ràng là được. May mắn là người trên xe cũng không phải kẻ điếc, cuối cùng phát hiện trên đường có một đứa bé mới sinh trần truồng nằm đó. Thế là cửa xe mở ra, hai lão, uhm… là một ông lão, một bà lão lảo đảo bước xuống, đi về phía hắn.
“Không phải chứ, lẽ nào sang châu Âu hoặc châu Mĩ rồi” Đinh Minh trợn tròn mắt nhìn hai lão người phương Tây tiến về phía mình, trong lòng quả thực có một luồng hỏa diễm như muốn thiêu đốt cả bầu trời… Vì sao nha… nước Mĩ là nước cực kì nguy hiểm, bất kể là trong truyện, vẫn là thực tế… Vẫn là Việt Nam vừa an toàn, lại có thể làm trạch nam sống qua ngày…
“Oh dear, đáng thương đứa bé chưa kìa, tên khốn nào vứt nó giữa đường vậy, chúa ơi, tôi sẽ nguyền rủa hắn kiếp sau không được làm người !!!” Bà lão vội vàng ông đứa bé (Đinh Minh) lên, quay sang tức giận nói với ông lão.
“Em yêu không nên nói thế, chúa là đấng tối cao, ngài sẽ tha thứ cho mọi tội ác đấy.” ông lão mặc dù cũng tức giận nhưng vẫn vẻ mặt hiền lành khuyên bảo bà lão.
“James, tối nay anh đừng hòng lên giường với tôi nha !!!” Bà lão nộ mục trợn tròn, một lời không hợp liền rút đao luận kiếm.
“Ối Mary em yêu, Chúa mặc dù rất bao dung nhưng ngài sẽ không tha thứ cho những tội ác tột cùng, chẳng hạn như vứt bỏ con cái vậy.” Ông lão xoa trán mồ hôi lạnh, vội vàng chữa lời.
“Không thể nào … 60, 70 rồi mà còn xxx được, cơ địa người phương Tây là thế nào vậy.” Đinh Minh mồ hôi lạnh chảy ròng, có một loại xúc động muốn ngay lập tức làm cuộc điều tra dân số.
“Uhm, anh yêu, vậy mới đúng chứ, anh xem đứa bé này thật đáng yêu, nhìn đôi mắt nó kìa, to, đẹp vô cùng (Đinh Minh đang trợn mắt), anh xem chúng ta có phải hay không nên nuôi nó đâu?” Bà lão tình mẫu tử nảy sinh, lập tức ra cái đề nghị.
“Chuyện này…” Ông lão ngập ngừng, bỗng cảm giác nhiệt độ không khí bỗng hạ xuống âm hai mươi độ C, đánh cái rùng mình, vội vàng nói: “OK em yêu, không vấn đề, anh đề nghị chúng ta nuôi nó như con đẻ mình… đằng nào từ khi kết hôn đến giờ chúng mình cũng chưa có con… haizz đều là lỗi tại anh cả.”
“Tốt rồi, anh yêu, anh xem chúng ta có phải hay không nên nhanh về nhà, em xem tình hình còn phải thuê vú nuôi à” Bà lão thấy không đúng, vội vàng đổi chủ đề.
“Uhm, em nói đúng, với lại chúng mình già rồi, cũng nên thuê quản gia luôn.” Ông lão suy tư, đánh cái quyết định.
Và thế là chiếc xe lại bắt đầu nổ máy, bon bon hướng về thành phố New York…

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Xong, Xong, Xong, …
Ngẩng đầu nhìn trời… Đờ đẫn…

Cúi xuống nhìn tay… Khóc không ra nước mắt…
Đây là sao a… Làm sao biến thành trẻ nít mới sinh rồi…
Xong, Xong, Xong…
Ăn chơi trác táng… Một đi không trở lại…
Đinh Minh 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, xử nam chính cống. Mới bước vào đời, niềm tin mãnh liệt mà hiện thực tàn khốc… Sau n lần nộp hồ sơ xin việc và thất bại, hắn quyết định thử làm tiểu thuyết gia. Hôm nay Đinh Minh đang lần thứ hai sau mấy năm bật lại phim Naruto xem để tìm kiếm ý tưởng, đang lúc hắn xem đến đoạn Naruto mở phong ấn chi thư, một tia chớp bỗng đánh xuyên qua nhà hắn, tình cờ thế nào lại trúng cái laptop… Uhm, chính xác hơn là gõ trúng cả Đinh Minh và cái laptop… Ai bảo nhân gia đang nằm trên giường, ôm laptop xem phim làm chi..

Uhm, thế là có hiện tại…
Nhưng nếu bảo Đinh Minh thích xuyên việt hay trọng sinh hay … Hiển nhiên hắn sẽ kêu to không muốn. Đơn giản vì kiếp trước hắn là không phải lo ăn ngủ à. Tục ngữ nói ăn được ngủ được là tiên mà… Nhưng hiện tại, không biết ông trời có đang trừng phạt hắn không nữa, mà không những hắn biến thành trẻ nít mới sinh mà còn … trần truồng nằm giữa đường… hơn nữa…

“Oh my god… Gì thế kia, không phải chứ, lẽ nào vừa trọng sinh xong thì chết lun à”
Đập vào mắt Đinh Minh là một chiếc xe bốn bánh cổ lỗ sĩ, chính xác là loại hàng cổ thế kỉ 19, đang phóng nhanh qua, nhìn trước mắt, không được bao lâu, chắc Đinh Minh sẽ thành cái bánh xẹp.,,
Và thế là… Oa… Oa… Oa…
Đinh Minh cố gắng gọi, kêu cứu, nhưng ra khỏi miệng lại biến thành tiếng khóc. Bất quá, không có sao, to, rõ ràng là được. May mắn là người trên xe cũng không phải kẻ điếc, cuối cùng phát hiện trên đường có một đứa bé mới sinh trần truồng nằm đó. Thế là cửa xe mở ra, hai lão, uhm… là một ông lão, một bà lão lảo đảo bước xuống, đi về phía hắn.
“Không phải chứ, lẽ nào sang châu Âu hoặc châu Mĩ rồi” Đinh Minh trợn tròn mắt nhìn hai lão người phương Tây tiến về phía mình, trong lòng quả thực có một luồng hỏa diễm như muốn thiêu đốt cả bầu trời… Vì sao nha… nước Mĩ là nước cực kì nguy hiểm, bất kể là trong truyện, vẫn là thực tế… Vẫn là Việt Nam vừa an toàn, lại có thể làm trạch nam sống qua ngày…
“Oh dear, đáng thương đứa bé chưa kìa, tên khốn nào vứt nó giữa đường vậy, chúa ơi, tôi sẽ nguyền rủa hắn kiếp sau không được làm người !!!” Bà lão vội vàng ông đứa bé (Đinh Minh) lên, quay sang tức giận nói với ông lão.
“Em yêu không nên nói thế, chúa là đấng tối cao, ngài sẽ tha thứ cho mọi tội ác đấy.” ông lão mặc dù cũng tức giận nhưng vẫn vẻ mặt hiền lành khuyên bảo bà lão.
“James, tối nay anh đừng hòng lên giường với tôi nha !!!” Bà lão nộ mục trợn tròn, một lời không hợp liền rút đao luận kiếm.
“Ối Mary em yêu, Chúa mặc dù rất bao dung nhưng ngài sẽ không tha thứ cho những tội ác tột cùng, chẳng hạn như vứt bỏ con cái vậy.” Ông lão xoa trán mồ hôi lạnh, vội vàng chữa lời.
“Không thể nào … 60, 70 rồi mà còn xxx được, cơ địa người phương Tây là thế nào vậy.” Đinh Minh mồ hôi lạnh chảy ròng, có một loại xúc động muốn ngay lập tức làm cuộc điều tra dân số.
“Uhm, anh yêu, vậy mới đúng chứ, anh xem đứa bé này thật đáng yêu, nhìn đôi mắt nó kìa, to, đẹp vô cùng (Đinh Minh đang trợn mắt), anh xem chúng ta có phải hay không nên nuôi nó đâu?” Bà lão tình mẫu tử nảy sinh, lập tức ra cái đề nghị.
“Chuyện này…” Ông lão ngập ngừng, bỗng cảm giác nhiệt độ không khí bỗng hạ xuống âm hai mươi độ C, đánh cái rùng mình, vội vàng nói: “OK em yêu, không vấn đề, anh đề nghị chúng ta nuôi nó như con đẻ mình… đằng nào từ khi kết hôn đến giờ chúng mình cũng chưa có con… haizz đều là lỗi tại anh cả.”
“Tốt rồi, anh yêu, anh xem chúng ta có phải hay không nên nhanh về nhà, em xem tình hình còn phải thuê vú nuôi à” Bà lão thấy không đúng, vội vàng đổi chủ đề.
“Uhm, em nói đúng, với lại chúng mình già rồi, cũng nên thuê quản gia luôn.” Ông lão suy tư, đánh cái quyết định.
Và thế là chiếc xe lại bắt đầu nổ máy, bon bon hướng về thành phố New York…

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN