Hiểu Lầm! Tôi Không Cố Ý Bỏ Trốn
Chương 4
Hạ Thụ cười cười cũng không thèm để ý, tình cờ còn ngẩng đầu trêu đùa vài câu, làm các cô gái cười ha ha.
Dẫn đầu đám học sinh là một cô gái tên Lâm Chi, không nhịn được cười nói: “Anh Hạ, dung mạo anh đẹp như vậy, khi còn đi học mê hoặc không ít bạn học nữ đúng không.”
Đang nói Nhâm Nghị nắm tay Khâu Nghiên Nghiên đi vào.
Lại tới một anh chàng đẹp trai nữa, các cô gái liền phát ra tiếng thét chói tai.
Hạ Thụ nhìn thấy Nhâm Nghị và Khâu Nghiên Nghiên nắm tay, tầm mắt ngưng lại một giây, mâu sắc tối sầm, sau đó ngẩng đầu lên cười nói: “Hai người tới rồi.”
Lâm Chi suy tư nhìn Hạ Thụ, lại nhìn Nhâm Nghị.
Nhâm Nghị mỉm cười gật đầu, nhìn các cô bé vây quanh Hạ Thụ, sau đó vung lên một nụ cười tiêu chuẩn, nói: “Nếu như các em muốn biết thời học sinh của anh ‘Hạ đẹp trai’ như thế nào thì phải hỏi anh.”
Hạ Thụ không nhịn được mặt đỏ lên, ‘Hạ đẹp trai’ danh xưng này thực sự khiến người ngượng ngùng, đặc biệt từ miệng Nhâm Nghị nói ra, càng làm cho cậu thật không tiện.
Lâm Chi mắt sáng rực lên, hỏi Nhâm Nghị: “Anh biết chuyện trước kia của anh ‘Hạ đẹp trai’?”
Nhâm Nghị ôm Hạ Thụ vào trong lòng, cười nói: “Anh và cậu này là bạn từ tiểu học.”
Các cô gái lập tức hưng phấn, mồm năm miệng mười hỏi.
Hạ Thụ dùng cùi chỏ chọc chọc ngực Nhâm Nghị: “Cậu đừng nói bừa.”
Nhâm Nghị cười ha ha, thỉnh thoảng trả lời vấn đề cho các cô gái này.
Khâu Nghiên Nghiên ở bên cạnh cười nói: “Hạ Thụ, em và Nhâm Nghị đi ăn cơm, anh có muốn đi chung hay không?”
Hạ Thụ cười lắc đầu một cái, kiếm cớ cụp mắt nói: “Trong cửa hàng còn có hoa tươi chưa có xử lý, hai người đi đi.”
Nhâm Nghị xoa nhẹ tóc Hạ Thụ.
“Công việc lúc nào cũng làm được, ăn cơm trước.”
Hạ Thụ vẫn kiên trì lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Hoa không xử lý tốt, sẽ bị héo.”
Thấy cậu kiên trì, Nhâm Nghị không thể làm gì nắm tay Khâu Nghiên Nghiên đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên đùa các cô gái, nói: “Các em không có cơ hội, ‘Hạ đẹp trai’ không thích kiểu người như các em.”
Các cô gái thất lạc không thôi, lập tức có người không cam lòng truy hỏi: “Vậy anh ấy thích dạng gì?”
Nhâm Nghị bối rối nháy mắt, không tưởng tượng ra người bên cạnh Hạ Thụ cần phải như thế nào, không khỏi nhíu mày, quay đầu lại hỏi Hạ Thụ: “Này, cậu thích dạng gì?”
Ánh mắt Hạ Thụ lóe lóe, mím môi xiết chặt góc áo.
Lâm Chi đem vẻ mặt của cậu thu hết vào đáy mắt, suy tư nhíu nhíu mày.
Nhâm Nghị không chờ đáp án, cười cười, nắm tay Khâu Nghiên Nghiên đi ra ngoài. Nhìn anh quay lưng đi, Hạ Thụ mới dám đem tầm mắt tham lam nhìn bóng lưng anh.
Lúc Nhâm Nghị đi ra cửa, trong nháy mắt có một người đàn ông đi vào, sượt qua người anh.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!