Diana hạ xuống từ trên trời. Nàng nhìn thấy bình minh dâng lên nơi chân trời. Nàng ngoái đầu lại, nhìn thấy Charlie, Sameer, tù trưởng nhô đầu ra khỏi nơi che chắn. Vụ nổ quá khủng khiếp, họ suýt nữa thì mất mạng.
Nàng chứng kiến những binh lính người Đức cũng cực kỳ vui vẻ. Bọn họ vui vì còn sống sót sau vụ nổ.
Chợt nàng nghe thấy một âm thanh khẽ kêu lên: “Ai u!”
Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng trong bình minh yên tĩnh sau vụ nổ như thế này thì nghe thấy là một điều rất dễ dàng. Diana sững sờ. Nàng vội vã hướng về phía Đinh Minh đi tới.
Nàng nâng đầu hắn dậy, để lên gối của nàng, thấy con mắt của hắn dường như muốn mở ra.
“Đinh, anh có nghe thấy em không? Làm ơn đừng bỏ em!” Nàng kêu lên, tràn đầy hy vọng.
Cuối cùng Đinh Minh cũng mở mắt ra, hắn nói: “Diana, đây là thiên đường hay địa ngục?”
“Đinh, anh vẫn còn sống! Đây không phải là thiên đường hay địa ngục gì cả.” Diana vội vã nói, rất sợ Đinh Minh lại ra đi.
“Ta chưa chết?” Đinh Minh hỏi, chợt hắn tỉnh hồn lại đây: “Diana, ta vậy mà chưa chết?”
“Anh chưa chết, anh vẫn sống.” Diana vui sướng nói.
Đinh Minh nhìn kỹ Diana, hắn chợt nói: “Em thật đẹp, Diana!”
Diana nhìn hắn, hai người nhìn nhau, chợt Diana cúi đầu xuống hôn lên môi hắn.
Thời gian như ngừng lại, nó dường như trở thành một sợi dây thừng cực kỳ dài.
Có điều nó cuối cùng cũng bị cắt đứt bởi một âm thanh cực kỳ không hài hoà: “Diana!” Âm thanh của Steve vang lên: “Cô không thể tin tôi vừa nhìn thấy ai đâu.”
Chợt hắn những thấy Đinh Minh: “Đinh, anh không phải vừa cứu tôi sao, làm sao lại xuất hiện ở đây? Còn bị thương nữa?”
Nói đến đây, Diana cũng nghi hoặc, nàng tận mắt nhìn thấy Đinh Minh bị Ares xuyên thủng bụng.
“Đó là ảnh phân thân của ta.” Đinh Minh cười nói: “Diana cũng từng thấy nó.” Hắn nhắc nhở làm Diana cũng kịp nhớ lại lúc trước Đinh Minh sử dụng ảnh phân thân tấn công Ares.
“Được rồi, Diana, Ares đâu rồi?” Mặc dù biết rõ nhưng Đinh Minh vẫn tò mò hỏi.
“Ares đã bị em tiêu diệt rồi.” Diana cười mắt thành hình trăng lưỡi liềm. Nàng kể lại quá trình chiến đấu của mình rất chi tiết.
“Xem ra em rất mạnh mẽ, một mình cũng tiêu diệt được hắn.” Đinh Minh cảm thán nói.
“Không đâu Đinh, nếu không có anh, em cũng không thể thức tỉnh sức mạnh của mình được. Đây là chiến thắng của chúng ta.” Diana chân thành nói.
“Uh, là chiến thắng của chúng ta.” Đinh Minh cười nói: “Của anh nữa, Steve, và các anh nữa, Charlie, Sameer, tù trưởng.” Hắn nói trước khi mọi người kịp phản đối: “Nếu không có các anh, có lẽ sẽ có rất nhiều người vô tội phải mất đi tính mạng. Ares rất có thể đạt được điều hắn muốn.”
Mọi người cũng không phản đối nữa, bởi vì đây là sự thật.
“Được rồi, Diana, dẫn ta đi xem nơi em tiêu diệt Ares nào.” Đinh Minh cười nói.
“Nhưng anh đang bị thương.” Diana chần chờ.
“Không sao đâu, sẽ lành lại nhanh thôi.” Đinh Minh cười nói. Diana vịn tay hắn đứng dậy, đi tới chỗ vụ nổ xảy ra.
Nhìn xuống cái hố khủng khiếp tạo ra do vụ nổ, Đinh Minh cảm thán về uy lực của đòn cuối cùng.
“Xem ra Ares không chết oan tí nào, em quá mạnh mẽ, Diana.” Đinh Minh cười nói.
“Em chỉ dùng sức mạnh của hắn để đánh bại hắn thôi.” Diana cười nói.
“Đừng khiêm tốn, em chưa hiểu rõ năng lực của bản thân đâu.” Nói xong, Đinh Minh nhìn xuống hố sâu, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, như có thể nhìn thấy linh hồn của Ares. Hắn thầm nghĩ: “Ares a Ares, ngươi vĩnh viễn không hiểu loài người, không hiểu tiềm năng và năng lực của họ. Cái ngươi thấy chỉ là mảnh băng nổi của một đảo băng chìm.”
London, sau hiệp định đình chiến:
Người dân thành phố London đứng đầy rẫy trên những con phố, họ vui mừng vì ngày này đã đến. Người thân của họ, anh em, bằng hữu không cần phải một lần nữa lên chiến trường. Họ vui sướng vì điều này xảy ra.
Khắp các đường phố vang lên tiếng ca, tiếng nói cười, các thị dân vẫy lá cờ nhỏ, biểu thị niềm vui của mình.
Đinh Minh, Diana, Steve cùng tổ ba người cùng với Etta xen lẫn trong đám người. Bọn họ cùng cất lên tiếng ca với các thị dân, cùng nói cười với bọn họ. Diana có một cảm giác rất vui sướng, nhất là được ở bên cạnh người mình yêu.
Buổi trưa, bọn họ cùng nhau làm một bữa tiệc lớn nơi nhà hàng gần quảng trường.
Trong tiệc, Steve hỏi:
“Đinh, nói vậy ngươi chuẩn bị về thế giới của ngươi?”
“Đúng vậy.” Đinh Minh cười nói: “Ta cùng Diana sẽ về một chuyến thế giới của ta.”
“Vậy bao giờ các ngươi trở lại?” Sameer xen vào hỏi.
“Có lẽ sẽ rất lâu, mấy năm gì đó.” Đinh Minh cười nói. Hắn tính toán Apocalypse sẽ xuất hiện vào năm 1983, tức là còn 6 năm nữa.
Vẻ mặt của Steve hơi cô đơn, hắn thở dài như dứt bỏ đi thứ gì đó. Hắn cười, nâng lên cốc bia:
“Vậy chúc hai người có chuyến đi vui vẻ.”
“Cám ơn Steve.” Đinh Minh cùng Diana cùng nói. Sáu người cùng nâng cốc bia cụng nhau.
Đinh Minh tuy nói sẽ trở lại thế giới của mình, nhưng hắn vẫn dành một năm thăm thú các nơi ở thế giới này. Hắn trở lại thăm thú Việt Nam, đất nước vẫn nằm trong Pháp thuộc, hắn cũng tới thăm thú nước Mĩ, đất nước đang lấy tốc độ rất nhanh để phát triển. Hắn cũng tới biển sâu, với hy vọng tìm kiếm Aquaman, bất quá rất rõ ràng là phí công vô ích.
Hắn cùng Diana cũng trở lại một chuyến Themyscira. Nữ hoàng Hippolyta khi biết hai người giờ phút này đã yêu nhau, và cũng không ngăn cản. Bà biết rất rõ ràng cho dù muốn cản cũng không nổi. Hơn nữa vì rất yêu Diana, bà cũng hy vọng con gái được người yêu chăm sóc khi ở bên ngoài.
Ở Themyscira, bọn hơn tổ chức lễ trưởng thành cho Diana. Lễ hội tổ chức rất trọng đại. Hippolyta tự tay đeo lên đầu Diana chiếc vòng đầu. Mặt trên là hình một con đại bàng.
Một ngày này, nơi đảo Themyscira, khi mọi việc đã sóng êm gió lặng. Đinh Minh nói với Diana: “Đi thôi, Diana.”
Diana gật gù, vẻ mặt vui tươi hớn hở, nàng rất chờ mong thế giới mới sẽ có những gì.
Đinh Minh nói: “Quyển thư, là lúc trở về.”
“Hoan nghênh ngươi trở về, Đinh.”
Nói xong, một cánh cổng ánh sáng hiện ra, kết nối hai thế giới với nhau.
Đinh Minh dắt tay Diana bước vào cánh cổng ánh sáng, biến mất ở thế giới này.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Diana hạ xuống từ trên trời. Nàng nhìn thấy bình minh dâng lên nơi chân trời. Nàng ngoái đầu lại, nhìn thấy Charlie, Sameer, tù trưởng nhô đầu ra khỏi nơi che chắn. Vụ nổ quá khủng khiếp, họ suýt nữa thì mất mạng.
Nàng chứng kiến những binh lính người Đức cũng cực kỳ vui vẻ. Bọn họ vui vì còn sống sót sau vụ nổ.
Chợt nàng nghe thấy một âm thanh khẽ kêu lên: “Ai u!”
Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng trong bình minh yên tĩnh sau vụ nổ như thế này thì nghe thấy là một điều rất dễ dàng. Diana sững sờ. Nàng vội vã hướng về phía Đinh Minh đi tới.
Nàng nâng đầu hắn dậy, để lên gối của nàng, thấy con mắt của hắn dường như muốn mở ra.
“Đinh, anh có nghe thấy em không? Làm ơn đừng bỏ em!” Nàng kêu lên, tràn đầy hy vọng.
Cuối cùng Đinh Minh cũng mở mắt ra, hắn nói: “Diana, đây là thiên đường hay địa ngục?”
“Đinh, anh vẫn còn sống! Đây không phải là thiên đường hay địa ngục gì cả.” Diana vội vã nói, rất sợ Đinh Minh lại ra đi.
“Ta chưa chết?” Đinh Minh hỏi, chợt hắn tỉnh hồn lại đây: “Diana, ta vậy mà chưa chết?”
“Anh chưa chết, anh vẫn sống.” Diana vui sướng nói.
Đinh Minh nhìn kỹ Diana, hắn chợt nói: “Em thật đẹp, Diana!”
Diana nhìn hắn, hai người nhìn nhau, chợt Diana cúi đầu xuống hôn lên môi hắn.
Thời gian như ngừng lại, nó dường như trở thành một sợi dây thừng cực kỳ dài.
Có điều nó cuối cùng cũng bị cắt đứt bởi một âm thanh cực kỳ không hài hoà: “Diana!” Âm thanh của Steve vang lên: “Cô không thể tin tôi vừa nhìn thấy ai đâu.”
Chợt hắn những thấy Đinh Minh: “Đinh, anh không phải vừa cứu tôi sao, làm sao lại xuất hiện ở đây? Còn bị thương nữa?”
Nói đến đây, Diana cũng nghi hoặc, nàng tận mắt nhìn thấy Đinh Minh bị Ares xuyên thủng bụng.
“Đó là ảnh phân thân của ta.” Đinh Minh cười nói: “Diana cũng từng thấy nó.” Hắn nhắc nhở làm Diana cũng kịp nhớ lại lúc trước Đinh Minh sử dụng ảnh phân thân tấn công Ares.
“Được rồi, Diana, Ares đâu rồi?” Mặc dù biết rõ nhưng Đinh Minh vẫn tò mò hỏi.
“Ares đã bị em tiêu diệt rồi.” Diana cười mắt thành hình trăng lưỡi liềm. Nàng kể lại quá trình chiến đấu của mình rất chi tiết.
“Xem ra em rất mạnh mẽ, một mình cũng tiêu diệt được hắn.” Đinh Minh cảm thán nói.
“Không đâu Đinh, nếu không có anh, em cũng không thể thức tỉnh sức mạnh của mình được. Đây là chiến thắng của chúng ta.” Diana chân thành nói.
“Uh, là chiến thắng của chúng ta.” Đinh Minh cười nói: “Của anh nữa, Steve, và các anh nữa, Charlie, Sameer, tù trưởng.” Hắn nói trước khi mọi người kịp phản đối: “Nếu không có các anh, có lẽ sẽ có rất nhiều người vô tội phải mất đi tính mạng. Ares rất có thể đạt được điều hắn muốn.”
Mọi người cũng không phản đối nữa, bởi vì đây là sự thật.
“Được rồi, Diana, dẫn ta đi xem nơi em tiêu diệt Ares nào.” Đinh Minh cười nói.
“Nhưng anh đang bị thương.” Diana chần chờ.
“Không sao đâu, sẽ lành lại nhanh thôi.” Đinh Minh cười nói. Diana vịn tay hắn đứng dậy, đi tới chỗ vụ nổ xảy ra.
Nhìn xuống cái hố khủng khiếp tạo ra do vụ nổ, Đinh Minh cảm thán về uy lực của đòn cuối cùng.
“Xem ra Ares không chết oan tí nào, em quá mạnh mẽ, Diana.” Đinh Minh cười nói.
“Em chỉ dùng sức mạnh của hắn để đánh bại hắn thôi.” Diana cười nói.
“Đừng khiêm tốn, em chưa hiểu rõ năng lực của bản thân đâu.” Nói xong, Đinh Minh nhìn xuống hố sâu, sau đó ngẩng đầu nhìn trời, như có thể nhìn thấy linh hồn của Ares. Hắn thầm nghĩ: “Ares a Ares, ngươi vĩnh viễn không hiểu loài người, không hiểu tiềm năng và năng lực của họ. Cái ngươi thấy chỉ là mảnh băng nổi của một đảo băng chìm.”
London, sau hiệp định đình chiến:
Người dân thành phố London đứng đầy rẫy trên những con phố, họ vui mừng vì ngày này đã đến. Người thân của họ, anh em, bằng hữu không cần phải một lần nữa lên chiến trường. Họ vui sướng vì điều này xảy ra.
Khắp các đường phố vang lên tiếng ca, tiếng nói cười, các thị dân vẫy lá cờ nhỏ, biểu thị niềm vui của mình.
Đinh Minh, Diana, Steve cùng tổ ba người cùng với Etta xen lẫn trong đám người. Bọn họ cùng cất lên tiếng ca với các thị dân, cùng nói cười với bọn họ. Diana có một cảm giác rất vui sướng, nhất là được ở bên cạnh người mình yêu.
Buổi trưa, bọn họ cùng nhau làm một bữa tiệc lớn nơi nhà hàng gần quảng trường.
Trong tiệc, Steve hỏi:
“Đinh, nói vậy ngươi chuẩn bị về thế giới của ngươi?”
“Đúng vậy.” Đinh Minh cười nói: “Ta cùng Diana sẽ về một chuyến thế giới của ta.”
“Vậy bao giờ các ngươi trở lại?” Sameer xen vào hỏi.
“Có lẽ sẽ rất lâu, mấy năm gì đó.” Đinh Minh cười nói. Hắn tính toán Apocalypse sẽ xuất hiện vào năm 1983, tức là còn 6 năm nữa.
Vẻ mặt của Steve hơi cô đơn, hắn thở dài như dứt bỏ đi thứ gì đó. Hắn cười, nâng lên cốc bia:
“Vậy chúc hai người có chuyến đi vui vẻ.”
“Cám ơn Steve.” Đinh Minh cùng Diana cùng nói. Sáu người cùng nâng cốc bia cụng nhau.
Đinh Minh tuy nói sẽ trở lại thế giới của mình, nhưng hắn vẫn dành một năm thăm thú các nơi ở thế giới này. Hắn trở lại thăm thú Việt Nam, đất nước vẫn nằm trong Pháp thuộc, hắn cũng tới thăm thú nước Mĩ, đất nước đang lấy tốc độ rất nhanh để phát triển. Hắn cũng tới biển sâu, với hy vọng tìm kiếm Aquaman, bất quá rất rõ ràng là phí công vô ích.
Hắn cùng Diana cũng trở lại một chuyến Themyscira. Nữ hoàng Hippolyta khi biết hai người giờ phút này đã yêu nhau, và cũng không ngăn cản. Bà biết rất rõ ràng cho dù muốn cản cũng không nổi. Hơn nữa vì rất yêu Diana, bà cũng hy vọng con gái được người yêu chăm sóc khi ở bên ngoài.
Ở Themyscira, bọn hơn tổ chức lễ trưởng thành cho Diana. Lễ hội tổ chức rất trọng đại. Hippolyta tự tay đeo lên đầu Diana chiếc vòng đầu. Mặt trên là hình một con đại bàng.
Một ngày này, nơi đảo Themyscira, khi mọi việc đã sóng êm gió lặng. Đinh Minh nói với Diana: “Đi thôi, Diana.”
Diana gật gù, vẻ mặt vui tươi hớn hở, nàng rất chờ mong thế giới mới sẽ có những gì.
Đinh Minh nói: “Quyển thư, là lúc trở về.”
“Hoan nghênh ngươi trở về, Đinh.”
Nói xong, một cánh cổng ánh sáng hiện ra, kết nối hai thế giới với nhau.
Đinh Minh dắt tay Diana bước vào cánh cổng ánh sáng, biến mất ở thế giới này.
Sự Kiện Hào Khí Lạc Hồng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!