“Nghe nói sếp Thiệu bay ghế, là thật sao?”
“Vậy tiếp theo sếp Thiệu sẽ được chuyển sang đơn vị nào?”
“Vậy là thời cuộc thay đổi rồi sao?”
“Cụ Thiệu còn chưa đi đâu, cụ ấy không lên tiếng sao?”
Nếu là hồi xưa Chu Hiền còn ở đây, bọn họ đã chẳng dám bàn tán như vậy. Lâm Dục Thư cũng không tiện nói nhiều, chỉ bỏ lại một câu “Cứ chờ thông báo đi”, rồi chui vào phòng mình.
Các đồng sự tiu nghỉu về vị trí, chỉ có Chiêm Đình đi theo y, đóng lại cửa phòng, ngập ngừng nói: “Bên bí thư có người đang đồn là…”
Lâm Dục Thư thoáng căng thẳng: “Cái gì?”
“Cậu với sếp Tống……”
Quả nhiên vẫn bị truyền ra ngoài.
Lâm Dục Thư đã dự đoán vô số lần những gì sẽ xảy ra trong cuộc họp hội đồng quản trị, chỉ không ngờ tới Thiệu Quang Kiệt sẽ phun ra chuyện này.
Y đè nén bất an trong lòng, nhàn nhạt nói: “Không thể nào.”
“Vậy thì tốt.” Chiêm Đình gật đầu, “Tôi đi kêu bọn họ bớt đồn bậy.”
Ở đây đại đa số mọi người đều lớn tuổi hơn y, kể cả Chiêm Đình. Bọn họ rất nhiều người đã kết hôn sinh con, sinh hoạt như người bình thường. Lâm Dục Thư cũng không chắc họ có thể chấp nhận dị loại hay không…
Tiếng điện thoại rung cắt ngang dòng suy nghĩ của y. Vừa tách ra, Tống Khải Minh đã gọi tới. Hắn thích nhắn WeChat, nếu không phải chuyện quan trọng thì đã không gọi. Bên kia đầu dây vang lên giọng nói nghiêm túc:
“Ông ngoại kêu chúng ta qua đó một chuyến.”
Được rồi. Cái gì đến sẽ đến. Hôm qua khi y đi, Thiệu Chấn Bang còn suy yếu nằm trên giường, bộ dạng dầu hết đèn tắt. Nhưng hôm nay ông cụ đã ngồi xe lăn chờ sẵn ở phòng tiếp khách, vẻ mặt nghiêm khắc không chút nào giống một bệnh nhân già nguy kịch.
Trên bàn trà còn lưu chút vệt nước. Hiển nhiên trước đó đã có những người khác tới tìm Thiệu Chấn Bang.
“Ông ngoại.”
“Cháu chào ông.”
Hai người chào hỏi xong, tách ra ngồi ở hai bên ông cụ.
Vốn Lâm Dục Thư nghĩ nếu không hay là ngồi cạnh Tống Khải Minh, như vậy sẽ cách xa Thiệu Chấn Bang một chút, có lẽ sẽ né được đôi phần công kích. Nhưng ngẫm vẫn thấy không cần thiết. Dù sao việc này là hai người bọn họ cùng làm, Thiệu Chấn Bang không thể nào thân thiện hòa ái với y được.
“Để Trần Bình vắng mặt là chủ ý của ai?” Thiệu Chấn Bang lạnh giọng hỏi.
“Của cháu.” Hai người đồng thanh đáp.
“Là cháu.” Tống Khải Minh còn nói thêm, “Cháu đã tra cứu một vài án lệ (*), phát hiện ra có thể làm như vậy.”
( (*) án lệ = trường hợp tương tự được luật công nhận)
“Rồi cháu kêu Lâm Dục Thư tới lừa gạt ông phải không?” Thiệu Chấn Bang đột nhiên nói lớn, nhưng hẳn là chọc đến chỗ đau, ông cụ lại nặng nề ho khan.
“Cháu chỉ muốn công bằng mà thôi.” Tống Khải Minh muốn tiến lên giúp ông cụ xoa lưng, lại bị quát lui về.
“Công bằng?” Thiệu Chấn Bang càng thêm tức giận, “Quang Kiệt tự khi tốt nghiệp vẫn luôn công tác ở Vĩnh Tinh, trải qua tất cả mọi vị trí. Còn cháu? Cháu mới trở về được bao lâu? Mà đòi công bằng?”
Quả nhiên chuyện gì cũng đều có thể có đủ cách nói lý.
Lâm Dục Thư vốn luôn cảm thấy công bằng hẳn là phải tùy theo năng lực, nhưng y đã quên tư lịch và bối phận vẫn chiếm ý nghĩa lớn hơn trong đạo lý đối nhân xử thế thường tình.
“Nhưng anh ta cũng không khiến công ty phát triển hơn, không phải sao?” Tống Khải Minh nhíu mày, không khách khí vặc lại, “Ông đừng quên là cháu làm cho giá cổ phiếu công ty quay về mốc trước kia.”
Lâm Dục Thư kinh hãi, lão già Đức này nói chuyện thật là không biết nặng nhẹ. Tuy rằng y không muốn xen vào lúc này, nhưng để hòa hoãn lại không khí giữa hai ông cháu, y căng da đầu nói: “Ông à, từ góc độ phát triển công ty mà nói ——”
“Câm miệng!” Thiệu Chấn Bang quát lớn, “Còn chưa tới phiên cháu.”
Được rồi, chen vào thất bại, Lâm Dục Thư ngoan ngoãn im lặng.
“Ông cũng không cấm cháu nhúng tay vào việc kinh doanh, chuyện gì cũng phải từng bước.” Bị Lâm Dục Thư cắt ngang, cơn giận dữ của Thiệu Chấn Bang đối với Tống Khải Minh thật ra dịu đi không ít, “Quang Kiệt là anh họ cháu, đã công tác ở công ty nhiều năm như vậy, cháu tống nó đi thì ra thể thống gì nữa?”
“Nhưng giá cổ phiếu đã tăng kịch trần.”
“Cháu!”
Tống Khải Minh cũng lười nể mặt nể mũi, mỗi một câu đều cãi đến mức Thiệu Chấn Bang nói không nên lời. Thiệu Chấn Bang cũng hết cách, bất đắc dĩ thở hộc ra một hơi. Một lát sau, ông cụ nói: “Gia đình hòa thuận thì vạn sự ắt phát đạt, cháu có biết bao nhiêu đế chế đã sụp đổ đều chỉ vì người nhà lục đục không?”
“Cháu biết.” Tống Khải Minh nói, “Cho nên Thiệu Quang Kiệt đấu không lại cháu thì nên thoái vị.”
Lâm Dục Thư nghe mà nhảy dựng trong lòng. Y đột nhiên phát hiện, Tống Khải Minh thật giỏi chọc tức người khác. Có lẽ cũng vì cậy Thiệu Chấn Bang là ông ngoại mình, hơn nữa chuyện thăng chức lên CEO đã là gạo nấu thành cơm, vậy nên hắn cũng biết bị gọi tới cũng chỉ để ăn mắng rồi thôi.
“Cháu còn trẻ, quá ngông cuồng ắt có hại.” Thiệu Chấn Bang thấm thía nói, “Quang kiệt đã có cơ sở rèn luyện, nó biết xử sự hơn cháu, thích hợp quản lý công ty hơn. Vốn dĩ hai đứa mày có thể cộng sự đắc lực cho nhau, nhưng cháu nhìn xem cháu đã làm cái gì!”
“Ông ngoại, thời đại của ông đã qua rồi. Không phải cứ biết xử sự là có thể quản lý tốt công ty.” Tống Khải Minh thu lại thái độ hỗn hào, nói, “Cháu hiểu suy nghĩ của ông. Ông muốn cho Thiệu Quang Kiệt làm mẽ ngoài của công ty, kể cả nếu anh ta không có năng lực cũng không sao, thuê vài người có năng lực về làm quân sư là được.”
Nói tới đây, Tống Khải Minh cố ý vô tình mà nhìn Lâm Dục Thư một cái. Y cũng hiểu, mình chính là “quân sư” mà hắn đang nói đến, hơn nữa trong kế hoạch của Thiệu Chấn Bang thì Tống Khải Minh hẳn cũng là quân sư.
“Đừng tưởng năng lực là thứ quan trọng nhất.” Thiệu Chấn Bang nói, “Ở xã hội này phần lớn đều là người bình thường, bác cả bác hai của cháu, thậm chí cả những vị đó trong hội đồng quản trị, cháu thật sự cảm thấy bọn họ đều là người tài ba sao? Không phải. Nhưng vị trí này nên là của họ thì sẽ là của họ, đây là quy tắc của xã hội này.”
“Vậy ý của ông là muốn cháu trả vị trí này lại cho Thiệu Quang Kiệt sao?”
“Sao trả về được nữa?” Thiệu Chấn Bang thở dài, bất đắc dĩ nói, “Chuyện đã thành ra như vậy, ông sẽ an bài chức vị khác cho Quang Kiệt.”
Có những lời này của Thiệu Chấn Bang, trong lòng Lâm Dục Thư cũng thôi căng thẳng.
“Nhưng ông cảnh cáo cháu,” Thiệu Chấn Bang nói, “Quá ngông nghênh sẽ gây ra chuyện, cháu phải thu liễm sự cuồng vọng của mình lại đi.”
“Trước mặt người khác cháu không như vậy.” Tống Khải Minh mềm giọng nói, “Không phải là vì thấy ông bất công nên cháu mới tức giận sao.”
Rốt cuộc là ông ngoại của mình có khác! Nếu đổi lại là Lâm Dục Thư, y nào dám nói vậy với Thiệu Chấn Bang. Thiệu Chấn Bang hiển nhiên cũng trúng chiêu này của hắn, không còn quát mắng Tống Khải Minh nữa, lại nhìn về phía Lâm Dục Thư: “Từ khi nào cháu đứng về phe Khải Minh?”
“Em ấy——”
Tống Khải Minh cướp lời, nhưng còn chưa nói xong đã bị Thiệu Chấn Bang cắt ngang: “Ông đang hỏi nó.”
“Từ khi nhân sự thông báo xuống.” Lâm Dục Thư nói ra lời đã chuẩn bị trước đó, “Cháu chỉ suy xét từ giá cổ phiếu công ty, cảm thấy sếp Tống thích hợp làm vỏ ngoài hơn.”
“Nhìn cái điệu bộ bảo bọc của cháu là biết quan hệ giữa chúng mày không đơn giản.” Thiệu Chấn Bang nói, “Vậy là Quang Kiệt nói không sai.”
Thiệu Quang Kiệt thật đáng chết.
Lâm Dục Thư còn chưa chuẩn bị tinh thần để comeout với Thiệu Chấn Bang, nỗi kinh ngạc biến thành sự bất an tột cùng.
“Tạm thời bãi chức CEO công ty quản lý gia đình, khôi phục đãi ngộ về cấp bậc giám đốc đầu tư. Công tác cứ như trước mà làm. Phía bộ phận nhân sự sẽ gửi thông báo sau.”
… Giáng chức sao.
Không tiện xả hận lên cháu ngoại, cũng chỉ có thể lấy người ngoài ra để xuống tay. Lâm Dục Thư không phải không đoán trước được chuyện này, chỉ là không ngờ thật đúng là xảy ra y như dự đoán.
“Khoan đã,” Tống Khải Minh nhíu mày, phản ứng còn mãnh liệt hơn Lâm Dục Thư, “Có chuyện gì thì ông nhắm vào cháu, gây phiền toái cho em ấy là có ý gì?”
“Khi đưa ra lựa chọn nó đã phải lường trước chuyện này rồi.”
“Ông thực sự quá vô lý, quản trị công ty như thế nào đều dựa vào tâm trạng của ông sao?”
“Thôi đi!”
Hai người đồng thanh nói, một là Thiệu Chấn Bang, một là Lâm Dục Thư.
“Cứ như vậy đi.” Lâm Dục Thư rũ mắt, không tỏ thái độ gì.
Thiệu Chấn Bang nhàn nhạt liếc mắt nhìn y một cái, vẫy tay gọi dì hộ lý: “Vậy đi, ông mệt rồi.”