Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó - Chương 166: Lãm kính thiên la
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó


Chương 166: Lãm kính thiên la


Quản lý: Vạn Vực Thánh Địa

Đám gà phía sau nhà trọ cất tiếng gáy đón chút nắng ban mai. Ánh nắng không qua được dù vải, trở thành chiếc bóng đen mờ ảo trên mặt đất. Cơn mưa lúc khuya rửa sạch được đất trời nhưng không rửa sạch được nhân tâm. A Nhất đem chút mờ mịt trong lòng mà hướng về phía hoàng cung. Bóng dáng thiếu niên bước vào điểm mù của dòng người rồi biến mất. Dòng người thưa dần cho đến lúc chỉ còn hắn đứng trước đại môn của hoàng cung. A Nhất gõ nhẹ ba lần, báo tin khách từ phương xa.

Hai cánh cổng lớn chậm rãi hé mở để lộ hoàng cung nguy nga và im ắng. Trong sự im lặng đến đáng sợ đó, oán khí, tử khí và sát khí hòa với chính khí và ngạo khí nấu lên hỗn loạn âm trầm. Im lặng chỉ là ở vẻ ngoài mà thôi. Linh khí không ngừng dao động minh chứng cho tồn tại của đám ám vệ đang ẩn nấp trong bóng tối. Từng đợt sóng mềm mại của thần thức cẩn thận lượn lờ bên cạnh A Nhất.

Hắn đi qua quảng trường rộng lớn và trống trải, bước lên hơn trăm bậc thang rồi tùy tiện bước vào đại điện. Bốn hàng cột đá thẳng tấp trắng xóa làm nổi bật nền gạch lót vàng. Ở sâu bên trong, phía trên năm bậc thềm có chiếc vương tọa bằng gỗ. Chiếc áo váy hồng nhạt đơn thuần của thiếu nữ ngồi trên vương tọa tỏa ra hương thơm của thảo dược.

A Nhất đóng lại dù vải, cười hỏi Lãnh Nhược Linh của năm đó:

– Tiểu thư có khỏe không?

Nàng nhìn hắn một lát rồi mới trả lời:

– Nhờ ân đức của đại tiên, tiểu nữ vẫn khỏe mạnh.

Sự im ắng ở bên ngoài nhanh ùa vào bên trong làm đại điện ngột ngạt. Đến lúc im lặng cô đặc tựa thép nóng, A Nhất mở miệng:

– Tiểu thư có mệt không?

Lãnh Nhược Linh lắc đầu rồi lại gật đầu:

– Mệt thì cũng không mệt nhưng mà rất chán.

A Nhất ồ lên, tỏ vẻ ngạc nhiên.

– Chẳng lẽ trên đời không còn gì khiến tiểu thư cảm thấy hứng thú sao?

Lãnh Nhược Linh cười.

– Trong cái lồng giam này thì không.

Mặt trời dần lên cao, ánh sáng từ bên ngoài cửa chính và những khung cửa sổ chiếu vào đại điện làm nền thiếp vàng và những trụ đá lóe sáng lấp lánh. Đáng tiếc vương tọa quá cao, ánh sáng không đến được nên vẫn âm u.

– Hẳn là do tiểu thư đã nghĩ quá nhiều đến những việc bên ngoài lồng giam rồi.

Lãnh Nhược Linh nhìn thiếu niên bình dị đang nở nụ cười ấm áp rồi lại nhìn những tia nắng rực rỡ đang nhảy múa bên cạnh hắn. Nàng đứng dậy hét lớn:

– Im mồn! Ngươi thì biết gì chứ? Một kẻ mạnh mẽ như ngươi thì biết gì chứ?

Nàng chỉ tay vào những trụ đá trong điện quát.:

– Nếu các ngươi không có gan ra tay thì mau cút khỏi đây! Cút! Cút hết cho quả nhân!

Trong đại điện không có tiếng trả lời, chỉ còn tiếng cười của Lãnh Vân Khanh.

– Ngươi xem! Bọn họ luôn mạnh miệng bảo chỉ cần ngươi xuất hiện sẽ lập tức vây giết ngươi, bây giờ thì ngay cả dũng khí để bỏ chạy cũng không có.

A Nhất cười khổ:

– Tiểu thư đừng trách bọn họ. Dạo này tại hạ rất đáng sợ, người đã chết còn bị tại hạ dọa đến hồn phi phách tán đừng nói gì người còn sống.

Thiếu nữ ngồi xuống dựa lưng vào vương tọa bằng gỗ.

– Đừng nhiều lời nữa! Ra tay đi!

Nghe được nhịp tim bình ổn của Lãnh Nhược Linh, hắn chỉ lắc đầu rồi nói:

– Trước khi tại hạ ra tay, tiểu thư có thể cho tại hạ gặp Diệp Mai tiểu muội hay không? Tại hạ có chuyện cần hỏi.

Nghe A Nhất hỏi vậy, Lãnh Nhược Linh đứng bật dậy, chạy về phía A Nhất, vừa hét vừa lấy tay đấm liên tục vào gương mặt gầy ốm. Lực lượng của một nữ nhân bình phàm không hề tạo ra được bất kỳ thương tổn nào cho hắn. Đôi bàn tay ngọc ngà chẳng mấy chốc đã bong da rướm máu.

Hắn vội biến một tia thần thức thành ý chí của Nhân hoàng, rồi hỏi:

– Diệp Mai ở đâu?

Cơn điên dại của Lãnh Nhược Linh vẫn không thay đổi nhưng nàng ta vẫn trả lời:

– Năm đó ả ta đã được Huyết Vực thu nhận rồi!

A Nhất có chút ngạc nhiên, hắn nhớ năm đó hắn không hề cảm nhận được sự tồn tại của linh căn trên người Diệp Mai. Nhưng điều đó lúc này đối với hắn không quan trọng. Hắn đã bị mắc bẫy.

Hắn cẩn thận dùng thần thức tra xét Lãnh Nhược Linh, đảm bảo nàng ta chỉ là một phàm nhân. Kết quả vẫn như cũ, Lãnh Nhược Linh không có bí pháp che giấu tu vi, càng không có linh căn, là một phàm nhân từ đầu đến chân.

A Nhất chụp lấy hai cánh tay của Lãnh Nhược Linh, đôi mắt mù lòa hạ lệnh:

– Cho đến chết, vì dân chúng Lưu Ly Quốc!

Nàng ngây ngốc nói theo:

– Vì dân chúng Lưu Ly Quốc!

A Nhất quay đầu bước ra khỏi đại điện, thân thể của hắn tuy bình tĩnh nhưng tâm thần của hắn bấn loạn. Hắn nhận ra mình quả thật đã bị mắc bẫy. Nơi này căn bản không phải là Nhân Giới.

Đạo mệnh lệnh mà hắn đưa cho Lãnh Nhược Linh là giả. Hắn hoàn toàn không đặt ý chí của bản thân trong lời nói đó. Đó chỉ là một lời nói suông mà thôi, vẻ nghiêm trang của hắn khi nãy cũng chỉ là diễn kịch.

Còn vì sao hắn lại phát hiện ra được đây là một cái bẫy thì đó là nhờ Cửu U Thất Sát Nha. Thanh đạo khí này luôn bảo vệ hắn rất gắt gao như chim mẹ bảo vệ trứng, vậy mà khi Lãnh Nhược Linh đánh hắn thì nó hoàn toàn không có phản ứng. Hắn để ả ta đánh hắn một hồi lâu nhưng A Cửu vẫn im lặng.

Bước chân của A Nhất đều đặn bước về phía đại môn. Hắn cũng không dùng Tịch Mộ Ô che đầu thế nhưng trời vẫn nắng đẹp, thiên phạt không xuất hiện. Quảng trường phía trước đại điện dường như đã bị nới rộng, lớn hơn trước gấp chục lần. Thần thức của A Nhất phủ kín hoàng cung rồi vươn những xúc tu của nó đến khắp các ngỏ ngách trong Lam Sương Thành. Vị thần mù lòa chăm chú lắng nghe.

Cuộc sống của Lam Sương thành tuy vô cùng sống động nhưng lại có một điểm thiếu khuyết, cổng thành mở toang lại vắng bóng người ra vào, chỉ có vài tên lính canh đang khoác lác chuyện chăn gối.

Thân hình thiếu niên chợt biến mất, rồi lập tức xuất hiện ở phía trước cổng thành. Chân phải dẫm mạnh xuống đất khiến nền đất vỡ toát. Trong cát bụi mịt mù, A Nhất tung chân trái, dùng toàn lực đạp thẳng vào khoảng không trống rỗng ngay dưới cổng. Âm thanh vỡ nát của thủy tinh đồng thời vang lên với tiếng hét thảm của nữ nhân.

Tiếng hét đó chứng minh hắn vẫn tỉnh táo, chứng mình suy đoán của hắn là đúng.

Mặc kệ hỗn loạn do mình gây ra, A Nhất tung người lao thẳng ra ngoài rồi lập tức bỏ chạy. Hắn liên tục sử dụng phong độn, thổ độn, thủy độn, mộc độn để lẫn trốn.

Chạy chưa được một trăm bước thì một thôn nhỏ lọt vào phạm vi thần thức của hắn. Xuất hiện trước cổng thôn Thân thể A Nhất run lên bằn bặt.

– Không! Không thể nào!

Lạc Nhạc Thôn vẫn y hệt như trước. Thầy đồ sống ở đầu thôn đang dạy trẻ, thợ săn sống ở cuối thôn đang làm cặm cụi làm cung tên. Giống thì giống nhưng A Nhất biết rõ nơi này không phải là quê nhà của hắn. Lạc Nhạc Thôn thật nằm ở địa phận Mộc Dương không thể nào xuất hiện ở nơi này.

A Nhất lắc lư, thả người quỳ xuống nhưng đầu gối chưa chạm đất thì thân hình của hắn đã xuất hiện ngay trước lối vào thôn. Hắn lại tung một cước vào khoảng không trống rỗng. Đây chỉ là A Nhất đánh bậy đánh bạ, bản thân hắn cũng không nghĩ mẹo vặt này có thể thành công lần thứ hai. Nhưng ngoài sự mong đợi của hắn, tiếng gương vỡ và tiếng hét thảm kia lại vang lên, lần này yếu ớt lần đầu tiên. Chính sự yếu ớt đó giúp A Nhất nghe ra được sự thân quen.

Hắn khẽ hỏi:

– Diệp Mai?

Không có người trả lời, A Nhất lại bỏ chạy, trong lòng tràn ngập ngờ vực và lo lắng. Là Diệp Mai chủ mưu, là có người dùng Diệp Mai làm khiên đỡ hay đó chỉ là ảo giác do địch nhân tạo ra?

Khi Lạc Nhạn Thôn vừa ra khỏi phạm vi năm ngàn dặm thì thần thức của A Nhất lại tìm thấy thành Lam Sương. Hắn xoay người, chạy về một phía khác, mất bóng Lam Sương thành thì lại tìm được Lạc Nhạn Thôn. Thiên nhiên xung quanh hắn cũng không ngừng thay đổi, chỉ cần vượt khỏi giới hạn tra dò của Thiên Âm Chi Hồn thì núi lại trở thành đồng bằng, rừng rậm trở thành sông, sông trở thành núi, khung cảnh thay đổi đột ngột nhưng lại vô cùng hài hòa, phù hợp với quy luật của tự nhiên.

Tay trái cầm Cửu U Thất Sát Nha, tay phải cầm Thái Bình Kiếm. Hai thanh đạo khí từng quấy động sáu cõi đồng thời hiện diện cũng không xua đi được cảm giác ngột ngạt như cá mắc cạn. Cũng may thân căn của hắn đã bị hủy thế nên không có bất kỳ cảm xúc gì thể hiện ra ngoài.

Đứng ở cách thôn nhỏ không xa. A Nhất cố dìm xuống lo lắng và bất an rồi nói:

– Nhân giới không chứa nổi biển máu của bổn hoàng. Khi máu chảy Tu Di Sơn cũng phải rung động. Các vị đạo hữu cho rằng vi diện nhỏ bé này có thể giam được bổn hoàng sao?

Giọng nói của thiếu niên tuy non nớt nhưng âm trầm và lạnh lẽo. Hắn biết rõ nơi đây không thể là một trận pháp bởi không có bất kỳ một trận pháp nào ở Nhân Giới có thể níu giữ được Thiên Âm Chi Hồn. A Nhất đoán rằng nơi này nhất định là một vi diện đặc biệt, có pháp tắc riêng của nó.

Còn ở bên trong Huyết Giới, máu ngập đến mắt cá chân, hắn đứng trước một cánh cổng cao hơn hắn cả trăm lần. Bên trên cổng có đứa bé cháy đen như than đang ngồi nhìn hắn cười hì hì. Cổng có hai cánh cửa, mỗi cánh cửa là một hàm răng trắng toát được cố định bởi khung thịt đỏ bầm. Cái thứ bầy nhầy này chính là Thiệt Căn, trụ cột khống chế vị giác của A Nhất. Một căn này sống động đến ghê tởm bởi vì ma đầu thích ăn thịt người, thích ăn tiên nhân há cảo.

Trong đôi mắt sáng chỉ có sự chán ghét, A Nhất muốn lập tức đập nát nó. Đập nát nó để khuấy động Huyết Giới, dẫm nát cái vi diện ngoài kia. Còn lý do nào chính đáng hơn cơ chứ?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN