Tại sảnh lầu 1 của cao ốc Vĩnh Tinh, trên sân khấu nhỏ, Lâm Dĩ Tắc đĩnh đạc lưu loát đọc bản thảo.
Ngồi ở hàng ghế đầu tiên dưới sân khấu, Tống Khải Minh khoanh hai tay trước ngực, bộ dạng nghiêm chỉnh lắng nghe, nhưng nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra đầu hắn thi thoảng lại gật một cái. Thấy Tống Khải Minh lại muốn ngủ, Lâm Dục Thư dùng khuỷu tay thọc thọc hắn: “Chú ý chút đi.”
Tống Khải Minh một lần nữa ngồi thẳng dậy, giọng còn hơi ngái ngủ: “Anh hai em nói khỏe thật đó.”
“Tình huống bắt buộc mà thôi.” Liếc mắt thấy cà vạt của Tống Khải Minh có chút lệch, y liền hơi nghiêng người qua để chỉnh lại cho hắn.
Đèn flash lúc này bỗng chớp liên tục, Lâm Dục Thư có chút giật mình vội thu tay lại. Lúc này y mới ý thức được hôm nay báo chí tới đây không chỉ để đăng tin về vụ sáp nhập mà còn muốn săn tin về chuyện giữa hai người bọn họ.
Nghe Lâm Dĩ Tắc nói mãi chưa tới hồi kết, Lâm Dục Thư cũng không khỏi có chút buồn chán, lấy di động ra giết thời gian.
Tin nhắn của Lư Tử Bác gửi tới thúc giục.
Lư Tử Bác: Xe đã tới rồi
Lư Tử Bác: Lão đại khi nào lại đây kiểm tra?
Lâm Dục Thư nhìn đồng hồ, bên này hiển nhiên không thể xong trong một chốc một lát.
Lâm Dục Thư: Các cậu chơi trước đi
Lâm Dục Thư: Bọn tôi tới trễ chút
“Có thể cùng Vĩnh Tinh sáp nhập cũng là duyên phận…”
Lâm Dục Thư nhàm chán click mở cái app màu hồng nào đó đã lâu không xài.
Giao diện vừa F5 xong, tin hot mới nhất đập vào mắt có tên Tống Khải Minh…
Hình ảnh đính kèm là một bức Tống Khải Minh từng up trên ins, trong đó hắn đứng xem S-power thi đấu.
Nhưng hình ảnh chẳng liên quan gì đến nội dung.
“Bạn trai Tống Khải Minh là CEO Tấn Tiệp!!! Ai nói là idol mới nổi vậy?!”
Sau khi chốt lại vụ sáp nhập, Tống Khải Minh đã công khai tình cảm của mình. Lúc ấy trên mạng thật nhiều người dò tìm thông tin về Lâm Dục Thư, nhưng cũng chỉ tìm được mấy bức ảnh y mặc tây trang giày da, tham gia khai trương bảo tàng nhà họ Thiệu.
Có người còn nói là Tống Khải Minh trong khoảng thời gian ngắn đổi hai bạn trai. Về sau ảnh y mặc áo hoodie, mang mũ lưỡi trai cùng hắn đi công viên bị đào ra, hắn cũng share ảnh đó kèm thêm caption, “Lúc vợ không đi làm”.
Mọi người thế mới biết, tây trang giày da hay hoodie quần jean cũng đều là Lâm Dục Thư.
Lâm Dục Thư kéo xuống hóng bình luận.
—— hiện tại không còn là ô tô Tấn Tiệp, mà là ô tô Vĩnh Tinh – Tấn Tiệp.
—— không phải vẫn giống nhau sao?
—— cái trước giá trị thị trường 500 trăm triệu, cái sau hơn trăm tỷ, sao có thể giống nhau?
Tuy rằng thủ tục sáp nhập còn chưa xong, nhưng thị trường đã có sự đánh giá tích cực. Chờ S-power tung ra dòng xe mới, lại xây xong đường đua cấp quốc tế, giá trị thị trường khéo là sẽ càng bùng nổ.
Ngoài vài người thảo luận về việc sáp nhập, phần lớn đám đông vẫn đang tập trung thảo luận về Lâm Dục Thư.
—— hai người thật xứng đôi, tui cũng muốn làm CEO.
—— vậy bước 1: có ông anh làm chủ tịch.
—— hâm mộ phát khóc.
Hai bên sáp nhập, Lâm Dĩ Tắc vẫn làm chủ tịch, còn Tống Khải Minh… biến thành kỹ sư trưởng.
Vợ chồng son đã ước định rõ ràng, chuyện kỹ thuật thì Tống Khải Minh phụ trách, chuyện thương nghiệp thì Lâm Dục Thư phụ trách.
“Đang xem cái gì vậy? Các chị em tốt lại khuyên gì sao?” Tống Khải Minh nghiêng đầu lại đây hỏi.
Hai người từ chối trả lời cánh báo chí, vội vã phi tới trường đua. Trên xe, cả hai cởi áo vest tháo cà vạt, bộ dáng thương nhân tinh anh vừa rồi liền không còn.
“Bên kia đã bắt đầu rồi.” Lâm Dục Thư nhìn tin nhắn của Lư Tử Bác, nói.
“Được, để anh tăng tốc.”
Bên kia, báo chí đang bao vây Lâm Dĩ Tắc thì nghe từ xa vọng lại một tiếng động cơ gầm vang trời, một chiếc GTR màu xanh từ bãi đỗ xe ngầm lao vút ra, hoà vào dòng xe hối hả.
Lâm Dĩ Tắc vẫn duy trì nụ cười công nghiệp, trong lòng lại nghiến răng nghiến lợi rít lên: “Hai thằng nhóc thúi, chuồn nhanh đấy.”
Khi hai người đuổi tới trường đua, các đoàn xe đua đang kịch liệt vít ga so tài.