Hỗn Độn Tiểu Thuyết Hệ Thống - Chương 17: Lập Uy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
157


Hỗn Độn Tiểu Thuyết Hệ Thống


Chương 17: Lập Uy


Tiêu lão đại âm trầm nghiêm mặt, liên tục mất mặt bởi tân sinh, hắn đã không thể nhịn tiếp được. Chỉ có với thủ đoạn sắc bén đánh bại tiểu tử trước mắt này, mới có thể vãn hồi mặt mũi, tiến thêm một bước lập uy trong học viện này.

Tiêu Trần Vũ lùi về phía sau, ánh mắt của hắn nhìn về phía Cậu như một con dã lang khát máu nhìn về phía con mồi của mình. Người sau vẫn vẻ mặt bình thản, khí định thần nhàn, không nhìn ra hỉ nộ.

“ Chiến Lang Biến “ Hồn hoàn mười năm màu trắng từ dưới chân hắn sáng lên, người hắn lập tức lớn thêm một vòng, tóc hắn dài ra, trước ngực phủ thêm một bộ lông như lông sói, hai chiếc răng nanh hiện ra rõ ràng. Giờ khắc này, Tiêu Trần Vũ trông không khác gì một con sói có khuôn mặt con người.

Thấy dáng dấp dữ tợn của hắn, bốn phía đệ tử tâm tình phức tạp, có người hưng phấn, người thì kiêng kị, vẻ mặt sợ hãi.

Về phía Tiểu Vũ cùng số bảy kí túc xá, mỗi người đều vẻ mặt lo lắng, thầm ngắt mồ hôi lạnh thay cho Cậu.

Tiêu Trần Vũ bằng tốc độ nhanh chóng đến trước mặt Cậu, liên tục xuất ra mấy trảo, bổ về phía hắn.

Tiêu Trần Vũ lang trảo tuy nhanh chóng, nhưng Cậu lại bằng thân pháp quỷ dị nhanh chóng, lần lượt né qua.

Ngay khi mọi người đang nghĩ rằng Tiêu Trần Vũ chiếm ưu thế, Cậu đột nhiên sử ra một chiêu “ Khống Hạc Cầm Long “ trong “ Huyền Thiên Bảo Lục “ khiến hắn khựng lại vài giây. Nhưng vài giây đó là quá đủ để Cậu đến trước mặt hắn, một chiêu “ Huyền Ngọc Thủ “ nhanh như chớp xuất ra, chính chuẩn khắc vào lồng ngực của Tiêu Trần Vũ. Hắn lập tức miệng phun máu, bay ngược trở lại, đã không còn khí lực tái chiến.

Mạc Hành thấy Tiêu Trần Vũ bị thua lập tức dữ tợn, hét lớn.

“ Chết tiệt, ta thì không chịu thua đâu, tất cả lên cho ta “

Dứt lời, năm tên cao niên cấp đệ tử nhanh chóng xông ra, vây Cậu thành một vòng tròn. Mạc Hành đắc ý nói.

“ Ta kiếm tới không chỉ một mình Tiêu lão đại đâu, bọn hắn tất cả cũng không phải một thằng nhóc công độc sinh như ngươi có thể đối kháng. Lần này ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết để rửa nỗi nhục ngày hôm qua. “ Nói lời cuối cùng, hắn vẻ mặt bệnh trạng, gằn từng chữ.

Cậu vẻ mặt không thay đổi nhìn năm tên đệ tử bao quanh mình, chính lúc Cậu chuẩn bị xuất thủ đột nhiên có hai giọng nói cất lên.

“ Ai nói hắn chỉ có một mình, còn có chúng ta “ Lập tức hai bóng người xuất hiện. Một là Tiểu Vũ, người còn lại đương nhiên là vừa mới thu hoạch hồn hoàn trở về Đường Tam.

“ Vũ hồn, phụ thể “ Hai viên màu vàng hồn hoàn phân biệt xuất hiện dưới chân hai người khiến người xem xung quanh sững sờ.

Dưới chân năm tên cao niên cấp đệ tử mọc ra liên tiếp những Lam ngân thảo trói buộc bọn hắn. Sau đó, Tiểu Vũ lập tức nhanh chóng sử dụng Nhu kỹ, cho mỗi tên một cước khiến cả năm đều bất tỉnh nhân sự.

Cả ba người quay sang nhìn nhau, vẻ mặt từng người hiện lên nụ cười, sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía Mạc Hành.

Nhìn ánh mắt nguy hiểm của ba người, Mạc Hành chân liền nhũn ra, cả người run lẩy bẩy, vẻ mặt sợ hãi

“ Các ngươi đừng làm bậy “

Dứt lời, ba thân ảnh nhanh chóng biến mất, cùng lúc đó một tiếng kêu thảm thiết vang vọng xuyên thấu cả trời cao

“ Aaaaaaaaaaa!!!“

Không để ý sủi bọt mép hai mắt trắng dã Mạc Hành cùng vẻ mặt khiếp sợ của tứ phía người xem, cả ba trở về chỗ nhóm số bảy kí túc xá.

“ Đi thôi “ Cậu lên tiếng. Sau đó dẫn đầu đoàn người ra khỏi cánh rừng, trở về học viện.

Nhìn đoàn người rời đi, người vây xem vẫn chưa hết khiếp sợ. Hồi tưởng lại cuộc chiến vừa nãy, Cậu chưa xuất ra vũ hồn liền có thể thủ thắng lục cấp niên sinh, Tiểu Vũ cùng Đường Tam trăm năm hồn hoàn, mọi người không hẹn mà cùng hiện lên một ý nghĩ.

“ Không thể cùng bọn người này là địch “

…………………………………………..

Trên đường về học viện, Cậu hỏi Đường Tam.

“ Tam ca, lần này thu hoạch hồn hoàn thuận lợi? “

“ Ừm, lần này bắt được hồn hoàn của một con Mạn Đà La Xà 422 năm. Nhờ đó mà ta cũng có được Lam ngân thảo đệ nhất hồn kỹ – Truyền Thiêu có thể tự do thao tác Lam ngân thảo trong phạm vi 50 mét, không chỉ vậy nó còn có độc tính của Mạn Đà La Xà nữa. “

“ Ồ, Tam ca, lợi hại như vậy sao “ Cậu cười về phía Đường Tam. Bọn đệ tử còn lại cũng hiện lên vẻ thán phục.

“ A Thiên, ngươi cũng đừng đùa ta, vũ hồn của ta làm sao có thể so với ngươi được “ Đường Tam cười khổ nói.

Nghe Đường Tam nói vậy, công độc sinh nhóm, ngay cả Tiểu Vũ cũng hiện lên vẻ mặt tò mò. Dù sao thì, từ khi họ gặp Đường Hạo Thiên, người sau cũng chưa bao giờ xuất ra vũ hồn.

Đối với việc này, Cậu cũng chỉ là mỉm cười, cũng không đồng ý, cũng không phản bác. Đoàn người nhanh chóng về đến kí túc xá.

Buổi tối, Tiểu Vũ nhìn về phía Cậu, tò mò hỏi.

“ Hạo Thiên, ngươi không tò mò hồn hoàn trăm năm của ta từ đâu mà có sao? “

Cậu bị nàng hỏi sửng sốt, lập tức phản ứng lại, cũng không đáp, chỉ nhìn Tiểu Vũ với ánh mắt thâm ý.

Bị Cậu nhìn cả người không thoải mái, giống như bí mật của mình đều bị hắn nhìn thấu vậy, vội vàng chui đầu vào chăn.

Cậu mỉm cười nhìn vậy, cũng không để ý. Thổi tắt nến, sau đó cũng chìm vào giấc ngủ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN