Hồ Ly Bán Kẹo Đường - Chương 25: Viên đường thứ hai mươi năm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Hồ Ly Bán Kẹo Đường


Chương 25: Viên đường thứ hai mươi năm


Sau khi kết thúc tiết sinh học, chỉ lác đác vài bạn học chào giáo viên, số đông còn lại như bị nghẹn ở cổ, không nói lời nào. Lâm Thiên Úy phát hiện Triệu Chiếu luôn lén lén lút lút cúi đầu nhìn điện thoại, mặt hồng hồng nói: “Tớ muốn ra ngoài.”

Chân Triệu Chiếu như được gắn tên lửa, nhanh chóng cất điện thoại, bước một khoảng dài, cũng phải gần ba mét. 

Lâm Thiên Úy xụ mặt chạy về phòng học, cậu đặt mông ngồi vào chỗ, cúi đầu khẩn trương đánh chữ: “Cái này nhìn được không?”

Hàn Lâm Kiệt: “Loại này dù có không nhìn hình thì cũng như thế.”

Triệu Chiếu: “Cậu cho Lục ca xem chưa?”

Hàn Lâm Kiệt: “Quên.”

Triệu Chiếu liếc mắt về phía bên kia phòng học, nhìn thấy một mình Lục Thần Dục đang ngồi đằng kia, không sợ chết nhắn WeChat cho cậu: “Lục ca, cậu muốn tìm hiểu thêm về tiết sinh học lúc nãy sao?”

Lục Thần Dục nhàm chán chơi điện thoại, Sâm Sâm đã ra ngoài, cậu buổi chiều nay không ngủ cũng không mệt, lúc đang không biết làm gì, thấy tin nhắn Triệu Chiếu gửi tới, cậu trả lời bằng một dấu chấm hỏi.

“?”

Triệu Chiếu: “Tớ vừa hỏi lão Hàn một cái phòng học play, cậu ấy nói rất kinh điển, em gái trong đó cực xinh đẹp, cậu muốn xem thử hay không? Muốn không để tớ gửi cho.”

Lục Thần Dục khẽ cau mày, tắt WeChat.

Thiếu gia Triệu Chiếu sắp tròn mười sáu tuổi, đối với những thứ của người trưởng thành đều hết sức hiếu kỳ, không kịp chờ đợi liền muốn chia sẻ với đồng bọn. Lục Thần Dục không có thời gian nói chuyện với cậu, cất điện thoại, đi ra ngoài hành lang hóng gió. Đứng bên cạnh có mấy nữ sinh, đang thấp giọng nói chuyện, nhìn thấy cậu đi tới, không biết có phải là do bị ảnh hưởng bởi tiết sinh học lúc nãy hay không, toàn bộ đều đỏ mặt, giống như sợ bị lây dịch bệnh nhanh chóng tránh xa.

Sâm Sâm ở trước mặt người khác từ trước đến giờ là bộ dáng ôn nhu lễ phép, lúc nãy khi cùng nam sinh kia nói chuyện, trên mặt luôn treo nụ cười nhạt. Sức nóng của mặt trời đang hung hăng chiếu xuống đỉnh đầu bọn họ, làn da cô rất trắng, giống như một đoá hoa trắng nhỏ nhắn, là cái loại véo ra nước.

Lục Thần Dục trầm tĩnh đứng nhìn.

Với cái thói quen hay lấy lòng của cô, khi đứng với nam sinh tương đối được hoan nghênh, bất kể có nữ sinh nào nói xấu sau lưng cô, nếu là trai thẳng, sẽ thích cái vóc dáng cùng với nụ cười dối trá của cô, mỗi người đều như hận không thể vây quanh cô. Từ khi cô bắt đầu nhập học, đây là lần thứ mấy có nam sinh đến bắt chuyện rồi? Lúc thì ban ba, lúc thì ban bảy, nghe nói còn có khối mười một, có đếm cũng không hết.

Sao cô có thể con mẹ nó thu hút ong bướm như vậy. Lục Thần Dục đối với điểm này của cô, rất chướng mắt.

Tiếng chuông vào học vang lên, Sâm Sâm như mượn được cớ để rời đi, nhanh chóng nói gặp lại với nam sinh kia, đi vào khu dạy học. Lục Thần Dục trở về chỗ ngồi, chốc lát sau liền thấy cô đi tới, đứng trước mặt cậu, cậu cúi đầu chơi điện thoại, cứ như không thấy.

“Lục Thần Dục.” Sâm Sâm nhẹ giọng thúc giục, “Để cho tôi đi vào một chút.”

Mãi cậu mới ngẩng đầu nhìn cô một cái, sắc mặt không có cảm xúc gì. Sâm Sâm không biết làm sao cậu đột nhiên mất hứng, lồng ngực chậm chạp phập phồng, còn có điềm báo sắp nổi giận.

Cô theo bản năng quét mắt nhìn đồ vật trên bàn cậu, cũng không thấy có cái gì không đúng. Lúc cô còn đang đứng suy nghĩ nguyên nhân, Lục Thần Dục đã đứng dậy nhường chỗ, cô vội vàng chui vào, đàng hoàng ngồi yên, cố gắng không chọc đến cậu.

Nhưng thật ra cô cũng không cần cẩn thận như vậy, vì trong những tiết sau, Lục Thần Dục hoàn toàn không có phản ứng gì với cô, chỉ ngồi đấy một mình giận dỗi. Cậu chơi điện thoại đến lúc chán, mới gom đồ trên bàn nhét vào trong ngăn, nằm ngủ.

Giấc ngủ này đặc biệt sâu, lúc tỉnh lại cũng đã đến giờ tan học, Lục Thần Dục mở đôi mắt còn mơ hồ ra, vô tình liếc vị trí bên người một cái, trống không.

Cậu từ từ ngồi dậy, nhìn thấy trong phòng học gần như không còn ai. Hàn Lâm Kiệt phía sau còn chưa đi, lúc đang chơi thì thấy cậu tỉnh, thuận miệng hỏi: “Lục ca, về chưa?”

“Cậu ấy đâu?”

Hàn Lâm Kiệt không phản ứng kịp, cho là cậu hỏi Triệu Chiếu: “Ai, thằng ngốc kia ép tớ ở lại để cậu ta đi trước.”

Lục Thần Dục chuyển mắt đến chỗ ngồi của Sâm Sâm, dừng một chút, hừ nhẹ: “Tớ còn ngồi đây, sao cậu ấy ra được?”

“A, cậu ấy trèo ra.” Hàn Lâm Kiệt nói, “Từ chỗ đó, trên bàn, còn nữa, động tác còn rất nhanh.”

Lục Thần Dục: “…”  

Cậu cẩn thận nhìn lại một chút, quả nhiên thấy sách trên bàn cô bị di chuyển không ít, còn lót một tờ giấy nháp lên, phía trên có dấu giày. Cậu vừa mới tỉnh ngủ, đầu óc còn hơi chậm chạp, có chút khó khăn tưởng tượng lại cảnh cô mặc bộ đồng phục trèo bàn, nhưng kết quả lại không tưởng tượng ra.

“Tại sao không gọi tớ?” Cậu có chút khó chịu.

“Hả?” Hàn Lâm Kiệt không biết cậu không còn nhiều thời gian để về nhà, sửng sốt một chút, hỏi ngược lại, “Không phải cậu đang ngủ sao?”

Lục Thần Dục nắm tay lại thành quả đấm, loại cảm xúc này làm cả người không thoải mái nhưng mùi vị không tìm được đối tượng nào để phát tiết cũng chẳng dễ chịu.

“Đi.”

Hàn Lâm Kiệt vẫn chơi game, trên đường đi hai người cũng không nói gì, ở cổng trường tìm hai chiếc xe đạp, rồi mỗi người một hướng mà đi. Lục Thần Dục đạp một đường thẳng đến đường hai chiều, màn đêm buông xuống, cách cầu vượt bên đường không xa có một chiếc xe đang dừng ở đấy, thấy cậu tới, liền bật đèn flash.

Lục Thần Dục ném chiếc xe đạp ở khu đỗ xe bên đường, mở cửa xe, giống như người không xương nửa nằm nửa ngồi vào hàng ghế sau. Chiếc xe chậm chạp lăn bánh, chạy rất vững, phong cảnh yên tĩnh từng chút từng chút lướt qua, cậu hờ hững nhìn lúc lâu, càng cảm thấy vô vị.

Ba mươi phút sau, chiếc xe đi lên con dốc, Lục Thần Dục xuống xe vào nhà, căn nhà trống không, rõ ràng đang là mùa hè nóng bức, thế nhưng trong nhà lại có một cỗ khí lạnh lẽo. Không gian lớn như vậy nhưng không có mấy cái đèn được mở, dì Quan cầm đèn pin đi tới, ở dưới lầu nói vọng lên: “Tiểu Thần, con ăn tối chưa?”

“Không ăn.” Giọng Lục Thần Dục từ trong phòng truyền ra, mơ hồ không rõ.

“Được.” Dì Quan nói, “Vậy con ngủ sớm một chút, ngày mai dì lại tới.”

Sau khi dì Quan rời đi, nhiệt độ trong phòng lại khôi phục vẻ lạnh lẽo ban đầu. Lục Thần Dục ở trong phòng thể dục hơn một giờ, lúc đi ra để trần nửa người, giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu chạy dọc theo cơ bụng săn chắc, biến mất trong chiếc quần thể thao. Cậu đứng bên ghế sa lon, cởi từng vòng băng vải giữa các ngón tay, lộ ra khớp xương đang kết vảy, sau khi trải qua vận động kịch liệt lúc nãy, phần da phía trên hơi ửng đỏ, rõ ràng là do không được bảo vệ tốt.

Điện thoại trên ghế sa lon liên tục rung không ngừng, là một dãy số lạ. Lục Thần Dục cầm lên, trực tiếp tắt máy, trượt tới trượt lui, không có gì hứng thú, lúc đang muốn ném điện thoại xuống, chợt nhìn thấy cái đầu của Triệu Chiếu.

“Gửi cho tớ.”

Một đêm nay Lục Thần Dục ngủ không được ngon giấc.

Đoạn phim Triệu Chiếu gửi quá khiêu chiến thẩm mỹ của cậu, khuôn mặt trưởng thành của xà tinh bị cưỡng ép giả làm nữ sinh thanh thuần, nếu không phải do cô nói chuyện uốn éo, còn có mái tóc đen thẳng suôn mượt, thì sự kiên định của Lục Thần Dục có lẽ vẫn còn giữ được.

Tắt video đi ngủ, lại gặp một giấc mơ đáng sợ, trong mơ có một con xà tinh đến tìm cậu, vòng eo tinh tế, đưa lưng về phía cậu mà khiêu vũ, có đạp cũng không ra, đặc biệt quấy rầy cậu. Dưới cơn tức giận cậu bắt được cằm cô, cố gắng xoay mặt cô ra chỗ khác.

Xà tinh nói: “Đừng mà ~”

Giọng nói mềm nhũn, có chút quen tai.

Lục Thần Dục bật tỉnh, cả người đầy mồ hôi.

Từ trên giường ngồi dậy, cậu cúi đầu xuống nhìn, vọt vào nhà vệ sinh dội nước lạnh, lần nữa nằm xuống, vẫn còn có chút nóng, cậu lại dậy uống nước. Chỉ một đêm mà cậu đã uống bốn năm ly nước lạnh, cổ họng nóng ran vẫn không dịu xuống được.

Sáng sớm, khi thấy vành mắt đen như gấu trúc của cậu, dì Quan ân cần hỏi: “Tiểu Thần ngủ không ngon sao? Nếu vậy thì không cần đi học, ở nhà nghỉ ngơi một ngày đi.”

Lục Thần Dục lấy một cái sandwich trên bàn ăn, lắc đầu một cái, hướng về phía tài xế đang ngồi ở phòng khách đọc báo nói: “Đi.”

Dì Quan tiễn hai người tới gara, không yên tâm dặn dò: “Trên đường chạy chậm một chút.”

Lục Thần Dục ở trên xe nhắm mắt lại, sau khi xuống con dốc thì phải đi một chút nữa mới đến trường học, đi qua chiếc xe đạp ven đường. Cậu dậy trễ, lúc đến trường đã hết hai tiết, tinh thần cậu uể oải, vừa vào phòng học đã nhìn thấy Triệu Chiếu ngồi kế bên Hàn Lâm Kiệt, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, nửa nằm trên bàn nói chuyện với Sâm Sâm.

“Tớ mời vài bạn thân cùng bạn học, mọi người đều là bạn cùng tuổi, em gái Sâm Sâm cũng đến chơi đi mà.” Triệu Chiếu hướng cô nháy nháy mắt, giọng hơi giả tạo, không dám nhìn thẳng.

Lục Thần Dục dùng chân dài kéo ghế, nhưng không ngồi xuống, mà lạnh lùng nhìn Triệu Chiếu: “Dựa gần như vậy làm gì?”

“Lục ca.” Hàn Lâm Kiệt chào hỏi.

“Lục ca, cậu tới rồi.” Triệu Chiếu cười híp mắt, cho là cậu chê mình gần chỗ cậu, tự giác nhích sang bên cạnh một cái, đầu dựa tường, tiếp tục nói chuyện phiếm với Sâm Sâm.

Sâm Sâm vì muốn lễ độ, lúc nói chuyện xoay người qua chỗ khác, nên chỉ cách đầu cậu vài centimet.

Gần như vậy, sao không dứt khoát dán lên luôn đi?

Lục Thần Dục nặng nề ngồi xuống, Sâm Sâm cảm giác cậu từ chiều hôm qua đã bắt đầu không cao hứng, nên không muốn trêu chọc đến cậu, tận lực dùng giọng nói êm ái để nói chuyện: “Triệu Chiếu, chúc cậu sinh nhật vui vẻ.” Dừng một chút, cô còn nói, “Bất quá ngày mai tớ còn phải xem xét lại, bây giờ không thể trả lời cậu được.”

“Ngày mai là cuối tuần, cậu cũng không đi được sao?” Triệu Chiếu thấp giọng.

“Tớ muốn nói với người nhà trước, mẹ tớ bình thường cũng không cho tớ tuỳ tiện đi ra ngoài.” Vẻ mặt Sâm Sâm tràn đầy áy náy.

“Được rồi, tớ không gây khó dễ cho cậu nữa. Hay là như này đi, chúng ta thêm WeChat, nếu cậu đến được thì nhắn cho tớ, tớ sẽ bảo người đi đón cậu.”

“Được.” Sâm Sâm gật đầu, dùng điện thoại quét mã QR của cậu.

Triệu Chiếu hài lòng, lúc đi qua người Lục Thần Dục, nhiệt tình hỏi: “Lục ca, mai tớ đi đón cậu.”

Từ lúc Lục Thần Dục ngồi xuống thì như bị nhà sư già nhập vào, nửa ngày không động dù chỉ một cái, lúc liếc mắt qua thì thấy cậu lấy điện thoại ra, lập tức bắn ra ánh mắt giết người.

Cái tên ngốc này hôm qua còn xem phim cấm tuổi, sáng nay liền thêm WeChat nữ sinh.

Cậu muốn nói với Sâm Sâm rằng, cậu có biết cái tên ngu ngốc này hôm qua vừa dùng WeChat xem cái gì không, cậu lại cho cậu ta số WeChat.

“Tôi tự đi.” Lục Thần Dục xụ mặt mở miệng.

Thái độ cậu lạnh lùng, nhưng điện thoại Triệu Chiếu còn chưa bị ném xuống lầu, Lục Thần Dục cảm thấy cậu đã rất rộng lượng rồi.

“Được, vậy tớ chờ sẽ chờ cậu với lão Hàn.” Triệu Chiếu hướng cậu đánh giá một chút, vui vui vẻ vẻ trở về chỗ ngồi

Đánh giá con mẹ cậu.  

Lục Thần Dục nặng nề thở ra một hơi, lại thấy Sâm Sâm cất điện thoại, nhét vào cái balo màu đen của cô. Bỗng nhiên, trong lòng cậu chợt có một ý nghĩ, nhưng lại cố kiềm nén lại.

Cũng không có làm chuyện trái lương tâm, liền không thể hiểu được, cậu không tự tin.

Tất cả đều là do xà tinh đó có vấn đề. Ngày hôm qua lúc cậu xem video là để bớt nhàm chán, nhưng hôm nay khi thấy người thật ngồi bên người, cậu đột nhiên cảm thấy đôi mắt này đã bị ô nhiễm.

Mặc dù có lúc cô rất dối trá, nhưng vẫn còn sự ngây thơ của một nữ sinh, ví dụ như, cô khẳng định chưa bao giờ xem phiến.

Nếu so sánh với cô, cậu đã không còn trong sáng nữa.

Sâm Sâm cảm thấy hôm nay Lục Thần Dục rất yên tĩnh, hơn nữa, cậu còn không ngủ.

Mỗi tiết cậu cũng chỉ nhìn chằm chằm tấm bảng đen, trên bàn còn bày quyển notebook cô cho ra, phía trên một chữ cũng không viết, rõ ràng, cậu lại bị phân tâm. Sâm Sâm cảm giác cậu như đang điều chỉnh cảm xúc của mình, thật kỳ quái, mỗi ngày đều phải tốn thời gian lâu như vậy để tức giận, không mệt mỏi sao?

Còn lại mấy phút nữa đã đến giờ tan học, thứ sáu không có tiết tự học buổi tối, bất kể là học sinh nội trú hay ngoại trú cũng sẽ về nhà. Lục Thần Dục đi ra ngoài, lúc trở lại mang theo ly trà sữa trân châu đường đen nóng, để lên bàn Sâm Sâm.

Sâm Sâm đang làm bài tập, hết sức kinh ngạc ngẩng đầu. Tâm tình cậu làm sao lại tốt rồi?

Lục Thần Dục uống ly hồng trà lạnh, vẻ mặt bình thường: “Trả cậu ly ngày hôm qua.”

“Không uống hết.” Cô nói, dù sao cũng coi như là Lâm Thiên Úy mời khách.

Lục Thần Dục không lấy lại, tự uống mấy ngụm trà, đột nhiên mở miệng: “Cậu có đi không?”

“Đi đâu?”

“Sinh nhật Triệu Chiếu.”

Sâm Sâm tiếp tục làm bài tập, nhẹ nhàng nói: “Tôi còn đang suy nghĩ.”

Lục Thần Dục quay đầu, nhìn gò má xinh đẹp của cô, vẻ mặt cô bình tĩnh như vậy, trong mắt chỉ có bài tập cuối tuần, trong nháy mắt, cậu đột nhiên hiểu được, nói: “Cậu không muốn đi.”

Cậu rất chắc chắn, mặc dù Triệu Chiếu có thể cùng chơi với nhiều người, tính cách hiền lành, nhưng thành thật mà nói, khí chất thiếu gia còn rõ ràng như vậy, liền sinh ra cảm giác được nuông chiều. Vòng bạn bè của Triệu Chiếu phần lớn cũng cùng một loại, trưởng bối các nhà đều biết nhau, một đám người chơi với nhau từ nhỏ. Lục Thần Dục bất tri bất giác nhớ tới Sâm Sâm là học sinh nghèo khó, muốn cô đi chơi với đám thiếu gia kia, cô nhất định sẽ cảm thấy không vui.

Cậu nên nghĩ tới sớm hơn.

Được, ngày mai cô không đi.

Lục Thần Dục có chút nhàm chán, Triệu Chiếu phí sức như vậy chỉ để chờ câu trả lời của cô, thật ra thì người ta căn bản không muốn đi.

“Không phải.” Sâm Sâm giải thích, “Sinh nhật Triệu Chiếu, tôi hẳn nên tặng quà, chỉ là qua tuần sau liền phải thi tháng, kì thi lần này có chút quan trọng với tôi.”

Cô hơi cau mày, giống như đang rất rối rắm.

Lục Thần Dục nhìn cô, căn bản không chắc cô nói có đúng là lời thật lòng không. Kệ đi, dù sao đây cũng là chuyện của cô, có đi hay không, cũng không liên quan đến cậu.

“Mỗi ngày cậu đều học, trước khi thi thả lỏng một chút cũng không được sao?” Lục Thần Dục nghe được chính mình nói ra lời kỳ quái.

“Tôi vẫn còn suy nghĩ.” Sâm Sâm dừng lại, cảm giác Lục Thần Dục cùng Triệu Chiếu như rất để ý chuyện này, vì vậy bèn nói: “Nếu như ngày mai mẹ tôi đi làm, thì tôi có thể đi được.”

“À.” Lục Thần Dục giọng nhàn nhạt, từ trong túi lấy điện thoại ra, rất tự nhiên nói, “Cậu muốn đi thì gọi cho tôi, tôi thuận đường sẽ qua đón cậu.”

Sâm Sâm mở to mắt, có vẻ như mối quan hệ của cậu và Triệu Chiếu thực sự rất tốt.

Lục Thần Dục thấy cô không phản ứng, nói thêm: “Tôi biết nhà cậu ở đâu.”

Sâm Sâm hồi phục lại tinh thần, nhớ ra lần trước cậu đã từng đưa cô về nhà.

“Đưa số điện thoại của cậu đây.” Lục Thần Dục nói, giọng điệu không cho từ chối.

____________________________________________

Tiểu Thần lần đầu mộng xuân:Đ

—-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN