Từ khi đột quỵ đến nay, Chu Hiền vẫn ở đây phục hồi chức năng, ban đầu nửa người bên trái liệt, nói cũng không lưu loát, nhưng giờ đã có thể chống gậy đi đường.
“Thầy.” Lâm Dục Thư ngồi vào ghế bên ban công.
Lúc này Chu Hiền đang vừa phơi nắng, vừa đọc sách. Ông bỏ kính ra, đặt xuống bàn nhỏ: “Đến rồi à.”
“Thầy đang xem sách gì vậy?”
Chu Hiền lật trang bìa qua, là một tựa sách self-help best selling. Ông cười: “Trước kia chẳng bao giờ đọc loại sách này.”
Lâm Dục Thư biết, trước kia giá sách của Chu Hiền trên giá phần lớn là sách về các án lệ thu mua sát nhập, nhưng cũng không biết có phải do sinh bệnh nặng hay không, ông giờ đã dời trọng tâm đời mình vào việc sinh hoạt.
“Trò gần đây thế nào? Công việc còn thuận lợi chứ?”
“Cũng tàm tạm ạ.” trước mặt thầy mình, Lâm Dục Thư không cố ý nói lời dễ nghe, chỉ có gì khai nấy, “Mấy vụ đầu tư hợp tác đều không ổn lắm, thành tích quý 3 chưa tốt.”
“Trò không theo sát bọn họ sao?”
“Em nhiều việc quá,” Lâm Dục Thư có chút bất đắc dĩ nói, “thành ra không thể theo sát nổi.”
“Em sẽ điều chỉnh.” Lâm Dục Thư dừng một chút, lại nói, “Dạo gần đây em tiếp xúc với Tống Khải Minh, hắn…”
“Cậu ta làm sao? Khiến trò đau đầu sao?”
Chu Hiền hiểu rõ từng thành viên nhà họ Thiệu hơn cả Lâm Dục Thư. Y chỉ cần nhắc tới Tống Khải Minh là ông đã đoán được tám chín phần mười.
“Có chút.” Lâm Dục Thư gật đầu.
“Cậu ta rất khó quản.” Chu Hiền nói, “Ông ngoại kêu cậu ta đi hướng Đông thì cậu ta nhất định sẽ đi hướng Tây. Không biết sao từng ấy năm có khiêm tốn hơn một chút nào không?”
“Không hề.”
“Có phải ai chơi xe đua đều như vậy không?” Chu Hiền cười nhìn y, “Trò cũng vậy, thì chỉ đi đâu thì quyết không đi đó.”
“Chuyện này khác.” Lâm Dục Thư nhỏ giọng nói, “Khi đưa ra quyết định đầu tư thì cần phải có phán đoán của riêng mình, vả lại phần lớn em vẫn nghe lời thầy.”
Mỗi nhà đầu tư có phong cách riêng, có người theo trường phái liều lĩnh, cũng có người theo thiên hướng bảo thủ. Lâm Dục Thư tự nhận mình là phái bảo thủ nhưng trong mắt Chu Hiền, có một vài lựa chọn của y quả thật vẫn quá liều lĩnh.
“Giờ trò càng phải có phán đoán riêng của mình, chuyện làm ăn thầy không thể nào giúp trò thêm nữa. Trò chắc chắn phải chủ động và quyết đoán hơn. Đừng sợ ra quyết định. Muốn có kỳ tích thì phải tự mình bắt lấy cơ hội.”
Chu Hiền tựa như nhìn thấu Lâm Dục Thư, một câu nói trúng tim đen.
Không phải y sợ ra quyết định sao? Chẳng qua là sợ sẽ có quyết định sai lầm. Thật ra đầu tư chính là như vậy, không ra quyết định sẽ không mắc sai lầm, đồng thời cũng sẽ chẳng có hồi báo.
“Trò đã hiểu.” Lâm Dục Thư nói.
—— cho nên vẫn phải tuân theo trực giác.
Một tuần mới đã đến, Lâm Dục Thư nhìn thấy một chiếc gtr ở bãi đỗ xe của cao ốc Vĩnh Tinh. Y súyt quên mất từ tuần này Tống Khải Minh phải tới công ty đi làm.
Thiệu Quang Kiệt nhắn tin kêu y tới phòng họp của công ty ô tô Vĩnh Tinh. Khi y tiến vào, Thiệu Quang Kiệt và Tống Khải Minh đã chia nhau ngồi ở hai bên đối diện của bàn tròn.
Lâm Dục Thư không do dự, đi thẳng tới ngồi xuống bên cạnh Thiệu Quang Kiệt.
“Về phần kinh phí nghiên cứu cho S-power,” Thiệu Quang Kiệt đưa tài liệu trong tay cho Tống Khải Minh, “Bên này cho chú ba phương án, một là tính 5% doanh thu của ô tô Vĩnh Tinh, hay là tính 50% của doanh thu S-power doanh thu 50%, ba là không phụ thuộc doanh thu là để chú tự đề xuất. Chú chọn thế nào?”
Tống Khải Minh nhìn tài liệu, không lập tức trả lời.
Một lát sau, hắn ngẩng lên, hỏi: “Cái nào tốt?”
“Anh thấy ——” Thiệu Quang Kiệt vô thức nói tiếp, nhưng hắn đột nhiên phát hiện ánh mắt Tống Khải Minh đang nhìn Lâm Dục Thư, liền có chút khó hiểu nhìn y.
“Ba phương án khác nhau.” Lâm Dục Thư nói tiếp, “Phải xem anh muốn đặt trọng tâm công việc vào toàn bộ mảng ô tô của Vĩnh Tinh hay là chỉ riêng S-power, hay là giá cổ phiếu.”
Tống Khải Minh lại nhìn lướt qua tư liệu, hỏi: “Phương án này là cậu nghĩ sao?”
Không khí trong phòng bắt đầu trở nên khó xử. Bị coi như người vô hình, Thiệu Quang Kiệt nhíu mày, hỏi: “Hai người rất thân sao?”
Lâm Dục Thư nói: “Không.”
Tống Khải Minh không trả lời: “Để tôi có thời gian suy nghĩ đã.”
“Chú có thể yên tâm, phương án nào chú cũng sẽ không lỗ.” Thiệu Quang Kiệt rốt cục tìm được dịp mở miệng. “Giờ chúng ta đã cùng hội cùng thuyền rồi.”
“Đã biết.” Tống Khải Minh đứng lên, “Chờ lát nữa sẽ trả lời anh.”
“Chờ lát nữa” có thể là mười phút, cũng có thể là hai tiếng.
Lâm Dục Thư khó hiểu vì sao Tống Khải Minh phải “chờ”. Y vừa mới về đến văn phòng mình được vài phút, Tống Khải Minh liền xuất hiện tại cửa.
“Phương án cậu chọn đi.” Tống Khải Minh ngồi xuống sofa, “Chỉ có cậu biết tôi quan tâm nhất là giá cổ phiếu.”
Lâm Dục Thư không phủ nhận. Y có chút choáng váng nhìn vị đại gia trên ghế sofa, nơm nớp nhìn bên ngoài phòng làm việc một chút, thấp giọng hỏi: “Đến phòng tôi làm gì?”
“Thảo luận phương án chứ sao.” Tống Khải Minh hiển nhiên không thấy có vấn đề gì, “Loại 1 có vẻ không tệ, nhưng tôi biết loại 3 là cậu soạn cho tôi.”
“Anh không thể nhắn tin được sao?” Lâm Dục Thư quả thực phát điên, “Tôi là người của Thiệu Quang Kiệt, anh làm ơn e dè một chút được không hả?”
Tống Khải Minh hiển nhiên không có kinh nghiệm đi làm thuê, không biết nơi công sở hiểm ác cỡ nào. Trong công ty khắp nơi đều là những con mắt soi mói, hắn sao có thể nói đến là đến?
“Người của Thiệu Quang Kiệt?” Tống Khải Minh nhíu mày, lặp lại lời y.
“Đúng vậy.” Lâm Dục Thư trực tiếp hạ lệnh đuổi khách, “Cho nên anh không được tới phòng làm việc của tôi.”
Tống Khải Minh mím môi nhíu mày, trên mặt viết to ba chữ: KHÔNG VUI VẺ.
Hắn phun ra một câu “Được thôi” rồi đứng dậy định bỏ đi. Lâm Dục Thư nhìn một chút bên ngoài phòng làm việc, thấy không ai chú ý liền nói nhỏ: “Chọn 3.”
Bước chân Tống Khải Minh dừng lại.
Y cúi mặt nhìn xuống, một tay đỡ trán, làm bộ đang xem văn kiện trên bàn: “Buổi tối sang nhà tôi.”
“Khí áp thấp” bao phủ văn phòng nãy giờ tức thì bay sạch sành sanh, Tống Khải Minh khẽ nhếch miệng, nhìn y: “Được.”