Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó
Chương 59: Là thợ săn hay con mồi?
Một người đàn ông trung niên lực lưỡng và một con mãng xà to lớn dài 1 trượng đang phiêu phù cạnh dòng sông Vong Xuyên. Người đàn ông có một cái đầu được xem là nhỏ bé so với mớ cơ bắp trên người của hắn, chúng căng phồng, gân xanh chằng chịt dường như muốn phá tung lớp da mỏng để thoát ra ngoài. Đỉnh đầu của hắn hói ra một vòng tròn hoàn hảo, cứ như là có người dùng một cái tô nhỏ úp lên đầu hắn rồi phóng thích trận pháp trong tô để cạo tóc vậy.
Đôi mắt tí hon của hắn đang nhìn vọng xung quanh, lúc nhìn thấy dấu chân chạy thẳng xuống dòng sông, hắn cười lạnh, để lộ hàm răng trên bị thiếu mất hai chiếc răng cửa.
– Xem ra kẻ này đã bơi theo dòng Vong Xuyên. Đúng là tự tìm đường chết, người của chúng ta đã siết chặt khu vực hạ lưu rồi, chỉ còn chờ hắn chui đầu vào lưới mà thôi.
Một con rắn lớn đang treo trên người hắn, thân mình nó quấn quanh cổ hắn hai vòng, đuôi rũ dài xuống mặt sông. Thấp thoáng có thể thấy được từng tia máu đỏ ẩn hiện giữa những khe hở trên lớp vảy đen bóng. Đầu nó ngẩng cao, chiếc lưỡi dài và nhọn đang liên tục thè ra rồi rụt vào, không ngừng truyền tới khí vị xung quanh cho nó.
Nghe thấy giọng tự cao của người đàn ông, nó lập tức lên tiếng chửi rủa bằng giọng nói của một nữ nhân:
– Đồ ngu! Ngươi cảm thấy tu sĩ đến cảnh giới như chúng ta còn cần phải tự mình bơi đi sao? Đây nhất định là do người nào đó cố tình tạo ra để đánh lạc hướng.
Mãng xà rung nhẹ cái đuôi khiến cả mặt sông và mảnh đất gần đó chấn động, vỡ tung. Một bộ y phục lấm lem bùn đất từ dưới nền đất bay đến trước mặt mãng xà.
Người đàn ông trung niên sún răng vừa nhìn thấy bộ y phục liền bật thốt lên:
– Là tang phục! Mau! Mau truy tung.
Mãng xà nhìn xung quanh, bất chợt một cảm giác nguy hiểm đáng sợ quấn lấy nó. Hai mang của mãng xà không tự giác phình lớn, miệng rít lên liên hồi.
– Hắn ta đang ở đây! Tuy ta không thể tìm ra hắn, nhưng ta có thể cảm giác được kẻ đó đang nhìn chằm vào chúng ta. Cái bẫy hắn tạo ra là để làm chúng ta hạ thấp cảnh giác mà thôi.
Nam nhân hói không cần hỏi lại, sự ăn ý mấy ngàn năm khiến hắn vô điều kiện tin tưởng lời cự xà nói. Hắn lập tức rút cự kiếm ở sau lưng ra, hai tay xiết chặt cán kiếm, cùng cự xà dáo dác nhìn quanh.
Xung quanh yên tĩnh một cách đáng sợ, chỉ có gió nhẹ khẽ lay động khiến mặt sông yên ả gợn lên từng đợt sóng lăn tăn.
Mồ hôi bắt đầu ứa ra trên cái đầu hói. Vị nam tử này hoàn toàn tin tưởng trực giác của mãng xà, linh cảm của nó đã cứu hai người bọn họ không ít lần. Bởi thế xung quanh càng yên tĩnh, hắn lại càng cảm thấy sợ hãi.
Mãng xà lo lắng nói:
– Ta biết cảm giác này! Hắn đang thăm dò chúng ta, xem chúng ta có đáng để cho hắn phải ra tay hay không. Thợ săn! Đúng vậy! Hắn không phải đang trốn tránh chúng ta vì sợ hãi, mà là vì chờ đợi thời cơ. Hắn là thợ săn!
Thân hình người đàn ông run lên.
– Kim Xà! Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?
Nghe hắn hỏi, mãng xà lập tức trả lời:
– Sát cơ tuy mờ ảo nhưng lại mãnh liệt đến vậy chứng tỏ kẻ này không tầm thường, chúng ta trước hết hãy lùi lại, truyền tin tức này cho đám người Bát Tiên, Phiêu Đạo và Đoạn Tình biết rồi tọa sơn quan hổ đấu!
Một người một rắn đạt thành nhận thức chung, cả hai cẩn thận đề phòng rời đi nơi này. Chiếc áo cộc ngắn tay của nam nhân đầm đìa mồ hôi.
Bọn họ nhận ra mình đã quá manh động, người được Diêm La điện trao giải cao đến vậy nào phải hạng người tầm thường.
…
Ở trong khu rừng cách đó không xa lắm, trên một cây cổ thụ, một cành cây dài đang cầm một con dao sắt bén đen kịt.
Phần thân cây tương tự hình người này chính là A Nhất. Hắn đang ngồi trên một nhánh cây to, lưng dựa vào cổ thụ.
Sau khi hai người kia rời khỏi, Cửu U Thất Sát nha ngừng run rẩy. Sát ý cũng tiêu tan.
Nhìn Cửu U Thất Sát nha yên ắng trên tay, A Nhất thở phào:
– Tiên Nhân đã rời đi rồi!
Có lẽ vì phải trở lại chuỗi ngày bị đuổi giết lúc trước mà A Nhất lại quên mất rằng bản thân hắn cũng đã là Tiên Nhân.
Lúc này, con dao có phần ủ rũ, dường như đang nuối tiếc vì vuột mất cơ hội được đại khai sát giới.
A Nhất vuốt ve con dao như để an ủi, không dám nói rằng không cần giết người khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm. Phần cán dao không nhẵn nhụi mà hơi gồ ghề nhưng lại vô tình vừa khít tay làm A Nhất cảm thấy tự tin hơn. Bản thân của bạo lực làm A Nhất sợ hãi nhưng thứ vũ khí gợi ý giết chóc này vậy mà lại làm hắn cảm thấy an toàn.
Có lẽ vì con dao đại diện cho hai vị đại tiên đã đối xử tốt với hắn, sư tôn và thợ săn thúc thúc… Hắn cũng biết rõ vị kia không phải thợ săn thúc thúc của Lạc Nhạn thôn, nhưng dẫu sao thì vị đó cũng đã tự xưng là vậy.
Hắn không quên cảm ơn người bạn thân của mình.
– Cảm ơn ngươi, A Cửu!
Ngồi một lúc để chắc chắn rằng hai người kia sẽ không quay lại, A Nhất đứng dậy, bám theo vùng rừng núi, bắt đầu di chuyển về phía thượng nguồn.
Thời gian thí luyện càng kéo dài thì những tên ác thần ở nơi này sẽ càng di chuyển về phía hạ nguồn của Vong Xuyên. Khu vực thượng nguồn an toàn hơn hẳn.
Trên làn da của hắn là đủ các cung bậc của hai màu xanh và nâu, chúng thay đổi liên tục theo bước chân của A Nhất.
Thỉnh thoảng hắn lại dừng lại dùng tay trái gõ gõ lên thân cây.
Âm thanh của tiếng gõ vọng lại giúp A Nhất định vị được địa hình xung quanh mình.
Hắn nắm chặt Cửu U Thất Sát nha bên tay phải để cảm nhận dao động của linh lực.
Tuy bất tiện hơn sử dụng thiên âm chi hồn rất nhiều, nhưng đây là tất cả những gì A Nhất có thể làm trong tình huống này.
Con cá chép yên lặng từ nãy đến giờ bỗng lên tiếng:
– Ngươi nghĩ bọn chúng sẽ bị mắc lừa sao?
A Nhất trả lời:
– Sư tôn có nói tu vi càng cao thì lại càng nhạy cảm với sát ý mà A Cửu phát ra.
Lần đầu gặp mặt A Nhất ở trong Lam La sâm lâm, sát ý của Cửu U Thất Sát nha cũng đã khiến Tịch Diệt đạo tổ vừa tò mò vừa cảm thấy khó chịu vô cùng. Sau này lão cũng không ngừng nhắc đi nhắc lại việc này khiến A Nhất ấn tượng khắc sâu.
Sau khoảng nửa canh giờ mò mẫm, vừa đi vừa ngừng lại thăm dò, A Nhất chạm đến ranh giới của bản đồ. Hắn nhanh chóng ẩn mình, chờ cá chép thả hắc thủy vẽ tiếp một tấm bản đồ trong khuôn viên mười dặm tiếp theo. Trong lòng hắn không ngừng khẩn cầu:
– Lão thiên gia! Mong người phù hộ cho A Nhất.
Cá chép lên tiếng:
– Ngươi đã chuẩn bị chưa?
A Nhất gật đầu nhẹ, trong lòng thầm niệm:
– Ta là cây! Ta là cây!
Trong Huyết giới, thế giới tinh thần của Thiên Âm chi hồn, cá chép nhả ra một giọt nước đen kịt. Mặt hồ chấn động nhẹ, gợn sóng lấy A Nhất làm trung tâm bắt đầu tản ra.
Giọt nước đó rơi thẳng vào biển máu vô tận, không ngừng kéo dài, vẽ nên một bức thủy mặc trên nền đỏ.
Trái tim của A Nhất như muốn vỡ tung ra khỏi lồng ngực vì hồi hộp. Âm thanh thình thịch không vang ra được mà đập thẳng vào linh hồn của hắn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!