Hồ Ly Bán Kẹo Đường
Chương 3: Viên đường thứ ba
Beta: Peach
Sáu giờ sáng, lúc Sâm Mạt Lệ còn chưa tỉnh, Sâm Sâm đã rón rén vào phòng vệ sinh. Giờ tự học bắt đầu lúc sáu giờ bốn mươi, từ tiểu khu đến trường quốc tế Minh Đức, ngồi xe chỉ mất mười tám phút, mặc dù đến lớp kịp nhưng Sâm Mạt Lệ không cho phép, bà yêu cầu Sâm Sâm học nội trú, như vậy cô mới không dễ bị phân tâm bởi những thứ khác.
Sâm Sâm rửa mặt xong, dùng cây lược gỗ đen chải chuốt gọn gàng, tắt đèn ra ngoài.
Hành lý đã chuyển đến ký túc xá vào cuối tuần, Sâm Sâm đeo balo đi tới trước cửa phòng Sâm Mạt Lệ, gọi: “Mẹ, người đã tỉnh chưa?”
Bên trong cửa truyền tới giọng nói mơ mơ màng màng: “…Ừ?”
“Con đến trường đây.” Sâm Sâm nói: “Thứ sáu trở lại.”
Sâm Mạt Lệ không trả lời, hình như đã ngủ rồi.
Sâm Sâm đứng đợi một chút, lại đi ra cửa. Mùa hè vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, mặt trời chỉ vừa ló dạng, mọi người liền có thể cảm nhận được sức nóng của nó. Khi Sâm Sâm lên xe buýt thì chỉ có vài người, cô tìm một chỗ ngồi ngồi xuống, ngẩn người nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Hai mươi phút sau, trước trường quốc tế Minh Đức, nhiều chiếc xe sang trọng nối thành một hàng dài trên đường. Tại thời điểm này vẫn có nhiều học sinh đến sớm, mỗi người khi bước xuống xe trên người đều là áo sơ mi trắng, quần và váy đen. Sâm Sâm mặc một chiếc váy xù màu hồng, đi giữa đám người đặc biệt nổi bật.
Nhân viên bảo vệ không cho cô vào, Sâm Sâm đưa giấy chứng nhận cho anh ta nhìn. Anh ta không ngờ rằng khóa huấn luyện quân sự của học sinh năm nhất đã kết thúc, lại có học sinh trung học đến báo danh.
–
Đến văn phòng, Sâm Sâm đứng ở cửa, hướng vào bên trong cúi người chào: “Chào thầy ạ.”
“Oa. Đây là bạn học mới Sâm Sâm sao? Tôi chờ em lâu rồi đấy!” Một người đàn ông tóc vàng mắt xanh kích động đứng dậy, hào hứng vỗ tay.
Là người phương Tây, rất đẹp trai, nhiệt tình và thông thạo tiếng Trung. Nếu bỏ qua giọng nói có hơi khó nghe, thì tiếng Quan thoại* của anh ta coi như đạt tiêu chuẩn.
*tiếng Quan thoại: là một nhóm các dạng tiếng Trung Quốc có liên quan đến nhau được nói khắp miền Bắc và Tây Nam nước này. Nhóm này gồm cả phương ngữ Bắc Kinh, phương ngữ được chọn làm cơ sở ngữ âm cho tiếng Trung Quốc tiêu chuẩn. Vì phần lớn vùng phương ngữ Quan thoại nằm ở miền bắc Trung Quốc, nhóm này có khi được gọi là Bắc Phương thoại (北方话; běifānghuà). ( Theo Wikipedia)
Người đàn ông đẹp trai ấy tên là Chris Vương, người Mỹ, là chủ nhiệm lớp Một. Số lượng giáo viên nước ngoài và giáo viên bản ngữ ở Minh Đức gần như bằng nhau, mỗi lớp được trang bị hơn hai giáo viên nước ngoài.
“Thầy, tốt.” Sâm Sâm lần nữa cúi người.
“Beautiful girl!” Thầy Chris vẫy tay với cô: “Lại đây.”
Sâm Sâm lấy hồ sơ và bảng điểm đưa cho anh ta.
Sau khi thực hiện đơn giản quy trình nhập học, thầy Chris không kịp chờ đợi, liền nói: “Để thầy đưa em đi gặp các bạn học, họ đều là những người nhiệt tình, chắc chắn là trong khoảng thời gian ngắn em sẽ có nhiều bạn đấy.”
“Làm phiền thầy rồi ạ.” Sâm Sâm khẽ mỉm cười.
“Ôi!” Thầy Chris che ngực, làm biểu cảm cường điệu như bị vẻ đẹp của cô đánh vào, sau đó cười to, ngoắc tay, dẫn cô đến tòa nhà đầu tiên.
Minh Đức có ngân sách rất lớn. Mỗi lớp đều có một tòa nhà dạy học riêng, được gọi là lớp thứ nhất, thứ hai và thứ ba. Học sinh trong các lớp Một và Hai hầu hết sẽ được đi du học nước ngoài. Bầu không khí tương đối thoải mái và tự do. Ở đằng xa, Sâm Sâm nghe thấy có người đang bàn luận về bộ phim truyền hình tối qua cô xem trên tivi.
Lớp mười và lớp mười một ở phía bên phải tầng ba. Ngay khi thầy Chris vừa đi tới, tiếng ồn liền biến mất. Người đàn ông tóc vàng trẻ tuổi và đẹp trai đứng trên bục giảng, vui vẻ thông báo: “Các bạn học, hôm nay lớp chúng ta chào đón một bạn học mới, Sâm Sâm!”
Anh hướng ra ngoài cửa, nhìn Sâm Sâm nói: “Cô gái xinh đẹp, vào chào hỏi mọi người đi!”
Sâm Sâm bước vào một cách lo lắng, hít một hơi thật sâu, mỉm cười với hàng chục cặp mắt phía dưới.
“Xin chào mọi người, tớ là Sâm Sâm. Hy vọng chúng ta có thể hòa thuận và cùng giúp đỡ nhau tiến bộ.”
Cả lớp có tổng cộng ba mươi người, đều đồng loạt nhìn về phía cô, không một ai lên tiếng, nam sinh phần lớn đều ngây người, nữ sinh có biểu cảm tinh tế.
“Ba ba ba!” Thầy Chris vỗ tay thỏa hiệp: “Thật tuyệt khi có một người bạn học mới xinh đẹp như vậy!”
Dưới sự dẫn dắt của thầy Chris, cũng có bạn học vỗ tay, tuy vậy, tâm trạng của mọi người vẫn không hào hứng như thầy nói.
“Bạn học Sâm Sâm, tìm chỗ ngồi đi.” Thầy Chris vung cánh tay dài lên, chỉ hướng nam sinh kia: “Captain*, tôi sẽ cho cậu cơ hội để thể hiện phong độ.”
*Captain: đội trưởng/lớp trưởng
“Mời thầy phân phó!” Nam sinh ngồi giữa lớp đứng dậy. Trong số những người vừa nãy vỗ tay, cậu ta là người tích cực nhất.
“Chờ lát nữa cậu phụ trách mang bạn học mới đi lấy sách, các bạn nữ sức yếu, cậu biết nên làm thế nào chứ?”
“Thầy yên tâm!” Nam sinh được gọi là Captain chào một cái: “Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!”
Trong lớp rất yên tĩnh, hai người đàn ông năng động vẫn đang nói chuyện.
“Tôi tin tưởng cậu.” Thầy Chris hướng phía cậu bắn trái tim, lại giao cho một bạn nữ dẫn Sâm Sâm đi lấy đồng phục.
Tiếp, thầy Chris lại phát biểu một tràng diễn văn đầy nhiệt tình, rốt cuộc cũng rời đi. Có rất nhiều tiếng nói xung quanh tòa nhà dạy học, cổ ngôn*, tiếng đọc thơ, văn xuôi, tiếng Anh hòa lẫn với nhau, chỉ có lớp bọn họ an tĩnh như gà.
*cổ ngôn: những câu nói cũ
Sâm Sâm cố gắng bỏ qua những ánh mắt đang ở trên người mình, sau khi đã tìm được chỗ trống trong phòng học, cô cúi đầu chậm rãi đi xuống. Ở tổ một có nam sinh làn da màu lúa mạch đang ngồi một mình ở bàn cuối cùng, trước mặt là cái bàn trống không.
Sâm Sâm đang chuẩn bị ngồi xuống, nam sinh phía sau dùng ngón tay gõ bàn một cái.
Sâm Sâm quay đầu, nam sinh kia trợn mắt nhìn cô.
“Chỗ đó có người rồi.” Cậu ta nói với giọng không cho phép từ chối: “Cậu ngồi với tôi đi.”
Nam sinh đang nói chuyện với cô vừa cao vừa khỏe, một người liền chiếm hết cả bàn. Cậu ta không thắt cà vạt như các bạn học khác, còn cởi hai cái nút áo trước ngực, cả người trên dưới toát ra một cỗ nham hiểm, hơn nữa cậu ta có dáng dấp mắt to mày rậm, biểu tình trên mặt mang một tia tàn bạo, nhìn như những người không dễ chọc vào.
Sâm Sâm: “…”
Một chút cũng không muốn ngồi chung với cậu ta.
Sâm Sâm cúi xuống nhìn vào trong hộc bàn, thấy một vài quyền sách và cây bút đang nằm phía bên ngoài, vì vậy liền ngồi vào trong góc tường.
Mới vừa ngồi xuống, cô cảm giác ghế bị người nào đó đá một cước, nam sinh ngồi sau mặt đầy bực tức.
Sâm Sâm cắn môi, nhỏ giọng giải thích: “Tớ ngồi chỗ không có ai.”
Cả lớp dường như đều chú ý đến phía bọn họ, hai người nói chuyện chữ có chữ không lọt đến tai bọn bọ. Lúc đó có nam sinh đứng lên, xụ mặt nói: “Hàn Lâm Kiệt, đừng khi dễ bạn học mới.”
“Tôi mời cậu ta ngồi chung, gọi là khi dễ?” Hàn Lâm Kiệt liếc mắt nhìn.
“Bạn học mới không muốn ngồi với cậu, cậu cũng không thể cưỡng bách người ta. Huống chi cậu ấy ngồi chỗ không có ai, cậu nên tôn trọng sự lựa chọn của cậu ấy.” Nam sinh kia nói.
Hàn Lâm Kiệt liếc nhìn tấm lưng cứng nhắc của Sâm Sâm, cười khinh bỉ: “Ngồi đi.”
Nữ sinh ngồi trước quay lại, với khuôn mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo, cầm trong tay cái gương nhỏ, hướng Sâm Sâm nói: “Ai, bạn học mới, cậu tên gọi là gì?”
“Sâm Sâm.” Sâm Sâm thấp giọng trả lời, khẽ nhấp môi dưới, nói: “Họ Sâm.”
“Tên cậu rất đặc biệt nha.” Cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt Sâm Sâm, nói với giọng điệu bình thường: “Tớ là Lâm Thiên Úy, nhà tớ làm buôn bán trang sức, cậu sau này muốn mua đồ trang sức thì cứ tìm tớ.”
Sâm Sâm ngẩn ra, mua đồ trang sức? Cô hoàn toàn không biết làm sao tiếp lời.
“Cậu là học sinh chuyển trường? Cậu không tham gia khóa huấn luyện quân sự ư?” Lâm Thiên Úy không ngại sự lãnh đạm của cô, lại hỏi: “Cậu lúc trước học ở đâu thế?”
Sâm Sâm khẽ gật đầu một cái: “Trước kia tớ học Nhất Trung ở Lan huyện, rồi thi lên đây.”
Lâm Thiên Úy nhíu mày, sửng sốt một chút. Cô bình thường ở trung tâm thành phố, không có khái niệm nào về các tỉnh địa phương.
Phía bên này cô cùng Sâm Sâm nói chuyện, tin tức đồng thời đã truyền đến phía bên kia lớp học.
“Nếu không phải học sinh chuyển trường, sao lại không thấy cậu ta lúc khai giảng? Do cậu ta là học bá nên được mời về ư?”
“Không phải đều được Nhất Trung và Tam Trung mời về sao, cậu ấy chọn trường chúng ta làm gì?”
“Trường chúng ta cũng không có chỗ cho học bá cùng học sinh nghèo.”
Tiếng mọi người xì xào bàn tán rất nhỏ, nhưng vẫn có thể nghe được mấy chữ. Lâm Thiên Úy quan sát vẻ mặt Sâm Sâm, tựa hồ biết được gì đó, cũng không tiếp tục trò chuyện với cô, quay lên tiếp tục trang điểm.
–
Tiết tự học kết thúc sau khi các bạn đọc bài và một số nhóm người đang nói chuyện phiếm, các bạn học hầu hết đều đi ăn sáng, Sâm Sâm nhận được điện thoại của Sâm Mạt Lệ, nói với bà mọi thứ đều ổn rồi cúp điện thoại. Rất nhanh, nam sinh được gọi là lớp trưởng dẫn cô đi lấy sách. Chồng sách mới rất cao, nam sinh ấy cố gắng thể hiện phong độ, cứng rắn không để cho cô cầm một quyển.
“Ầm!” Sau khi đã chất sách lên bàn học, nam sinh giơ tay lên lau mồ hôi trên trán.
“Làm phiền cậu rồi.” Sâm Sâm cảm kích nói.
Lâm Thiên Úy xoay người lại, liếc nhìn chồng sách một cái, hướng nam sinh kia, nói: “Hứa Tư Hạo, đó là chỗ của Lục Thần Dục.”
“Cậu ấy còn chưa đến, cho tớ để nhờ một chút đi.” Hứa Tư Hạo sờ ót một cái, không chắc chắn lẩm bẩm: “Cậu ấy chắc không tức giận đâu…”
Sâm Sâm vội vàng đem chồng sách dời đi, tránh đắc tội với người bạn cùng bàn này.
“Đúng rồi bạn học mới, tớ là Hứa Tư Hạo, là lớp trưởng, Vương lão sư thích gọi tớ là Captain. Sau này cậu gặp khó khăn gì thì cứ tìm tớ.” Hứa Tư Hạo hướng Sâm Sâm cười một cái.
Thanh âm Sâm Sâm ngọt ngào: “Cảm ơn lớp trưởng.”
“Ai, Hứa Tư Hạo.” Lâm Thiên Úy gục xuống bàn, giống như đang đùa hỏi: “Cậu nói Lục Thần Dục nếu đột nhiên phát hiện mình có thêm bạn ngồi cùng bàn, thì sẽ có phản ứng gì?”
Giọng Lâm Thiên Úy mang theo vẻ khinh thường, châm biến. Thành công làm động tác đang xếp sách của Sâm Sâm ngừng lại.
“Tính cách bạn học Lục Thần Dục rất tốt, cậu ấy sẽ không khi dễ bạn học mới đâu.” Hứa Tư Hạo chắc chắn nói.
Lâm Thiên Úy nhún vai, biểu tình như đang suy nghĩ gì đó.
Tiết đầu là toán học, giáo viên toán đầu tóc bạc trắng, nhìn rất hiền từ, hòa ái*, lại thích chỉ đích danh học sinh trả lời câu hỏi. Đôi mắt đục ngầu phía sau cặp kính lão quét quanh lớp học, để ý được sự hiện diện đặc biệt nhất trong lớp.
*hòa ái: tử tế, tốt bụng
“Nữ sinh không mặc đồng phục, là bạn học mới?” Giáo viên toán cười híp mắt hỏi: “Em đứng lên nói một chút, đề này câu trả lời là gì?”
Vốn dĩ mọi người đang làm việc riêng, nghe giáo viên hỏi một chút, lại đưa mắt nhìn về phía Sâm Sâm, ngay cả Hàn Lâm Kiệt ngồi sau đang chơi game cũng phải dừng lại, ngẩng đầu xem kịch vui.
Sâm Sâm đứng dậy trước sự chú ý của mọi người, môi khẽ mấp máy, nói ra câu trả lời.
Không chỉ tiết toán, ở các tiết khác giáo viên ai cũng thích gọi cô trả lời câu hỏi, có lẽ do váy của cô quá nổi bật giữa màu đen trắng của đồng phục.
Ngày tiếp theo, các bạn học bất ngờ phát hiện, Sâm Sâm thường trả lời đúng các câu hỏi mà giáo viên đặt ra, nên ánh mắt mọi người nhìn cô dần dần thay đổi.
Thân phận thật của bạn học mới chẳng lẽ là học bá?
Sâm Sâm vùi đầu học, cũng không chú ý đến những biến hóa nhỏ này. Cô thi thoảng quét mắt qua chỗ trống bên cạnh, có chút nghi ngờ, người này một ngày cũng chưa tới?
Giờ học buổi chiều kết thúc, học sinh như được giải phóng, thế nhưng học sinh nội trú còn phải học thêm hai tiết tự học buổi tối. Lâm Thiên Úy vừa đi vừa ngân nga bài hát thiếu nhi. Ngoài tiết tự học buổi sáng hôm đó, cô không bao giờ nói chuyện với Sâm Sâm nữa.
Một nữ sinh tóc ngắn đi tới, nói với Sâm Sâm: “Để tớ dẫn cậu đi lấy đồng phục.”
Sâm Sâm đứng lên, lễ phép nói cám ơn, thu dọn tập sách đi ra.
“Cậu vừa dọn vào kí túc xá phòng 409 đúng không?”
Sâm Sâm gật đầu, âm thanh mềm dịu: “Chúng ta ở chung phòng sao?”
“Tớ ngủ giường đối diện cậu.” Nữ sinh dẫn cô ra khỏi lớp học, tựa hồ có chút không kiềm chế được: “Cậu ngồi cùng bàn…”
Sâm Sâm quay đầu nhìn cô.
Nữ sinh kia bị nhìn đến ngẩn ra, từ bỏ ý định nói tiếp.
“Được rồi, không có gì.”
Sâm Sâm thấy biển tình trên mặt cô thay đổi, không nhịn được hỏi: “Cậu ấy… là giáo bá* sao? Chính là lão đại trong trường, rất hung dữ, các bạn học đều sợ cậu ấy.”
“Lục Thần Dục? Không phải.” Nữ sinh tóc ngắn lắc đầu một cái, dừng một chút, lại hạ thấp giọng nói: “Cậu ấy là giáo bá kiêm lão đại.”
*giáo bá: tạm thời chưa tra ra trên gg, bạn nào biết chỉ tớ với nhé.
– ———-
Thi xong rồi được nghỉ dài nên edit cho mng đây nèeeee. Chắc chắn từ giờ đến ngày 30 sẽ đăng 1 hoặc 2 chương nữa, còn giờ thì hãy gặm nhấm chương truyện ngắn ngủi này đi các cậu ơi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!