Chiến trường nơi Vô Nhân Địa tràn ngập tiếng súng. Không biết có bao nhiêu nhân mạng đã ra đi ở nơi đây. Người Đức đóng quân ở đây từ rất lâu. Họ xây dựng nơi đây trở thành rãnh trời không thể vượt qua. Các loại súng máy, súng trường, pháo,… được chăm chú vào mọi góc của chiến trường, để đảm bảo ngay cả con ruồi đều không thể bay qua.
Quân Anh tấn công nơi đây từ rất lâu nhưng vẫn không đạt được gì. Họ đã hy sinh rất nhiều. Nơi này dường như đã trở thành lời nguyền của họ. Một lời nguyền khủng bố.
Có điều hôm nay, lời nguyền đó dường như sắp bị phá vỡ. Hai con người tới nơi này. Họ dường như không coi súng đạn vào đâu. Họ đã dễ dàng vượt qua Vô Nhân Địa.
Khi Đinh Minh đánh bại quân Đức ở phía bờ bên kia, Đạn ngày càng ít đi, Diana lập tức chạy vội sang, theo sau là đội ngũ của Steve.
Bên chiến hào quân Anh, người Anh dường như vừa mới thức tỉnh. Họ không thể tin vào hai mắt của mình. Hai người kia, một nam một nữ thậm chí đã vượt qua Vô Nhân Địa. Tuy họ không thấy được người nam kia đã đi đâu, nhưng họ nhìn thấy người nữ kia đã vượt qua mảnh đất đáng nguyền rủa này.
“Tiến lên!” Các binh lính anh bắt đầu hò reo, họ hét lên: “Họ qua được rồi, họ khiến chúng bỏ chạy rồi!” Bọn họ bắt đầu leo ra khỏi chiến hào, xông qua vùng đất Vô Nhân Địa.
“Cô ấy qua được rồi.” Họ vừa lao vừa hò reo.
Diana nhảy một cái, vọt vào chiến hào người Đức, phối hợp với Đinh Minh phá hủy các ụ súng máy ở đây. Tuy rằng Đinh Minh cũng có thể tự tay phá được nhanh chóng, nhưng hắn muốn để cho Diana tự tay phá hủy thứ làm nàng phiền não nãy giờ.
“Đinh, đi thôi!” Diana kêu lên với Đinh Minh. Đinh Minh vẫy tay với Steve: “Steve, theo chúng ta.”
Bọn họ nhanh chóng leo ra khỏi chiến hào của người Đức, chạy về phía thành thị.
Tiến vào thành thị, gặp ngay nhóm ba binh sĩ Đức. Các binh sĩ bắn một chút, sau đó bỏ chạy.
“Diana, tiến lên đi, xử lý bọn họ. Ta muốn đi giải cứu thị dân.” Đinh Minh muốn dành cho Diana đủ không gian thể hiện bản thân mình. Còn hắn? giải cứu thị dân đối với hắn mà nói là khá dễ dàng. Chủ yếu là hắn muốn Diana tạo nên hình tượng Wonder Woman của mình.
Không nói đến Đinh Minh giải cứu thị dân như thế nào. Chỉ nói đến sự cuồng dã của Diana. Nơi nàng đi qua, không có một binh lính Đức nào còn đứng vững. Mặc dù nàng cũng không thương tổn tính mạng, nhưng đứt chân gãy xương là chuyện thường xảy ra.
Có những ụ súng máy và ụ pháo được lắp đặt trong nhà, nhưng bị Diana nhảy lên dễ dàng giải quyết. Nàng nhảy vào một gian phòng, trong đó có mấy tên lính Đức. Đá cái bàn giải quyết hai tên, lấy lá chắn ngăn đạn từ những tên còn lại, sau đó sử dụng kiếm kỹ cùng kỹ xảo sử dụng lá chắn giải quyết những tên còn lại. Trong lúc này nàng từng bị bắn trúng chân, bất quá có giáp bảo vệ chân cho nên không đáng lo ngại. Có điều cũng suýt chút nữa mất thăng bằng. May mà nàng là một chiến sĩ tinh nhuệ, có thể nhanh chóng đứng vững, tiếp tục chiến đấu.
Diana lao ra cửa sổ một cách cuồng dã, chạy trên mái nhà, nhảy xuống một ngã tư đường phố, nơi có một chiếc xe thiết giáp đang nằm đó. Tiếng súng liên miên từ chiếc xe phát ra. Diana nhảy lên xông lại, tính toán chém xe tăng thành hai nửa, có điều bị một phát đạn pháo đánh bật lại, làm rớt lá chắn cùng kiếm của nàng.
Diana giận dữ, lấy hết sức chạy nhanh tới, huých vào xe thiết giáp khiến nó rung động, lắc lư. Sau đó nàng nhấc cả xe thiết giáp lên, ném đập vào tường.
Rất nhiều lính Đức vây quanh Diana, bọn chúng thi nhau nổ súng, có điều Diana phản ứng rất nhanh chóng, nàng lấy giáp cổ tay ngăn lại hết các viên đạn nhằm vào nàng.
Đinh Minh không biết xuất hiện từ đâu, một vòng phia tiêu giải quyết mấy tên lính liền. Diana quay đầu nhìn hắn, cảm thấy ấm lòng. Nàng lấy ra Lasso of Hestia, sử dụng chúng hạ gục rất nhiều tên lính. Nàng kéo chúng lại bên mình, sau đó đánh chúng gãy chân, nứt xương, không thể hành động.
Một viên đạn từ trên một mái nhà bắn xuống, bắn trúng một thị dân, khiến Đinh Minh không kịp giải cứu. Hắn vội vàng chạy tới thị dân kia, chẳng qua viên đạn đã xuyên đầu.
“Trên mái nhà có tay bắn tỉa.” Đinh Minh vội vàng nói. Thời đại này đã có người sử dụng súng bắn tỉa cho nên xuất hiện thuật ngữ này.
Mọi người nhanh chóng ẩn nấp vào sau nhà.
Charlie định giơ súng ngắm chuẩn, có điều hắn làm sao cũng không ngắm chuẩn được.
“Không sao đâu.” Bên cạnh Sameer cổ vũ nói.
Đinh Minh chú ý tới trên mặt đất có một tấm mảnh vỡ của xe thiết giáp. Hắn chạy tới, một tay nhấc lên, hô lên đối với Diana: “Diana! Khiên!”
Diana nhìn lại Đinh Minh. Nàng không nói gì, nhặt lên tấm chắn, chạy vội tới mảnh vỡ, nhảy lên sau đó nhờ vào sức bật ở đó mà nhảy lên mái nhà chỗ tay bắn tỉa. Lực lượng của nàng quá mạnh, cả tầng lầu lập tức sụp đổ, chôn vùi cả bản thân nàng.
Tiếng ồn ào cùng cảnh tượng hùng vĩ khiến các thị dân tập trung vào ngã tư, ngẩng đầu tràn đầy nuối tiếc nhìn vào mái nhà. Họ không nghĩ rằng nàng có thể sống được. Dù sao chỗ đó bị đổ sập, gây ra tiếng ồn quá lớn.
Có điều, không đến thời gian vài phút, một bóng người nhô ra từ trong đống tro tàn. Diana hiên ngang cầm theo lá chắn của nàng, hiện ra trước mặt dân chúng. Nàng xuất hiện khiến các thị dân reo hò và vui mừng. Giờ phút này trong lòng nàng cảm thấy rất vui sướng. Nàng cảm nhận được niềm vui của các thị dân. Điều nãy đặt vững nền tảng trở thành một siêu anh hùng của Diana.
Diana đi xuống, cùng các thị dân bắt tay, những cái ôm nồng nhiệt của các ông lão, bà lão.
Sau người đứng chung một chỗ, cùng chụp một bức ảnh làm kỷ niệm. Trong ảnh Diana đứng giữa, khoác áo choàng đen, để lộ một thân áo giáp, trông có vẻ tràn đầy cuồng dã. Đinh Minh đứng cạnh nàng, hắn vẫn khoác bộ đồng phục Shadow Paladin như bình thường, có điều hắn lần này hắn bỏ xuống mặt nạ, cười rất tươi, để lộ ra hàm răng trắng xóa, hoàn toàn không phù hợp với bộ đồng phục hắn đang mặc cùng với vẻ mặt rất nghiêm túc của mấy người bên cạnh. Có điều Diana vẫn cười mỉm dịu dàng.
“Đứng yên giúp tôi nhé, các bạn.” Một người đàn ông già nua nguyện chụp ảnh cho bọn họ, ông nói: “Làm ơn, việc này rất quan trọng.”
“Cảm ơn rất nhiều.” Chụp xong, ông cười vui sướng nói: “Tôi thật vinh dự được chụp ảnh các bạn. Cảm ơn rất nhiều.”
Mọi người nghỉ ngơi,
“Mạnh miệng việc bắn súng…” Diana nói rất tự nhiên khi thấy Charlie ôm cột: “Anh ta không thể bắn.”
“Woa.” Sameer cười lắc đầu: “Không phải lúc nào ai cũng được làm điều họ muốn.”
“Tôi, tôi là một diễn viên.” Sameer tiếp tục nói: “Tôi rất thích diễn xuất. Tôi không hề muốn làm binh lính. Nhưng tôi có màu da không phù hợp. Ai cũng đang chiến đấu trận chiến của riêng họ, Diana. Như cô đang chiến đấu trận chiến của cô vậy.”
Nói xong, Sameer rời đi. Đinh Minh lại gần, hắn cười nói: “Sameer nói không sai, không phải lúc nào ai cũng được làm điều họ muốn. Có điều, nếu như kiên trì, biết đâu sẽ thành công?”
Diana quay đầu lại, thấy là Đinh Minh, nàng cười nói: “Đinh, cảm ơn anh hôm nay…”
“Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn, Diana.” Đinh Minh cười nói, Hắn nắm lấy tay Diana, nói: “Đi thôi, đi xem Steve đang làm gì.”
Đinh Minh cùng Diana tới gần, chú ý tới Steve đang gọi điện thoại, hắn dường như liên lạc với ai đó. Bất quá với thính giác của Diana cùng Đinh Minh, việc này cũng không giấu được.
“Là Veld, V-E-L-D.” Steve nói qua điện thoại: “Nó là một ngôi làng nhỏ. Nó thậm chí có thể không có trên bản đồ.”
Bên kia truyền tới một giọng nữ vui vẻ, rất rõ ràng là của Etta: “Tôi tìm ra nó rồi! Tôi tìm ra nó rồi!”
“Cô có tìm được nơi đóng quân của Ludendorff không?” Steve hỏi.
“Không, không, nhưng tôi tìm ra hắn rồi.” Etta vui vẻ nói: “Và may mắn cho anh, hắn chỉ cách đó vài cây số. Tại trung tâm chỉ huy tối cao Đức.”
“Trung tâm chỉ huy tối cao Đức?” Steve hỏi lại.
“Và theo như tin tình báo.” Etta nói: “Ludendorff sẽ tổ chức một bữa tiệc. Kiểu như tiệc ăn mừng trước khi phía Đức ký hiệp định đình chiến. Và rồi chính Nhà Vua sẽ có mặt ở đó. Cũng như tiến sĩ Maru.”
“Thật ra bữa tiệc có thể là vỏ bọc hoàn hảo.” Steve nói.
Bên kia điện thoại lại truyền ra âm thanh của Ngài Patrick: “Đại úy Trevor!”
“Thưa ngài!” Steve nói.
“Dù bất cứ thế nào cậu cũng không được tới gần.” Patrick nói: “bữa tiệc đó vào tối mai. Cậu nghe rõ chưa?”
“Cậu sẽ phá hỏng mọi thứ ta cố đạt được.” Patrick kiên nhẫn nói: “Cậu không thể phá hỏng hiệp định đình chiến.”
“Thưa ngài, sẽ không có đình chiến…” Steve kiên trì nói: “khi Ludendorff đánh bom toàn bộ tiền tuyến.”
“Steve!” Diana gọi
“Đợi tôi một lát.” Steve nói với ngài Patrick.
“Chúng ta không nên bận tâm về việc thiết lập hiệp định hòa bình.” Diana nhanh chóng nói.
“Sao lại không?” Steve tò mò hỏi.
“Ares sẽ không bao giờ để….” Diana kiên trì nói, chợt nàng bỗng dưng dừng lại.
“Sao?” Steve khó hiểu: “Chuyện gì vậy?”
“Tất nhiên, vậy hợp lý quá rồi.” Diana bỗng nhiên nói, nàng như phát hiện được sự thật: “Ares phát triển một loại vũ khí, loại tệ nhất từng được phát minh.” Nàng giải thích cho Đinh Minh cùng Steve, có vẻ như nàng lại nhớ đến truyền thuyết gì đó.
“Ares? Ý cô là Ludendorff?” Steve ra vẻ hiểu ra.
“Không” Diana nói, nàng lắc đầu: “Ý tôi là Ares. Ludendorff là Ares!” Nàng nói với sự kiên định.
Steve không nghe tiếp nổi nữa, hắn lấy điện thoại gọi lại cho ngài Patrick: “Thưa ngài, đây là cơ hội cuối cùng của ta, cơ hội cuối cùng để tìm ra nơi chứa khí độc và biết được cách Ludendorff sẽ cho nổ chúng.”
“Không, không, không, tôi nghiêm cấm.” Bên kia, ngài Patrick trả lời: “Cậu nghe không? Tôi nghiêm cấm.”
“Thưa ngài, tôi không nghe được ông! Thưa ngài?” Steve giả trang một bộ máy điện thoại đã hỏng.
“A lô…”
“Thưa ngài…”
Sau đó hắn dập điện thoại.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Chiến trường nơi Vô Nhân Địa tràn ngập tiếng súng. Không biết có bao nhiêu nhân mạng đã ra đi ở nơi đây. Người Đức đóng quân ở đây từ rất lâu. Họ xây dựng nơi đây trở thành rãnh trời không thể vượt qua. Các loại súng máy, súng trường, pháo,… được chăm chú vào mọi góc của chiến trường, để đảm bảo ngay cả con ruồi đều không thể bay qua.
Quân Anh tấn công nơi đây từ rất lâu nhưng vẫn không đạt được gì. Họ đã hy sinh rất nhiều. Nơi này dường như đã trở thành lời nguyền của họ. Một lời nguyền khủng bố.
Có điều hôm nay, lời nguyền đó dường như sắp bị phá vỡ. Hai con người tới nơi này. Họ dường như không coi súng đạn vào đâu. Họ đã dễ dàng vượt qua Vô Nhân Địa.
Khi Đinh Minh đánh bại quân Đức ở phía bờ bên kia, Đạn ngày càng ít đi, Diana lập tức chạy vội sang, theo sau là đội ngũ của Steve.
Bên chiến hào quân Anh, người Anh dường như vừa mới thức tỉnh. Họ không thể tin vào hai mắt của mình. Hai người kia, một nam một nữ thậm chí đã vượt qua Vô Nhân Địa. Tuy họ không thấy được người nam kia đã đi đâu, nhưng họ nhìn thấy người nữ kia đã vượt qua mảnh đất đáng nguyền rủa này.
“Tiến lên!” Các binh lính anh bắt đầu hò reo, họ hét lên: “Họ qua được rồi, họ khiến chúng bỏ chạy rồi!” Bọn họ bắt đầu leo ra khỏi chiến hào, xông qua vùng đất Vô Nhân Địa.
“Cô ấy qua được rồi.” Họ vừa lao vừa hò reo.
Diana nhảy một cái, vọt vào chiến hào người Đức, phối hợp với Đinh Minh phá hủy các ụ súng máy ở đây. Tuy rằng Đinh Minh cũng có thể tự tay phá được nhanh chóng, nhưng hắn muốn để cho Diana tự tay phá hủy thứ làm nàng phiền não nãy giờ.
“Đinh, đi thôi!” Diana kêu lên với Đinh Minh. Đinh Minh vẫy tay với Steve: “Steve, theo chúng ta.”
Bọn họ nhanh chóng leo ra khỏi chiến hào của người Đức, chạy về phía thành thị.
Tiến vào thành thị, gặp ngay nhóm ba binh sĩ Đức. Các binh sĩ bắn một chút, sau đó bỏ chạy.
“Diana, tiến lên đi, xử lý bọn họ. Ta muốn đi giải cứu thị dân.” Đinh Minh muốn dành cho Diana đủ không gian thể hiện bản thân mình. Còn hắn? giải cứu thị dân đối với hắn mà nói là khá dễ dàng. Chủ yếu là hắn muốn Diana tạo nên hình tượng Wonder Woman của mình.
Không nói đến Đinh Minh giải cứu thị dân như thế nào. Chỉ nói đến sự cuồng dã của Diana. Nơi nàng đi qua, không có một binh lính Đức nào còn đứng vững. Mặc dù nàng cũng không thương tổn tính mạng, nhưng đứt chân gãy xương là chuyện thường xảy ra.
Có những ụ súng máy và ụ pháo được lắp đặt trong nhà, nhưng bị Diana nhảy lên dễ dàng giải quyết. Nàng nhảy vào một gian phòng, trong đó có mấy tên lính Đức. Đá cái bàn giải quyết hai tên, lấy lá chắn ngăn đạn từ những tên còn lại, sau đó sử dụng kiếm kỹ cùng kỹ xảo sử dụng lá chắn giải quyết những tên còn lại. Trong lúc này nàng từng bị bắn trúng chân, bất quá có giáp bảo vệ chân cho nên không đáng lo ngại. Có điều cũng suýt chút nữa mất thăng bằng. May mà nàng là một chiến sĩ tinh nhuệ, có thể nhanh chóng đứng vững, tiếp tục chiến đấu.
Diana lao ra cửa sổ một cách cuồng dã, chạy trên mái nhà, nhảy xuống một ngã tư đường phố, nơi có một chiếc xe thiết giáp đang nằm đó. Tiếng súng liên miên từ chiếc xe phát ra. Diana nhảy lên xông lại, tính toán chém xe tăng thành hai nửa, có điều bị một phát đạn pháo đánh bật lại, làm rớt lá chắn cùng kiếm của nàng.
Diana giận dữ, lấy hết sức chạy nhanh tới, huých vào xe thiết giáp khiến nó rung động, lắc lư. Sau đó nàng nhấc cả xe thiết giáp lên, ném đập vào tường.
Rất nhiều lính Đức vây quanh Diana, bọn chúng thi nhau nổ súng, có điều Diana phản ứng rất nhanh chóng, nàng lấy giáp cổ tay ngăn lại hết các viên đạn nhằm vào nàng.
Đinh Minh không biết xuất hiện từ đâu, một vòng phia tiêu giải quyết mấy tên lính liền. Diana quay đầu nhìn hắn, cảm thấy ấm lòng. Nàng lấy ra Lasso of Hestia, sử dụng chúng hạ gục rất nhiều tên lính. Nàng kéo chúng lại bên mình, sau đó đánh chúng gãy chân, nứt xương, không thể hành động.
Một viên đạn từ trên một mái nhà bắn xuống, bắn trúng một thị dân, khiến Đinh Minh không kịp giải cứu. Hắn vội vàng chạy tới thị dân kia, chẳng qua viên đạn đã xuyên đầu.
“Trên mái nhà có tay bắn tỉa.” Đinh Minh vội vàng nói. Thời đại này đã có người sử dụng súng bắn tỉa cho nên xuất hiện thuật ngữ này.
Mọi người nhanh chóng ẩn nấp vào sau nhà.
Charlie định giơ súng ngắm chuẩn, có điều hắn làm sao cũng không ngắm chuẩn được.
“Không sao đâu.” Bên cạnh Sameer cổ vũ nói.
Đinh Minh chú ý tới trên mặt đất có một tấm mảnh vỡ của xe thiết giáp. Hắn chạy tới, một tay nhấc lên, hô lên đối với Diana: “Diana! Khiên!”
Diana nhìn lại Đinh Minh. Nàng không nói gì, nhặt lên tấm chắn, chạy vội tới mảnh vỡ, nhảy lên sau đó nhờ vào sức bật ở đó mà nhảy lên mái nhà chỗ tay bắn tỉa. Lực lượng của nàng quá mạnh, cả tầng lầu lập tức sụp đổ, chôn vùi cả bản thân nàng.
Tiếng ồn ào cùng cảnh tượng hùng vĩ khiến các thị dân tập trung vào ngã tư, ngẩng đầu tràn đầy nuối tiếc nhìn vào mái nhà. Họ không nghĩ rằng nàng có thể sống được. Dù sao chỗ đó bị đổ sập, gây ra tiếng ồn quá lớn.
Có điều, không đến thời gian vài phút, một bóng người nhô ra từ trong đống tro tàn. Diana hiên ngang cầm theo lá chắn của nàng, hiện ra trước mặt dân chúng. Nàng xuất hiện khiến các thị dân reo hò và vui mừng. Giờ phút này trong lòng nàng cảm thấy rất vui sướng. Nàng cảm nhận được niềm vui của các thị dân. Điều nãy đặt vững nền tảng trở thành một siêu anh hùng của Diana.
Diana đi xuống, cùng các thị dân bắt tay, những cái ôm nồng nhiệt của các ông lão, bà lão.
Sau người đứng chung một chỗ, cùng chụp một bức ảnh làm kỷ niệm. Trong ảnh Diana đứng giữa, khoác áo choàng đen, để lộ một thân áo giáp, trông có vẻ tràn đầy cuồng dã. Đinh Minh đứng cạnh nàng, hắn vẫn khoác bộ đồng phục Shadow Paladin như bình thường, có điều hắn lần này hắn bỏ xuống mặt nạ, cười rất tươi, để lộ ra hàm răng trắng xóa, hoàn toàn không phù hợp với bộ đồng phục hắn đang mặc cùng với vẻ mặt rất nghiêm túc của mấy người bên cạnh. Có điều Diana vẫn cười mỉm dịu dàng.
“Đứng yên giúp tôi nhé, các bạn.” Một người đàn ông già nua nguyện chụp ảnh cho bọn họ, ông nói: “Làm ơn, việc này rất quan trọng.”
“Cảm ơn rất nhiều.” Chụp xong, ông cười vui sướng nói: “Tôi thật vinh dự được chụp ảnh các bạn. Cảm ơn rất nhiều.”
Mọi người nghỉ ngơi,
“Mạnh miệng việc bắn súng…” Diana nói rất tự nhiên khi thấy Charlie ôm cột: “Anh ta không thể bắn.”
“Woa.” Sameer cười lắc đầu: “Không phải lúc nào ai cũng được làm điều họ muốn.”
“Tôi, tôi là một diễn viên.” Sameer tiếp tục nói: “Tôi rất thích diễn xuất. Tôi không hề muốn làm binh lính. Nhưng tôi có màu da không phù hợp. Ai cũng đang chiến đấu trận chiến của riêng họ, Diana. Như cô đang chiến đấu trận chiến của cô vậy.”
Nói xong, Sameer rời đi. Đinh Minh lại gần, hắn cười nói: “Sameer nói không sai, không phải lúc nào ai cũng được làm điều họ muốn. Có điều, nếu như kiên trì, biết đâu sẽ thành công?”
Diana quay đầu lại, thấy là Đinh Minh, nàng cười nói: “Đinh, cảm ơn anh hôm nay…”
“Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn, Diana.” Đinh Minh cười nói, Hắn nắm lấy tay Diana, nói: “Đi thôi, đi xem Steve đang làm gì.”
Đinh Minh cùng Diana tới gần, chú ý tới Steve đang gọi điện thoại, hắn dường như liên lạc với ai đó. Bất quá với thính giác của Diana cùng Đinh Minh, việc này cũng không giấu được.
“Là Veld, V-E-L-D.” Steve nói qua điện thoại: “Nó là một ngôi làng nhỏ. Nó thậm chí có thể không có trên bản đồ.”
Bên kia truyền tới một giọng nữ vui vẻ, rất rõ ràng là của Etta: “Tôi tìm ra nó rồi! Tôi tìm ra nó rồi!”
“Cô có tìm được nơi đóng quân của Ludendorff không?” Steve hỏi.
“Không, không, nhưng tôi tìm ra hắn rồi.” Etta vui vẻ nói: “Và may mắn cho anh, hắn chỉ cách đó vài cây số. Tại trung tâm chỉ huy tối cao Đức.”
“Trung tâm chỉ huy tối cao Đức?” Steve hỏi lại.
“Và theo như tin tình báo.” Etta nói: “Ludendorff sẽ tổ chức một bữa tiệc. Kiểu như tiệc ăn mừng trước khi phía Đức ký hiệp định đình chiến. Và rồi chính Nhà Vua sẽ có mặt ở đó. Cũng như tiến sĩ Maru.”
“Thật ra bữa tiệc có thể là vỏ bọc hoàn hảo.” Steve nói.
Bên kia điện thoại lại truyền ra âm thanh của Ngài Patrick: “Đại úy Trevor!”
“Thưa ngài!” Steve nói.
“Dù bất cứ thế nào cậu cũng không được tới gần.” Patrick nói: “bữa tiệc đó vào tối mai. Cậu nghe rõ chưa?”
“Cậu sẽ phá hỏng mọi thứ ta cố đạt được.” Patrick kiên nhẫn nói: “Cậu không thể phá hỏng hiệp định đình chiến.”
“Thưa ngài, sẽ không có đình chiến…” Steve kiên trì nói: “khi Ludendorff đánh bom toàn bộ tiền tuyến.”
“Steve!” Diana gọi
“Đợi tôi một lát.” Steve nói với ngài Patrick.
“Chúng ta không nên bận tâm về việc thiết lập hiệp định hòa bình.” Diana nhanh chóng nói.
“Sao lại không?” Steve tò mò hỏi.
“Ares sẽ không bao giờ để….” Diana kiên trì nói, chợt nàng bỗng dưng dừng lại.
“Sao?” Steve khó hiểu: “Chuyện gì vậy?”
“Tất nhiên, vậy hợp lý quá rồi.” Diana bỗng nhiên nói, nàng như phát hiện được sự thật: “Ares phát triển một loại vũ khí, loại tệ nhất từng được phát minh.” Nàng giải thích cho Đinh Minh cùng Steve, có vẻ như nàng lại nhớ đến truyền thuyết gì đó.
“Ares? Ý cô là Ludendorff?” Steve ra vẻ hiểu ra.
“Không” Diana nói, nàng lắc đầu: “Ý tôi là Ares. Ludendorff là Ares!” Nàng nói với sự kiên định.
Steve không nghe tiếp nổi nữa, hắn lấy điện thoại gọi lại cho ngài Patrick: “Thưa ngài, đây là cơ hội cuối cùng của ta, cơ hội cuối cùng để tìm ra nơi chứa khí độc và biết được cách Ludendorff sẽ cho nổ chúng.”
“Không, không, không, tôi nghiêm cấm.” Bên kia, ngài Patrick trả lời: “Cậu nghe không? Tôi nghiêm cấm.”
“Thưa ngài, tôi không nghe được ông! Thưa ngài?” Steve giả trang một bộ máy điện thoại đã hỏng.
“A lô…”
“Thưa ngài…”
Sau đó hắn dập điện thoại.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!