Hiệp Sĩ Trong Marvel - Chương 35: Trở về
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Hiệp Sĩ Trong Marvel


Chương 35: Trở về


20 năm qua đi, đảo Saint thay đổi khá nhiều. Từng dãy nhà cao tầng được xây dựng, số lượng phòng thí nghiệm trở nên đông đảo. Đây là bởi vì đảo Saint được xây dựng với tư cách là nơi tụ tập của các nhà khoa học.
Rất nhiều nhà khoa học đã được tụ tập tới đây thông qua danh nghĩa của công ty Stark và phòng thí nghiệm Rising Sun.
Chủ nhân của đảo Saint, Howard từng dính vào nhiều vụ lùm xum. Hắn còn từng bị truy nã khắp quốc tế. Hắn lúc đó công không dám về đảo Saint, chỉ e bị lộ. Điều này cũng làm cho khi đó đảo Saint hầu như phong bế.
Chỉ có tới khoảng 10 năm trước, khi Howard rảnh tay, đảo Saint mới thực sự phát triển có quy hoạch lên.

20 năm qua đi, người ta biết đến đảo Saint như tài sản danh nghĩa của nhà Stark. Ít ai biết rằng, nơi này đã trở thành ngôi nhà của Shadow Paladin.
Càng ít người hơn biết rằng, nơi này cũng là nhà của một vị khách tới từ dị giới.
“Thành công rồi, thành công rồi” James lao ra từ phòng thí nghiệm, gào thét điên cuồng.
Đây là khung cảnh xảy ra vào 8 năm trước. Khi đó hắn quá vui sướng. Cuối cùng hắn cũng đã thành công. NZT 48 cuối cùng cũng không còn thiếu hụt. Tuy rằng chỉ khi nào dùng mới đạt được 100% não vực, nhưng những bệnh chứng do nó mang lại đã bị xoá bỏ.
(Nghiên cứu khoa học có khi là rất tình cờ mà thành, trong phim Limitless sở dĩ Eddie có thể nghiên cứu ra nhanh như vậy, phải chăng cũng là tình cờ?)
Sự thành công của James mang tới cho Howard và ba lão rất nhiều cảm hứng. Họ bắt đầu làm xét nghiệm NZT 48. Khi đạt được tất cả bình thường, họ rất vui sướng. Tuy nhiên, nghiên cứu của bà lão Mary rất nhanh cho họ một gáo nước lạnh. NZT 48 tuy giúp bọn họ khai thác 100% não vực nhưng nó cũng khiến con người lão hoá nhanh hơn bình thường rất nhiều.
May mắn là với sự kết hợp của Infinity Elixir, NZT 48 trở nên hoàn mỹ. Tuy nhiên cũng vì lý do đó, chỉ có người phục dụng qua Infinity Elixir mới dám sử dụng NZT 48.
Phát hiện này khiến bọn họ như đánh máu gà. Họ bắt đầu sử dụng NZT 48 để thực hiện các nghiên cứu của mình. Thậm chí, họ còn quay sang học cả kiến trúc, thiết kế. Điều này khiến cho đảo Saint càng ngày càng có khí tức của những năm 2000.
Tuy nhiên, hôm nay bọn họ sẽ phải dừng lại công việc trong tay, bởi vì hôm nay bọn họ nghênh đón một nhân vật trọng yếu. Một người đã vắng mặt ở thế giới này suốt hai mươi năm.
“Chủ nhân, ngài đã về.”
Ngay khi Đinh Minh bước ra từ cánh cửa không gian, một tiếng kêu khẽ vang lên bên tai hắn.
“Gì, chủ nhân? Ngươi là ai?”
“Xin chào chủ nhân, ta là Adele, một trình tự trí năng.” Âm thanh tiếp tục nói.
“Trí năng? Ngươi đùa ta?” Lẽ nào Howard sáng tạo ra trí năng trước cả Tony?
“Chức năng của ngươi là gì?” Đặt quan tài thủy tinh xuống, Đinh Minh tò mò hỏi.
“Ta chỉ được thiết kế để thông báo mọi người một khi chủ nhân về mà thôi.” Trí năng trả lời theo đúng tiêu chuẩn.
“Đậu, đang định làm mọi người kinh ngạc.” Mặt Đinh Minh đen lên.
“Haizz được rồi, vẫn là ra gặp mọi người đi, ta cũng nhớ bọn họ quá.” Đinh Minh thầm nói.
Hắn lấy xuống mũ trùm đầu, mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Ngồi lên cái ghế dựa trong sân, Đinh Minh thông thả lấy cho mình một cốc nước, chậm rãi uống.
“Chậc chậc, trời hôm nay thật là đẹp, mỗi tội gió hơi to.” Đinh Minh lẩm bẩm.
Rất nhanh, đại môn mở, một thiếu phụ vội vàng bước vào. Vừa vào cửa, cô đã hét lên: “Đinh, chúa ơi, con đã về!”
Cô vội vàng chạy tới ôm lấy Đinh Minh. Đinh Minh vươn tay ra, ôm lấy cô, cảm thụ từng đợt ấm lòng: “Mẹ, con đã về.”
Sau đó, một bóng người cũng tiến tới ôm chầm lấy hai người: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
“Đinh, để mẹ xem con thế nào rồi, có thay đổi gì không?” Mary vội vàng nói.
“Được rồi, mẹ, con cũng không thay đổi gì nhiều lắm đâu, dù sao cũng đã tiêm qua Super Soldier Serum.” Đinh Minh mỉm cười nói.
“Không được, ta vẫn là nhìn xem.” Mary đau lòng nói: “sao ta cảm thấy con ngày càng già đi a.”
“Mẹ, đây là trưởng thành.” Đinh Minh nghiêm mặt nói.
“Được rồi, Mary, không nên như vậy. Nó dù thay đổi ra sao đi nữa cũng là con chúng ta mà. Chúng ta chỉ nên cầu nguyện Thượng Đế cho nó mạnh khỏe là tốt rồi.” Ông lão James cười xen vào.
“Ông thì biết cái gì?” Bà lão Mary gắt lên.
“Đinh, ngươi cuối cùng cũng về rồi.” Ngoài cửa lại vang lên tiếng hò hét của Howard: “Ngươi biết ta những năm này gặp phải bao nhiêu chuyện thú vị không? Kể ra đủ để ngươi khiếp sợ.”
Đinh Minh ngẩng đầu lên, thấy là Issac và Howard đi vào: “Nếu vậy, lát nữa chúng ta phải tỉ một trò chuyện mới được.”
“Được rồi, mọi người đến, con muốn mọi người xem một thứ.” Nói xong, Đinh Minh dẫn mọi người vào trong.
“Đây là?” Vừa vào cửa, thấy quan tài thủy tinh, Howard tò mò hỏi.
“Một người đã chết, nhưng thân thể của hắn tồn tại hơn 700 năm mà không mục nát. Hơn nữa không dùng bất cứ thủ đoạn như ướp xác nào.” Đinh Minh tuỳ ý nói. Hắn biết điều này vì 20 năm qua hắn đã đi khắp thế giới Hokage, lật xem từng tờ lịch sử một.
“700 năm ? Ngươi (Con) đang nói đùa?” Mọi người ồn ào kêu lên.
“Nhưng mọi người đang sử dụng Infinity Elixir. Không phải cũng có thể sống mãi sao?” Đinh Minh tò mò nói.
“Đinh, điều này không giống nhau. Chúng ta là người sống. Có sự trao đổi chất như một vòng tuần hoàn. Người chết sẽ khác. Không có sự trao đổi chất, làm sao có thể không mục rữa ?” Bà lão Mary nghi hoặc không thôi.
“Cho nên mới nói, con cần mọi người giúp con nghiên cứu cỗ thân thể này. Con muốn đạt được bí ẩn trong đó.” Đinh Minh chân thành nói.
“Chuyện nhỏ, giao cho chúng ta.” Lão Issac nãy giờ không nói gì, lúc này xen vào.
“Ồ, có vẻ như mọi người rất tự tin thì phải?” Đinh Minh tò mò nói.
“Không ai có thể tự tin hơn chúng ta, Đinh. James đã giúp chúng ta đã giải quyết các thiếu hụt của NZT 48.” Ông lão James vui vẻ nói.
“Thật sao, vậy chúc mừng mọi người thành công rồi. Con không phải cũng nên sử dụng NZT 48?” Đinh Minh mỉm cười nói.
“Không được, con không chịu sử dụng Infinity Elixir, nên không thể phục dụng thứ này được.” Bà lão phản đối.
“Tại sao vậy ? Lẽ nào…” Đinh Minh nghi hoặc.
“Vì thứ này sẽ gây lão hoá nhanh hơn. Chỉ có sử dụng qua Infinity Elixir mới không sợ sự lão hoá.” Lão Issac cười nói.
“Lại có chuyện như vậy? Xem ra con tạm thời không dùng được.” Đinh Minh tiếc nuối nói.
“Không có vấn đề, chỉ cần chúng ta tiếp tục nghiên cứu, tin tưởng rất nhanh sẽ cởi bỏ vấn đề này.” Howard cười nói.
“E rằng không dễ dàng như vậy.” Đinh Minh trầm ngâm. Theo hắn biết đến, bất kể thứ gì cũng phải có sự đánh đổi của nó. NZT 48 cũng không phải vạn năng. Cái giá phải trả của việc trong ngắn hạn có được 100% mở rộng não vực cũng không nhỏ chút nào. Nếu không phải có Infinity Elixir bù đắp, e rằng giờ phút này, còn không ai dám dùng.
“Được rồi, không nói mấy thứ này, hôm nay con ta trở về, nhất định phải tổ chức bữa tiệc lớn.” Ông lão James hô hào.
“Được, ngươi nói chính trúng ý ta.” Lão Issac tán thành.
“Chúng ta ăn lẩu đi.” Đinh Minh đề nghị.
“Được, con ta làm lẩu ngon nhất.” Ông lão James ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Lẩu là món mà lúc còn nhỏ Đinh Minh nghịch ra. Lúc đấy hắn thèm lẩu quá rồi, thế là kêu bà chị quản gia Adele hỗ trợ mình làm. May mà Adele rất biết làm thức ăn, không thì Đinh Minh không biết mình nghịch ra dạng gì nữa trời. Cũng may hắn chỉ cần nói ra ý tưởng là được rồi. Vì chuyện này, bà lão từng muốn hắn đi làm đầu bếp.
Đương nhiên Đinh Minh là vạn lần không đồng ý.
Bữa tiệc diễn ra ngay tại nhà Đinh Minh. Mọi người quây quần quanh nồi lẩu. Howard giới thiệu người vợ của mình cho Đinh Minh. Đó là một thiếu nữ tên là Maria Stark. Năm nay đã 30 tuổi.
Đối với điều này, Đinh Minh chỉ có thể khinh bỉ: “Đúng là trâu già gặm cỏ non.” Hắn cũng không chú ý tới, trên thực tế, nếu như hắn chịu lấy vợ, đó cũng là trâu già gặm cỏ non không hơn không kém.

“Thế nào, James, ngươi cuối cùng là thua, ha ha. Con trai ta chính là hơn hẳn con trai ngươi.” Lão Issac cười dài.

Sắc mặt lão James tối thui. Hắn quyết định chủ ý tối nay nhất định phải răn dạy Đinh Minh mới được. Thực sự là lẽ nào lại như vậy?

Bữa tiệc kéo dài hai tiếng mới kết thúc, đại khái là tay nghề của Đinh Minh càng ngày càng tốt nên mọi người mới ăn nhiều hơn. Không nói cái khác, món mì trộn trứng là không thể bỏ qua.

Ăn uống no say, mọi người bắt đầu thương lượng tình hình thời sự quốc tế:

“Những năm nay thật sự là không yên ổn. Chiến tranh lại bắt đầu.” Howard nói một chút rồi nhìn về phía Đinh Minh: “Là cuộc chiến tranh Việt Nam. Tham vọng chính quyền Mĩ đã ngày càng lớn.”

“Sao, chiến tranh Việt Nam? Quân Mĩ tấn công Việt Nam?” Đinh Minh thoắt cái đứng dậy. Hắn mặc dù biết nhưng vẫn giả trang một bộ kinh hoảng.

“Đinh, ta biết, đây là người Mĩ chúng ta sai, ngươi đừng giận chúng ta được không?” Bà lão run rẩy nói, bắt lấy tay Đinh Minh, không chịu buông ra.

“Con… con…” Đinh Minh thở dài, hắn không biết phải nói thế nào.

“Đinh, đây quả thực là lỗi của chúng ta. Chiến tranh vốn không nên xảy ra.” Lão Issac than thở.

Đinh Minh trầm mặc lại.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ để lại tiếng khóc thút thít của bà lão.

Đinh Minh nhắm mắt lại, sau đó mở ra, hắn bỗng vui vẻ nói: “Con có thể nhìn thấy một bộ phận của tương lai. Con biết một ngày nào đó Việt Nam nhất định sẽ giành lại độc lập. Khi đó cũng là ngày con trở về Việt Nam.” 1975, năm đó sẽ đến nhanh thôi. Hắn nhất định sẽ về Việt Nam nhân cái ngày ý nghĩa đó.

“Việt Nam có thể giành lại độc lập?” Mọi người có vẻ không tin lắm. Dù sao quân Mĩ cũng mạnh như vậy. Có điều nghĩ tới khả năng của Đinh Minh và những biểu hiện của Việt Nam trong quá khứ, mọi người lại không thể không tin.

“Được rồi, mọi người không cần nghi ngờ ta, vẫn là nói một chút tình hình khác đi? Dị nhân như thế nào rồi?” Đinh Minh vui vẻ nói.

“Đinh, ta bắt đầu hoài nghi dị nhân có khả năng gây nguy hiểm cho thế giới.” Howard ngồi thẳng người lên, nghiêm túc nói: “Bởi vì bọn suýt chút nữa hủy diệt thế giới này.”

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

20 năm qua đi, đảo Saint thay đổi khá nhiều. Từng dãy nhà cao tầng được xây dựng, số lượng phòng thí nghiệm trở nên đông đảo. Đây là bởi vì đảo Saint được xây dựng với tư cách là nơi tụ tập của các nhà khoa học.
Rất nhiều nhà khoa học đã được tụ tập tới đây thông qua danh nghĩa của công ty Stark và phòng thí nghiệm Rising Sun.
Chủ nhân của đảo Saint, Howard từng dính vào nhiều vụ lùm xum. Hắn còn từng bị truy nã khắp quốc tế. Hắn lúc đó công không dám về đảo Saint, chỉ e bị lộ. Điều này cũng làm cho khi đó đảo Saint hầu như phong bế.
Chỉ có tới khoảng 10 năm trước, khi Howard rảnh tay, đảo Saint mới thực sự phát triển có quy hoạch lên.

20 năm qua đi, người ta biết đến đảo Saint như tài sản danh nghĩa của nhà Stark. Ít ai biết rằng, nơi này đã trở thành ngôi nhà của Shadow Paladin.
Càng ít người hơn biết rằng, nơi này cũng là nhà của một vị khách tới từ dị giới.
“Thành công rồi, thành công rồi” James lao ra từ phòng thí nghiệm, gào thét điên cuồng.
Đây là khung cảnh xảy ra vào 8 năm trước. Khi đó hắn quá vui sướng. Cuối cùng hắn cũng đã thành công. NZT 48 cuối cùng cũng không còn thiếu hụt. Tuy rằng chỉ khi nào dùng mới đạt được 100% não vực, nhưng những bệnh chứng do nó mang lại đã bị xoá bỏ.
(Nghiên cứu khoa học có khi là rất tình cờ mà thành, trong phim Limitless sở dĩ Eddie có thể nghiên cứu ra nhanh như vậy, phải chăng cũng là tình cờ?)
Sự thành công của James mang tới cho Howard và ba lão rất nhiều cảm hứng. Họ bắt đầu làm xét nghiệm NZT 48. Khi đạt được tất cả bình thường, họ rất vui sướng. Tuy nhiên, nghiên cứu của bà lão Mary rất nhanh cho họ một gáo nước lạnh. NZT 48 tuy giúp bọn họ khai thác 100% não vực nhưng nó cũng khiến con người lão hoá nhanh hơn bình thường rất nhiều.
May mắn là với sự kết hợp của Infinity Elixir, NZT 48 trở nên hoàn mỹ. Tuy nhiên cũng vì lý do đó, chỉ có người phục dụng qua Infinity Elixir mới dám sử dụng NZT 48.
Phát hiện này khiến bọn họ như đánh máu gà. Họ bắt đầu sử dụng NZT 48 để thực hiện các nghiên cứu của mình. Thậm chí, họ còn quay sang học cả kiến trúc, thiết kế. Điều này khiến cho đảo Saint càng ngày càng có khí tức của những năm 2000.
Tuy nhiên, hôm nay bọn họ sẽ phải dừng lại công việc trong tay, bởi vì hôm nay bọn họ nghênh đón một nhân vật trọng yếu. Một người đã vắng mặt ở thế giới này suốt hai mươi năm.
“Chủ nhân, ngài đã về.”
Ngay khi Đinh Minh bước ra từ cánh cửa không gian, một tiếng kêu khẽ vang lên bên tai hắn.
“Gì, chủ nhân? Ngươi là ai?”
“Xin chào chủ nhân, ta là Adele, một trình tự trí năng.” Âm thanh tiếp tục nói.
“Trí năng? Ngươi đùa ta?” Lẽ nào Howard sáng tạo ra trí năng trước cả Tony?
“Chức năng của ngươi là gì?” Đặt quan tài thủy tinh xuống, Đinh Minh tò mò hỏi.
“Ta chỉ được thiết kế để thông báo mọi người một khi chủ nhân về mà thôi.” Trí năng trả lời theo đúng tiêu chuẩn.
“Đậu, đang định làm mọi người kinh ngạc.” Mặt Đinh Minh đen lên.
“Haizz được rồi, vẫn là ra gặp mọi người đi, ta cũng nhớ bọn họ quá.” Đinh Minh thầm nói.
Hắn lấy xuống mũ trùm đầu, mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Ngồi lên cái ghế dựa trong sân, Đinh Minh thông thả lấy cho mình một cốc nước, chậm rãi uống.
“Chậc chậc, trời hôm nay thật là đẹp, mỗi tội gió hơi to.” Đinh Minh lẩm bẩm.
Rất nhanh, đại môn mở, một thiếu phụ vội vàng bước vào. Vừa vào cửa, cô đã hét lên: “Đinh, chúa ơi, con đã về!”
Cô vội vàng chạy tới ôm lấy Đinh Minh. Đinh Minh vươn tay ra, ôm lấy cô, cảm thụ từng đợt ấm lòng: “Mẹ, con đã về.”
Sau đó, một bóng người cũng tiến tới ôm chầm lấy hai người: “Về là tốt rồi, về là tốt rồi.”
“Đinh, để mẹ xem con thế nào rồi, có thay đổi gì không?” Mary vội vàng nói.
“Được rồi, mẹ, con cũng không thay đổi gì nhiều lắm đâu, dù sao cũng đã tiêm qua Super Soldier Serum.” Đinh Minh mỉm cười nói.
“Không được, ta vẫn là nhìn xem.” Mary đau lòng nói: “sao ta cảm thấy con ngày càng già đi a.”
“Mẹ, đây là trưởng thành.” Đinh Minh nghiêm mặt nói.
“Được rồi, Mary, không nên như vậy. Nó dù thay đổi ra sao đi nữa cũng là con chúng ta mà. Chúng ta chỉ nên cầu nguyện Thượng Đế cho nó mạnh khỏe là tốt rồi.” Ông lão James cười xen vào.
“Ông thì biết cái gì?” Bà lão Mary gắt lên.
“Đinh, ngươi cuối cùng cũng về rồi.” Ngoài cửa lại vang lên tiếng hò hét của Howard: “Ngươi biết ta những năm này gặp phải bao nhiêu chuyện thú vị không? Kể ra đủ để ngươi khiếp sợ.”
Đinh Minh ngẩng đầu lên, thấy là Issac và Howard đi vào: “Nếu vậy, lát nữa chúng ta phải tỉ một trò chuyện mới được.”
“Được rồi, mọi người đến, con muốn mọi người xem một thứ.” Nói xong, Đinh Minh dẫn mọi người vào trong.
“Đây là?” Vừa vào cửa, thấy quan tài thủy tinh, Howard tò mò hỏi.
“Một người đã chết, nhưng thân thể của hắn tồn tại hơn 700 năm mà không mục nát. Hơn nữa không dùng bất cứ thủ đoạn như ướp xác nào.” Đinh Minh tuỳ ý nói. Hắn biết điều này vì 20 năm qua hắn đã đi khắp thế giới Hokage, lật xem từng tờ lịch sử một.
“700 năm ? Ngươi (Con) đang nói đùa?” Mọi người ồn ào kêu lên.
“Nhưng mọi người đang sử dụng Infinity Elixir. Không phải cũng có thể sống mãi sao?” Đinh Minh tò mò nói.
“Đinh, điều này không giống nhau. Chúng ta là người sống. Có sự trao đổi chất như một vòng tuần hoàn. Người chết sẽ khác. Không có sự trao đổi chất, làm sao có thể không mục rữa ?” Bà lão Mary nghi hoặc không thôi.
“Cho nên mới nói, con cần mọi người giúp con nghiên cứu cỗ thân thể này. Con muốn đạt được bí ẩn trong đó.” Đinh Minh chân thành nói.
“Chuyện nhỏ, giao cho chúng ta.” Lão Issac nãy giờ không nói gì, lúc này xen vào.
“Ồ, có vẻ như mọi người rất tự tin thì phải?” Đinh Minh tò mò nói.
“Không ai có thể tự tin hơn chúng ta, Đinh. James đã giúp chúng ta đã giải quyết các thiếu hụt của NZT 48.” Ông lão James vui vẻ nói.
“Thật sao, vậy chúc mừng mọi người thành công rồi. Con không phải cũng nên sử dụng NZT 48?” Đinh Minh mỉm cười nói.
“Không được, con không chịu sử dụng Infinity Elixir, nên không thể phục dụng thứ này được.” Bà lão phản đối.
“Tại sao vậy ? Lẽ nào…” Đinh Minh nghi hoặc.
“Vì thứ này sẽ gây lão hoá nhanh hơn. Chỉ có sử dụng qua Infinity Elixir mới không sợ sự lão hoá.” Lão Issac cười nói.
“Lại có chuyện như vậy? Xem ra con tạm thời không dùng được.” Đinh Minh tiếc nuối nói.
“Không có vấn đề, chỉ cần chúng ta tiếp tục nghiên cứu, tin tưởng rất nhanh sẽ cởi bỏ vấn đề này.” Howard cười nói.
“E rằng không dễ dàng như vậy.” Đinh Minh trầm ngâm. Theo hắn biết đến, bất kể thứ gì cũng phải có sự đánh đổi của nó. NZT 48 cũng không phải vạn năng. Cái giá phải trả của việc trong ngắn hạn có được 100% mở rộng não vực cũng không nhỏ chút nào. Nếu không phải có Infinity Elixir bù đắp, e rằng giờ phút này, còn không ai dám dùng.
“Được rồi, không nói mấy thứ này, hôm nay con ta trở về, nhất định phải tổ chức bữa tiệc lớn.” Ông lão James hô hào.
“Được, ngươi nói chính trúng ý ta.” Lão Issac tán thành.
“Chúng ta ăn lẩu đi.” Đinh Minh đề nghị.
“Được, con ta làm lẩu ngon nhất.” Ông lão James ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Lẩu là món mà lúc còn nhỏ Đinh Minh nghịch ra. Lúc đấy hắn thèm lẩu quá rồi, thế là kêu bà chị quản gia Adele hỗ trợ mình làm. May mà Adele rất biết làm thức ăn, không thì Đinh Minh không biết mình nghịch ra dạng gì nữa trời. Cũng may hắn chỉ cần nói ra ý tưởng là được rồi. Vì chuyện này, bà lão từng muốn hắn đi làm đầu bếp.
Đương nhiên Đinh Minh là vạn lần không đồng ý.
Bữa tiệc diễn ra ngay tại nhà Đinh Minh. Mọi người quây quần quanh nồi lẩu. Howard giới thiệu người vợ của mình cho Đinh Minh. Đó là một thiếu nữ tên là Maria Stark. Năm nay đã 30 tuổi.
Đối với điều này, Đinh Minh chỉ có thể khinh bỉ: “Đúng là trâu già gặm cỏ non.” Hắn cũng không chú ý tới, trên thực tế, nếu như hắn chịu lấy vợ, đó cũng là trâu già gặm cỏ non không hơn không kém.

“Thế nào, James, ngươi cuối cùng là thua, ha ha. Con trai ta chính là hơn hẳn con trai ngươi.” Lão Issac cười dài.

Sắc mặt lão James tối thui. Hắn quyết định chủ ý tối nay nhất định phải răn dạy Đinh Minh mới được. Thực sự là lẽ nào lại như vậy?

Bữa tiệc kéo dài hai tiếng mới kết thúc, đại khái là tay nghề của Đinh Minh càng ngày càng tốt nên mọi người mới ăn nhiều hơn. Không nói cái khác, món mì trộn trứng là không thể bỏ qua.

Ăn uống no say, mọi người bắt đầu thương lượng tình hình thời sự quốc tế:

“Những năm nay thật sự là không yên ổn. Chiến tranh lại bắt đầu.” Howard nói một chút rồi nhìn về phía Đinh Minh: “Là cuộc chiến tranh Việt Nam. Tham vọng chính quyền Mĩ đã ngày càng lớn.”

“Sao, chiến tranh Việt Nam? Quân Mĩ tấn công Việt Nam?” Đinh Minh thoắt cái đứng dậy. Hắn mặc dù biết nhưng vẫn giả trang một bộ kinh hoảng.

“Đinh, ta biết, đây là người Mĩ chúng ta sai, ngươi đừng giận chúng ta được không?” Bà lão run rẩy nói, bắt lấy tay Đinh Minh, không chịu buông ra.

“Con… con…” Đinh Minh thở dài, hắn không biết phải nói thế nào.

“Đinh, đây quả thực là lỗi của chúng ta. Chiến tranh vốn không nên xảy ra.” Lão Issac than thở.

Đinh Minh trầm mặc lại.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ để lại tiếng khóc thút thít của bà lão.

Đinh Minh nhắm mắt lại, sau đó mở ra, hắn bỗng vui vẻ nói: “Con có thể nhìn thấy một bộ phận của tương lai. Con biết một ngày nào đó Việt Nam nhất định sẽ giành lại độc lập. Khi đó cũng là ngày con trở về Việt Nam.” 1975, năm đó sẽ đến nhanh thôi. Hắn nhất định sẽ về Việt Nam nhân cái ngày ý nghĩa đó.

“Việt Nam có thể giành lại độc lập?” Mọi người có vẻ không tin lắm. Dù sao quân Mĩ cũng mạnh như vậy. Có điều nghĩ tới khả năng của Đinh Minh và những biểu hiện của Việt Nam trong quá khứ, mọi người lại không thể không tin.

“Được rồi, mọi người không cần nghi ngờ ta, vẫn là nói một chút tình hình khác đi? Dị nhân như thế nào rồi?” Đinh Minh vui vẻ nói.

“Đinh, ta bắt đầu hoài nghi dị nhân có khả năng gây nguy hiểm cho thế giới.” Howard ngồi thẳng người lên, nghiêm túc nói: “Bởi vì bọn suýt chút nữa hủy diệt thế giới này.”

Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN