Hiểu Lầm! Tôi Không Cố Ý Bỏ Trốn - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
297


Hiểu Lầm! Tôi Không Cố Ý Bỏ Trốn


Chương 2


Hạ Thụ nhìn cô gái nở nụ cười ngọt ngào, kêu một tiếng: “Chị đã về rồi.”

Cô gái đó là chị của Nhâm Nghị tên là Nhâm Tri Liễu. Nhâm Tri Liễu nhàn nhạt trả lời một tiếng.

Hạ Thụ cũng không thèm để ý đối phương lạnh nhạt, cười cười tiếp tục xoa bóp cổ chân cho Nhâm Nghị.

Sáu năm trước, Hạ Thụ ở trong trường học có tiếng là quậy phá, kết quả không cẩn thận chọc phải đám lưu manh ngoài trường nên bị vây đánh. Nhâm Nghị vì bảo vệ cậu mà bị cắt đứt mắt cá chân, suýt nữa không thể bước đi. Lúc đó Nhâm Tri Liễu cho Hạ Thụ một cái tát, thái độ của cô vừa đau vừa hận cho đến bây giờ trong ký ức của Hạ Thụ vẫn chưa phai.

Hạ Thụ hối hận không thôi, hổ thẹn nhưng không thể trả lại cho Nhâm Nghị mắt cá chân hoàn hảo.

Từ nhỏ Nhâm Nghị đã học vũ đạo, sắc đẹp và năng lực của anh đều thập phần xuất chúng, từ nhỏ đến lớn vũ đạo chính là giấc mộng của anh, lúc đó đã ký hợp đồng với công ty giải trí để làm đại minh tinh, nhưng trong nháy mắt hết thảy đều phá huỷ, anh và công ty giải trí giải ước, trở nên khập khễnh.

Hạ Thụ là một cô nhi, là một đứa ‘lưu manh con’, Nhâm Nghị có cha có mẹ, là một học sinh tốt, bọn họ từ nhỏ đến lớn đều là bạn tốt.

Hàng xóm của Nhâm gia hay nói với ba mẹ anh: “Hai người đừng để Nghị Nghị chơi với đứa lưu manh đó sẽ ảnh hưởng đến nó.”

Nhưng hai vợ chồng họ Nhâm vẫn cười ha ha nói: “Không sao, Thụ Thụ là đứa trẻ tốt.”

Nhưng đứa trẻ tốt không chỉ hại Nhâm Nghị, còn hại bọn họ.

Lúc Nhâm Nghị còn ở bệnh viện phục hồi chức năng, hai vợ chồng họ Nhâm lại bị tai nạn xe cộ khi trên đường đi đến bệnh viện.

Tất cả những thứ này đều như sấm sét giữa trời quang, Hạ Thụ còn nhớ dáng vẻ của hai vợ chồng họ khi họ đi đến cô nhi viện cho cậu đồ ăn vặt.

Hạ Thụ thất thanh khóc rống, nhưng không cách nào trả cho Nhâm Nghị mắt cá chân hoàn hảo, cũng không cách nào trả lại cha mẹ cho anh và Nhâm Tri Liễu.

Cậu là tội nhân, cả đời này cậu nợ Nhâm Nghị và Nhâm Tri Liễu.

Nhâm Tri Liễu làm xong cơm nước, Hạ Thụ đi đổ nước rửa chân, rửa tay đi đến bàn ăn cơm.

Cậu cầm lấy đũa, nói: “Cảm ơn chị.”

Nhâm Tri Liễu liền ừ một tiếng.

Nhâm Nghị đi tới vuốt má Nhâm Tri Liễu, làm nũng nói: “Cảm ơn chị hai.”

Lúc này Nhâm Tri Liễu mới lộ ra nụ cười, vỗ vỗ hai má Nhâm Nghị, nói: “Nhanh ăn cơm đi.”

Nhâm Nghị hỏi: “Ngày hôm nay cửa hàng hoa làm ăn thế nào?”


Nhâm Nghị không thể làm minh tinh, nhưng anh còn có thể học tập, từ nhỏ đến lớn anh đều là học sinh giỏi, cùng Hạ Thụ quậy phá khắp nhưng vẫn dựa vào đầu óc thông minh thi hạng nhất.

Sau khi gây tai nạn cho vợ chồng họ Nhâm tài xế gây chuyện bỏ trốn, lại phải cấp cứu cho cha mẹ hao tốn hết thảy tích trữ, cộng thêm tiền chữa bệnh cho Nhâm Nghị tất cả như ép vỡ Nhâm Tri Liễu.

Đoạn thời gian đó, Hạ Thụ không dám đối mặt Nhâm Nghị, cậu sợ nhìn thấy Nhâm Nghị hận mình cho nên một mình cậu chạy đi làm công. Cậu không dám gặp Nhâm Nghị, chỉ dám lén lút chạy đến bệnh viện nhìn Nhâm Nghị.

Khi đó cái gì cậu cũng đều làm qua, rửa xe, giao hàng, trang trí… Chỉ cần có thể kiếm tiền cậu đều nhẫn nhục chịu khó đi làm, sau đó cậu đem tiền lén lút để ở cửa phòng bệnh Nhâm Nghị, rồi lại lén lút rời đi.

Cậu không biết đoạn thời gian đó mình vượt qua thế nào, cậu chỉ biết là mình phải chuộc tội, không thể ngã xuống.

Mãi đến một lần, cậu trốn ở góc phòng nhìn Nhâm Nghị phục hồi chức năng bị Nhâm Nghị tóm gọn.

Nhâm Nghị đỏ mắt chất vấn cậu tại sao lại chạy trốn, chất vấn cậu tại sao lại bỏ anh.

Hạ Thụ khóc đến run rẩy, hứa với Nhâm Nghị bảo đảm sẽ không bao giờ lén lút rời đi.

Cậu đem áy náy giấu ở đáy lòng, vì chăm sóc Nhâm Nghị, cậu chuyển đến ở cùng với Nhâm Nghị và Nhâm Tri Liễu. Nhà họ Nhâm đã bán, bọn họ chỉ ở một phòng cho thuê đơn giản, Nhâm Tri Liễu ở phòng ngủ, cậu và Nhâm Nghị ngả ra đất ngủ ở phòng khách.

Ban ngày Hạ Thụ làm bộ đi học, kỳ thực đều lén lút đi làm việc, mỗi ngày sau khi đúng giờ đưa Nhâm Nghị đến lớp trọng điểm, cậu liền leo tường của trường học đi ra ngoài.

Hạ Thụ là cô nhi, không có ai quản cậu, cậu học tập cũng không giỏi, căn bản không có khả năng thi lên đại học, cậu thà làm công kiếm tiền, cậu phải nhanh chóng có nhiều tiền, chỉ có lúc kiếm tiền cậu mới tạm thời quên áy náy.

Hạ Thụ và Nhâm Tri Liễu hai người nỗ lực chống đỡ đến lúc Nhâm Nghị tốt nghiệp trung học.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba Hạ Thụ càng có nhiều thời gian làm việc, cậu lập tức bắt đầu tích góp học phí đại học cho Nhâm Nghị. Nhưng những việc này chưa đủ để Nhâm Tri Liễu tha thứ cho cậu, cũng không đủ làm cho tâm cậu không thẹn với Nhâm Nghị, cả đời cậu đều thiếu nợ Nhâm Nghị, nợ anh giấc mộng minh tinh, nợ anh cha mẹ….

Nhâm Nghị đã từng ngăn cản Hạ Thụ kiếm tiền nhưng vô dụng, cậu vẫn lén đi ra ngoài làm.

Sau đó Hạ Thụ lừa gạt Nhâm Nghị nói mình tìm một công việc ở văn phòng, gió thổi không tới, mưa xối không tới, lúc này Nhâm Nghị mới yên tâm, còn vui mừng cho cậu.

Kỳ thực Hạ Thụ là ở trên công trường cả ngày phơi nắng phơi gió, cậu thường mang bao tay rất dày, chỉ sợ tay bị tổn thương lưu lại vết tích, bị Nhâm Nghị phát hiện.

Cậu còn lừa gạt Nhâm Nghị hết thảy đều đã trôi qua, kỳ thực lúc trời tối người yên cậu thường lệ rơi đầy mặt, mỗi khi xem ti vi thấy những minh tinh không bằng Nhâm Nghị cậu đều hổ thẹn bất an, mỗi khi ở trên đường nhìn người một nhà cười cười nói nói cậu đều đau khổ cúi đầu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN