Hồ Ly Bán Kẹo Đường
Chương 17: Viên đường thứ mười bảy
Edit: Peach
Beta: Giang Giang – dengoimottiengtotong
“Lục ca!” Triệu Chiếu chạy tới, “Tớ muốn đi mua đồ uống, thời tiết hôm nay quá nóng rồi.”
Tầm mắt Lục Thần Dục dời khỏi người Sâm Sâm, nhẹ nhàng liếc cậu một cái, nói: “Làm sao? Không có chân?”
Triệu Chiếu cười đùa cợt nhả: “Đi chung đi mà, tớ mời cậu, thuận tiện hỏi chuyện lão Hàn.”
Lục Thần Dục khẽ cau mày, nhẫn nại một chút, đứng dậy cùng cậu ta ra ngoài, Sâm Sâm nghe được giọng nói lười biếng của cậu.
“Tương sát tương ái* a.”
*: giống như câu “yêu nhau lắm cắn nhau đau” á mọi người.
“Tớ chỉ muốn hỏi cậu ấy phải ở nhà bao lâu, có thể mua giúp tớ bộ trò chơi mới phát hành hay không thôi.” Triệu Chiếu nói, “Bổn thiếu gia là trai thẳng đấy, có tin hay không?”
“Ờ.”
Hai người rời khỏi phòng học, Lâm Thiên Úy chờ thời cơ quay người lại, vẻ mặt nhìn Sâm Sâm như muốn nói lại thôi.
Sâm Sâm để quyển bài tập lên trên, thật ra cũng không cần sắp xếp nhiều, một chồng bài tập kia vốn đã được đặt rất chỉnh tề rồi. Thấy được ánh mắt của Lâm Thiên Úy, cô nhìn qua.
Lâm Thiên Úy lập tức mở miệng: “Cậu thực sự muốn giúp cậu ấy làm bài tập?”
Sâm Sâm mím môi, gật đầu.
“Tớ cảm giác…” Lâm Thiên Úy dừng lại, nói, “Lục Thần Dục đối với cậu rất tốt.”
Phải không?
Sâm Sâm không biết. Thành thật mà nói, cô cảm thấy người này cũng không đáng sợ như lời mọi người đồn đại, ngoại trừ việc nhìn cậu có chút lãnh đạm, tính khí nóng nảy một chút, nhưng cậu đối với những người bên cạnh đều rất được, thường xuyên ra tay tương trợ, là một người tốt.
Nếu như có thể sửa tính khí một chút thì tốt rồi, có lẽ mọi người cũng sẽ rất nguyện ý thân thiết với cậu.
Sâm Sâm cất quyển bài tập vào ngăn bàn, chỉ chừa lại một quyển số học, dựa theo quyển của mình chép lại đề bài. Lúc Lục Thần Dục trở lại liền thấy cô đang viết chữ, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt chuyên chú, trong từng nét bút đều chứa đựng từng sự nghiêm túc. Cậu đứng ở phía sau nhìn một hồi, lúc đi lên trước làm Sâm Sâm giật mình, cô ngẩng đầu, cậu từ trên cao nhìn xuống, nhìn tờ giấy vì ngược sáng nên hắt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, có chút mông lung, trong lòng cậu khẽ rung động.
“Viết tốt, có thưởng.” Cậu nói.
Sâm Sâm nắm chặt câu bút, nhẹ giọng: “Không cần đâu.”
Lục Thần Dục ngồi xuống, cười nhạt: “Tôi nói có là có.”
Sâm Sâm không nói gì. Ý nghĩ vừa nãy, cô muốn rút về sửa lại một chút, cậu trừ cái tính khí nóng nảy ra còn có khuyết điểm là thái độ bá đạo. Chính là cái dáng vẻ nói cái gì chính là cái đó, bất đồng với tính khí của Triệu Chiếu, nhưng cũng là tính khí của thiếu gia, cô không muốn tranh cãi với cậu, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.
Giúp người khác làm bài tập, Sâm Sâm vẫn là lần đầu tiên, cô nghiên cứu cách biến đổi phông chữ một chút, viết vô cùng chậm. Tự học buổi tối kết thúc, Cao Vũ Hân đợi cô cùng trở về ký túc xá, thấy trên bàn cô để quyển bài tập của Lục Thần Dục, vẻ mặt hơi đổi.
Có chút không tưởng tượng nổi.
–
Sáng sớm hôm sau, Lục Thần Dục dậy sớm hơn bình thường một chút, tìm một cửa hàng lưu niệm trong khu vực, để cho nhân viên đóng gói món quà. Cậu đứng một bên chơi di động, ngẩng đầu nhìn một cái, trên quầy có để một cái hộp màu hồng, phía trên còn gắn thêm nơ con bướm.
“Không cần như vậy…” Cậu dừng lại, “Như vậy được rồi.”
Theo ý kiến của cậu, cái hộp quà này có chút lòe loẹt, nhưng có lẽ nữ sinh sẽ thích, hồng phấn mềm mại.
Trả tiền xong, Lục Thần Dục cầm cái hộp đi đến trường, vừa mới tới cổng liền nghe thấy tiếng chuông vào tiết tự học, các học sinh ùa ra từ phòng học chạy đến nhà ăn mua bữa sáng. Cậu đi vào phòng học, Quyền Tuấn Hi đang đi thu bài tập, chỗ ngồi của cậu trống không.
“Lục Thần Dục, nộp bài tập số học của cậu.” Quyền Tuấn Hi nói.
Trên bàn học, có hai quyển bài tập đặt chỉnh tề ở hai bên chỗ ngồi, Lục Thần Dục mở quyển tập viết tên mình ra, bên trong viết đầy rẫy những công thức toán học, cậu nhíu mày, lấy hai quyển bài tập đưa cho Quyền Tuấn Hi.
Hai mươi phút sau, các bạn học ăn sáng xong lục đục trở lại, vị trí bên người cậu vẫn trống không. Triệu Chiếu một tay cầm cặp đi vào, kêu la om sòm: “Lục ca, cậu đến sớm thế?”
Cậu giống như một trận gió lốc xông tới, Lục Thần Dục đẩy đầu cậu ra, biểu tình chê bai: “Không phải vẫn còn mười phút sao! Cậu đến sớm thật đấy!” Triệu Chiếu vừa nói vừa ngáp, “Tối hôm qua chơi với lão Hàn đến nửa đêm, mệt chết tớ.”
“Triệu Chiếu, nộp bài tập số học.” Quyền Tuấn Hi từ phòng ăn trở lại, gặp ai cũng bắt nộp bài tập.
“Không làm a, em trai.” Triệu Chiếu thẳng thắn, đưa tay sờ chồng bài tập cậu ta đã thu, “Sao cho tớ một bản.”
“Tới rồi tới rồi!” Lâm Thiên Úy chạy vào phòng học, thấy có người đang đứng ở chỗ của mình, vội vàng thắng gấp, “Chào buổi sang.”
“Lâm Thiên Úy…”
“Tớ biết tớ biết!” Lâm Thiên Úy đẩy cậu ta ra, đặt mông ngồi vào chỗ, tay chân luống cuống lấy quyển bài tập ra, “Tối qua tớ quên làm, em trai mau đưa bài tập cho tớ chép một chút!”
Quyền Tuấn Hi nhìn bọn họ, cảm thấy đau đầu: “Bài tập phải tự làm.”
Lục Thần Dục không biết đang suy nghĩ cái gì, đột nhiên cười một cái.
Triệu Chiếu lanh tay lẹ mắt, thừa dịp Lâm Thiên Úy không chú ý đoạt lấy quyển bài tập của Quyền Tuấn Hi, nhìn thấy Lục Thần Dục đang cười, không nhịn được nói: “Lục ca, cậu cười cái gì? Cậu làm bài tập chưa?”
Lục Thần Dục nhướng mày, biểu tình không thể đoán được.
Triệu Chiếu đang muốn nói gì đó, chợt nghe tiếng Lâm Thiên Úy bên cạnh kêu: “Triệu Chiếu, bài tập của em trai cậu cầm đi rồi?”
Triệu Chiếu bịt miệng, vội vàng chạy về chỗ.
“A a a tức chết tớ, em trai, tớ không tìm được bài tập của cậu.” Lâm Thiên Úy lật tung chồng vở, có chút nổi giận nói, “Thế thì tớ mượn của Hứa Tư Hạo, a đúng rồi, của Sâm Sâm cũng được.”
Cô tìm được đối tượng chép bài tập, liền rút quyển bài tập ra, hài lòng về chỗ ngồi, thì thầm: “Học bá thu hoa hồng, mình thu bài tập học bá, thế là công bằng.”
Lục Thần Dục yên tĩnh chớp mắt, đột nhiên mở miệng: “Lâm Thiên Úy.”
Nghe được thanh âm trầm thấp từ phía sau, Lâm Thiên Úy sợ hết hồn, còn tưởng rằng mình bị ảo giác. Chung trường hơn hai năm, chung lớp gần một tháng, cô vẫn là lần đầu tiên nghe thấy người này kêu tên mình, người này như vậy, thế mà cũng biết tên cô!
Lâm Thiên Úy quay người, thụ sủng nhược kinh nói: “Có… Có chuyện gì không?”
“Cậu ấy ở đâu?” Lục Thần Dục liếc nhìn chỗ trống bên người.
“Sâm Sâm à, cậu ấy ở rừng cây nhỏ bên kia, đang ở chung với một nam sinh.” Lâm Thiên Úy đàng hoàng nói, “Lúc tớ đến thì thấy nam sinh kia mang theo một bó hoa, có thể là tìm cậu ấy tỏ tình a.”
A, tỏ tình, còn có hoa hồng. Cô ngược lại không thiếu người tặng quà.
Lục Thần Dục có chút khó chịu, liếc mắt nhìn hộp quà đang lộ ra trong ngăn bàn, màu hồng phấn, thật là nhức mắt. Tặng làm gì a, cậu nghĩ, người ta nhìn lại không thuận mắt, lại vứt bỏ.
A, vứt bỏ, Lục Thần Dục muốn biết, lúc này cô có muốn ném không.
Cậu đứng dậy, đi ra khỏi phòng học.
–
Bảy giờ hai mươi phút, rừng cây nhỏ trong trường học.
Sâm Sâm cầm một bó hoa, cổ thiên nga* hơi cúi xuống, bị ánh nắng màu vàng chiếu lên, trông trắng muốt nhẵn nhụi giống như thứ gì đó có thể ăn. Nam sinh kia nuốt nước miếng một cái, lắp bắp nói xong những lời đã chuẩn bị, khẩn trương chờ đợi đáp án.
Sâm Sâm cúi đầu ba lần nói xin lỗi, còn nói nhà cô quản nghiêm, không thể yêu sớm.
Nam sinh thất vọng cực độ, nhìn vẻ mặt bất an lại tràn đầy áy náy của cô, trong lòng dâng lên sự thương tiếc, không đành lòng trách cứ cô, còn mong chờ hỏi: “Làm bạn cũng không được sao?”
Sâm Sâm có chút do dự, qua mấy giây, cô gật đầu: “Có thể.”
Nam sinh sờ ót một cái, ngượng ngùng nói: “Vậy chúng ta làm bạn trước, ừ, từ từ tiến tới.”
Sâm Sâm nháy nháy mắt, nói: “Sau này nếu cậu có vấn đề về học tập, chúng ta có thể cùng trao đổi.” Nếu như không có vấn đề về học tập, cũng không cần trao đổi.
Nam sinh cười, cậu ta không có vấn đề về học tập, chỉ có học tập có vấn đề với cậu ta. Nhưng cậu ta cũng không biết Sâm Sâm nghĩ gì.
“Ai nha, mau lên lớp, tớ đưa cậu về phòng học.” Cậu ta ân cần nói.
“Cậu đi trước, tớ…” Ánh mắt Sâm Sâm rơi xuống bó hoa trong tay, lấy lý do, “Tớ về ký túc xá cất hoa.”
“Được, được.” Nghe thấy bó hoa sẽ được để trong ký túc xá của cô, trong lòng nam sinh kích động, “Vậy tớ không làm trễ nãi cậu, tớ về trước.”
“Gặp lại sau.” Sâm Sâm vẫy tay.
Đưa mắt thấy nam sinh đã đi xa, Sâm Sâm thu lại nụ cười cứng rắn, gò má như bạch ngọc không có lấy chút cao hứng, thậm chí có thể nói là có chút phiền não. Cô nhìn xung quanh, muốn tìm chỗ để thùng rác. Liếc nhìn thời gian trên điện thoại, không kịp đi chỗ khác, cô suy nghĩ một chút, dứt khoát bẻ hoa.
Tổng cộng có chín đóa hoa hồng, cô lấy ra bẻ, hoa lá chia lìa, cô chia ra ném vào ba cái thùng rác. Cô vừa ném bông cuối cùng đi, lúc xử lý xong bó hoa, trong lòng thở phào một cái.
“Nếu để cho cậu ta biết cậu vứt bỏ lễ vật cậu ta tốn công lựa chọn, cậu nói xem cậu ta có tức giận không?” Một giọng nói lạnh lùng trong trẻo vang lên, mang theo chút nghiền ngẫm.
Sâm Sâm cả kinh, còn mấy phút nữa liền vào học, trong rừng cây nhỏ căn bản không có người, cô hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có người nhìn thấy, còn nữa, cái giọng nói này…
Cô chậm rãi quay người, nhìn thấy Lục Thần Dục đang đứng cách cô mấy mét, lưng dựa vào thân cây, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng.
“Cậu… Cậu làm sao lại…” Sâm Sâm nhất thời không biết làm sao, ánh mắt lóe lên, cũng không dám nhìn cậu.
Rốt cuộc cũng không còn dáng vẻ giả bộ ôn nhu khôn khéo kia nữa.
Ánh mắt Lục Thần Dục híp lại, cười nhạt: “Không muốn nhận đồ của người khác sao không từ chối? Là hưởng thụ cảm giác được người khác theo đuổi? Hửm?”
Sâm Sâm cắn môi dưới, gò má dần mất đi huyết sắc.
“Mỗi ngày đều giả tạo như vậy… Gọi là gì nhỉ? Lòng hư vinh?” Mỗi từ Lục Thần Dục nói ra đều cảm thấy buồn cười, “Cậu cũng chưa từng nghĩ tới, nếu cách làm này của cậu bị người khác phát hiện, cậu sẽ bị người khác khinh bỉ sao?”
Cậu càng nói càng cảm thấy khó chịu, nhìn nữ sinh trước mắt, trong đầu nghĩ, cậu giả tạo con mẹ nó chứ giả tạo.
“Thật xin lỗi…” Thanh âm Sâm Sâm khẽ run, “Bây giờ tớ liền đi xin lỗi bạn học kia…”
Cho dù là ai cũng có thể nghe ra giọng nói nức nở của cô. Những lời này giống như phải trải qua muôn vàn khó khănmới có thể nói ra được.
Lông mày Lục Thần Dục nhíu chặt, nói một chút là khóc, nữ sinh các cô ai cũng có đòn sát thủ này nhỉ? Cậu đi đến bên người Sâm Sâm, đột nhiên đưa tay kéo cánh tay cô một cái, lạnh lùng nói: “Nói xin lỗi làm gì?”
Sâm Sâm theo bản năng vùng vẫy, nhưng vô dụng.
“Bởi vì cậu ném hoa của cậu ta, nên bây giờ muốn xin lỗi?” Lục Thần Dục nhìn chằm chằm cô, chất vấn, “Đã không muốn thì nhận làm gì? Để ném chơi?”
“Không… Không phải…” Sâm Sâm ủy khuất giải thích, sức lực của cậu lớn như vậy, rất đối lập với cô, lại sợ cậu đứng quá gần, trong lòng có chút gấp.
Tuy nhiên, cậu có thể dễ dàng kéo cô lại gần, lời nói không chút cảm tình bên tai truyền tới: “Đừng khóc, cho tôi thấy dáng vẻ ngoan hiền của cậu đi.”
Trong lòng Sâm Sâm khẽ lộp bộp, cậu đang nói cho cậu thấy dáng vẻ ngoan hiền của cô, Sâm Sâm cũng không biết mình ngoan hiền lúc nào. Nhưng Lục Thần Dục lại nói vậy, giống như đã tận mắt thấy cô còn một khuôn mặt khác.
Cô dùng giãy giụa, có chút tức giận trợn mắt nhìn cậu.
A, chính là như vậy. Đây là dáng vẻ chân thực của cô, không phải là lúc nào cũng ôn nhu, cười như tiểu bạch thỏ. Ôn nhu là giả, cười cũng là giả, cô a, chính là một con hồ ly.
Thấy đáy mắt cậu hiện lên sự vui vẻ, giống như vừa đạt được mục đích, Sâm Sâm hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Cậu buông tớ ra.”
“Cậu vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu, tiểu cô nương.” Lục Thần Dục nhếch môi, “Cậu giả tạo với mọi người làm gì?”
Mặt Sâm Sâm đỏ lên, giống như đang có tâm sự nhưng lại bị chọc phá, Lục Thần Dục thấy phản ứng của cô, không nhịn được cười giễu cợt, nhất thời liền không còn hứng thú truy hỏi nữa. Lòng hư vinh a, quả nhiên ở cái tuổi này ai cũng không chạy khỏi ma chướng.
Cô nếu đã muốn thành một người hoàn mỹ, thì cũng không còn thú vị nữa.
Cậu buông lỏng tay.
Sâm Sâm liên tiếp lùi về sau, ý nghĩ đầu tiền chính là mau rời khỏi đây, nhưng mà, bước chân mới vừa cất, trong đầu cô liền hiện lên biểu tình khi cậu nói “Quả nhiên là như vậy.”, thật đáng ghét.
Cô có chút không cam lòng, nhưng trong lòng cũng cảm thấy không sao, Sâm Sâm dừng bước đứng đấy, an tĩnh mấy giây, mở miệng.
“Năm lớp ba, tôi từng từ chối một nam sinh lớp bên cạnh, cuối tuần cậu ta thấy tôi cùng lớp trưởng đi học bổ túc, liền chặn tôi trên đường, tát cho tôi một bạt tai.” Giọng nói cô rất bình thường, tựa như đang kể chuyện của người khác.
“Cậu ta nói bức thư tình đó là do chính tay cậu ta viết, trong lòng muốn tôi nhận, nhưng tôi lại không đụng tay dù chỉ một chút.” Cô thấp giọng, “Cậu ta nói tôi xem thường cậu ta, đáng chết.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!