Họ Đã Tu Tiên Như Thế Đó
Chương 70: Hí kịch
Dù hắn đã đi đường tắt nhưng vẫn không tài nào kịp đến đây trước khi Kim Xà trở về.
Ngồi ẩn mình trong một bụi cây rậm rạp, A Nhất lại niệm Vạn Thánh kinh để bồi bổ thần hồn và củng cố đạo tâm, với hi vọng rằng hắn có thể sử dụng nguyền rủa Diệt Linh hiệu quả hơn.
Chỉ cần hai kẻ đó rời xa nhau thì hắn sẽ dùng A Nhất Ẩn Ẩn và Diệt Linh trớ chú để khống chế Lăng Sơn.
Lúc này A Nhất chỉ có thể chờ đợi một cơ hội tốt để ra tay.
So với hành trình trong biển máu thì tâm ma kiếp của Vạn Thánh kinh ở cảnh giới đầu không đáng để đem ra so sánh. Thế nhưng bởi không có linh căn, A Nhất vẫn không thể tạo dựng được pháp tướng thánh nhân cho mình. Cũng may là ngộ tính của hắn đối với môn tâm pháp này cũng không tệ nên mới có thể thấu hiểu được chút căn bản.
Ở trong Huyết giới, cá chép bơi vòng vòng quanh cái đầu của Thiên Âm chi hồn, trên gương mặt đen kịt đầy vẻ đăm chiêu.
Thế rồi, nó dừng lại, giọng nói của trẻ nít vang lên:
– A Nhất ngươi không cảm thấy nơi này có gì kì lạ à?
Nghe vậy, A Nhất lập tức ngưng nhập định, ý thức cảnh giác. Đồng tử màu đỏ bên phải di chuyển loạn xạ.
Cá chép đính chính:
– Ý ta là cõi Mê Trì địa ngục và cả cái thí luyện này nữa!
A Nhất lễ độ hỏi:
– Mong tiền bối giải thích.
Hắn cũng rất tò mò, sau khi vào đây hắn cũng có cảm giác quái gở, không đúng, cảm giác này rất khó nói nên lời.
Vì đã biết A Nhất là người mới bắt đầu tu luyện nên cá chép cố giảng giải từ căn bản.
– Mọi cõi thế giới đều có các pháp tắc riêng của nó, có những quy luật là không thể phá vỡ. Thời gian và không gian đan xen kết dính với nhau trên nền tảng này…
Cá chép tóm gọn:
– Bởi thế nên có một vài người không nên xuất hiện ở một số thời điểm, một số vật không nên xuất hiện ở một vài nơi.
Đôi mắt tròn đen kịt của nó nhìn chằm chằm ý thức của A Nhất:
– Ngươi có Thiên Âm chi hồn nên nhất định là còn nhạy cảm với những điều này hơn cả ta.
Đám người Dị Cơ từng nói rằng, nếu thế giới này thực sự là một bản nhạc vô cùng vô tận thì Thiên Âm chi hồn chính là một nốt nhạc trong đó.
A Nhất nói:
– Quả thực có nhiều điều khiến vãn bối cảm thấy không chân thực, cũng không biết phải giải thích thế nào. Tựa như sinh cơ như mộng ảo của thực vật ở nơi này, tái sinh lại sau khi chết đi, vị sư tôn thứ hai, sự tồn tại Thiên Âm chi hồn và cả cái tên Hàn Cẩn Dương.
Đôi mắt đen lóe lên tinh quang, cá chép dường như đã đoán ra được điều gì, lên tiếng hỏi:
– A Nhất! Ngươi chưa bao giờ gặp qua các tộc dạ xoa, A Tu La hoặc thiên thần có đúng không?
A Nhất lắc đầu trả lời:
– Vãn bối vẫn chưa.
Cá chép cười lớn, nó đã nhận ra được bí mật của cái thí luyện này, mừng rỡ nói:
– A Nhất! Ngươi chỉ cần…
Đúng lúc này, thân thể của cá chép bị chính hắc thủy của mình đông cứng. Mọi thứ trước mặt nó nhòa nhạt rồi biến mất. Thiên Âm chi hồn không còn, đứa trẻ cháy đen như than không còn, ý thức của A Nhất cũng không thấy đâu.
Chỉ có một thanh niên đẹp đến ma mị nằm lười trên đài sen đen tuyền, con rồng đỏ được thêu trên chiếc áo dài đen trở nên chân thực, đảo mắt đánh giá cá chép rồi lại bất động.
Nam tử ngồi dậy, ngáp dài, nhìn xuống cá chép với đôi mắt khinh bỉ rồi nắm tay làm động tác rạch ngón cái ngang cổ.
Cá chép hiểu ý thanh niên gặt đầu lia lịa. Nó không thể phản kháng, áp lực người này tạo cho nó nặng tựa như bị núi Tu Di đang đè nặng lên người.
Áp lực kia chợt biến mất, tiếng nói của A Nhất vang lên.
– Tiền bối! Tiền bối! Người sao vậy?
A Nhất lo lắng nhìn cá chép.
Cá chép khô khốc mở miệng:
– A Nhất! Ngươi…
Định nói gì thì bóng dáng thanh niên kia lại hiện ra ngay sau lưng A Nhất, khinh bỉ lườm cá chép.
Cá chép hét lên một tiếng rồi chạy trốn vào màn đêm của Huyết Giới, để lại ý thức của A Nhất đang sững sờ đứng đó.
Gương mặt non nớt của A Nhất nghiêm lại, thầm nghĩ:
– Mê Trì!
Thiếu niên được tiếp thêm động lực để mau chóng vượt qua thí luyện, bởi lo sợ nếu ở đây quá lâu thì tinh thần của cá chép và cả của hắn sẽ bị nơi này nuốt chửng.
Sau khi cẩn thận xác nhận lại mình vẫn còn tỉnh táo thì A Nhất mới an tâm tiếp tục niệm Vạn Thánh kinh.
Đúng lúc này có tiếng rít thảm thiết của nữ nhân vang lên ở bên trong thạch động.
Kim Xà lao ra ngoài, vết thương trên thân lún sâu đến tận xương.
Thực lực của Kim Xà không thấp hơn Lăng Sơn bao nhiêu, thế nhưng bởi vì hoàn toàn không có phòng bị nên mới lâm vào tình cảnh này.
Mãng Xà nhìn ánh mắt lạnh tanh của người trung niên đầu hói, trong lòng ngổn ngang. Chẳng bao lâu nữa nó sẽ luyện hóa hết linh khí trong khỏa linh thạch kia, lại có thể hóa hình thành người, lại có thể trở về lại những ngày tháng trước kia.
Đôi mắt của nó hoảng loạn mịt mờ.
– Lăng Sơn, vì sao ngươi…
Cự kiếm lại chặt vào vết thương cũ, lần này xương của mãng xà cũng vỡ nát, thân thể bị cắt làm hai; đôi mắt rắn trừng trừng nhìn hắn chảy hai dòng lệ.
Một khỏa linh thạch trong veo rơi ra từ dạ dày. Bên trong có dòng khí đục như sương mù đang chầm chậm di chuyển.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!