Hồ Ly Háo Sắc
Chương 5
Tục ngữ nói làm người không ai hoàn mỹ. Mà thánh nhân là người không phải thần, cho nên thánh nhân cũng không hoàn mỹ. Mà ta cho rằng, thánh nhân sở dĩ là thánh nhân, chỉ là bởi vì trình độ che đậy của bọn họ tốt hơn người bình thường một chút mà thôi.
Cho nên dưới suy luận này, Tần Liễm sở dĩ là Thái tử, hơn nữa còn được khen ngợi, cũng chỉ là bởi vì trình độ che đậy của hắn tốt hơn ba vị hoàng tử khác một chút mà thôi.
Ta vốn tưởng rằng nếu là gia yến của hoàng thất, vậy số lượng vương tử hoàng tôn ta nhìn thấy những ngày qua ước chừng chỉ cần mang lên sáu bảy bàn đôi là đủ. Nhưng ta không ngờ Nam triều không giống Tô quốc của ta, Thánh thượng chủ mạch dòng chính tuy nhân số ít ỏi, nhưng mà hoàng thân quốc thích quan hệ họ hàng lại không ít, hơn nữa hết thảy đều có tên trên danh sách gia yến. Như vậy một lần gia yến, mức độ còn long trọng hơn quốc yến lần Phụ hoàng và ta mới tới Nam triều. Ta nhìn từng hàng từng nhóm từng đống lũ lượt kéo tới, trực giác đã choáng váng. Mà cùng lúc đó, ta lại rất huyền diệu nghĩ đến một câu: Dù ta có chết đi, con ta vẫn còn đó; con lại sinh ra cháu, cháu lại sinh con; con lại có con, con của nó lại có cháu; con con cháu cháu, không cùng tận. (1)
(1) trích từ một ngụ ngôn đặc sắc có tính thần thoại chép ở thiên “Thang vấn”, kể chuyện Ngu công dời núi, trong sách “Liệt Tử” do Liệt Ngự Khấu biên soạn
Đối với hoàng thất quý tộc nhân khẩu đông đảo không cày mà ăn, không dệt mà mặc (2) như vậy, thân là Thái tử Tô quốc ca ca Tô Khải từng nói: “Nuôi một đám hoàng tử hoàng tôn ăn chùa bất tài như vậy, đơn giản chính là đang nuôi một đám muỗi chỉ biết hút máu kêu vo ve. Còn không bằng nuôi một con sói mắt trắng, sau khi giết còn có thể lột da ăn thịt.”
(2) không cày mà ăn, không dệt mà mặc: không làm ruộng mà muốn có cơm ăn, vải thô lại có thể thành tơ lụa, thành ngữ chỉ việc ăn không ngồi rồi, trích trong phần Đạo chích trong “Nam Hoa kinh” của Trang Tử
Ta nói: “Không nuôi được không?”
Tô Khải nói: “Nghĩ mà xem. Hoàng thân quốc thích ở trong triều còn có thế lực, còn có binh quyền. Những quan hệ này rất phức tạp… Thôi, nói với muội cũng không hiểu.”
Ta nói: “Nhưng mà ca đã từng thấy đám muỗi nào có thể cắn chết người chưa?”
Tô Khải liếc ta, bình tĩnh nói: “Muỗi tinh ngàn năm.”
Ta: “…”
Cho nên nói, làm một vị hoàng đế tốt cũng không dễ dàng gì, biết rõ là đồ ăn hại vẫn phải nuôi, biết rõ là ngu xuẩn vẫn phải chịu đựng. Lúc không muốn thì phải giả vờ vui lòng, lúc muốn thì phải giả vờ không vui lòng, lúc muốn khóc thì phải giả cười, lúc muốn cười thì phải giả khóc, thật uất ức, rất là khó chịu.
Nhưng mà, ta luôn cảm thấy bằng việc dựa vào mưu tính nham hiểm và kỹ xảo biểu diễn của Tần Liễm, hắn hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vị này. Ta ở cùng một chỗ với Tần Liễm, đó chính là án lệ “Một ngày dài bằng ba thu” kinh điển. Ta luôn cảm thấy nếu không phải tự bản thân ta an ủi tinh thần mình, chỉ cần năm ngày, ta sẽ biến thành bộ dáng mười lăm năm sau dần dần già đi. Mà nếu Tần Liễm dựa theo phương pháp này cũng đi ép buộc người khác, chỉ cần mười ngày, những vị thần tử tự xưng “lão hủ” kia phỏng chừng thật sự sẽ hóa thành xương cốt già yếu ba mươi năm sau.
Gia yến tiến hành vốn không có cơn sóng nào, giữa chừng bị một tiếng ho khan của bệ hạ mà đẩy thuỷ triều lên. Lúc ca múa mừng cảnh thái bình thì đương kim Thánh thượng húp một ngụm canh, kết quả lại ho khan không ngừng. Triệu thái y phạt đầu bếp cả buổi trời, lúc Hoàng hậu và trắc phi kêu lên từng tiếng bén nhọn thì sắc mặt mới có chuyển biến tốt. Mà đợi đến sau khi những người nên đến thì đến nên đi thì đi, các vị hoàng tử cũng hoá trang lên sân khấu.
Đại Hoàng tử Tần Húc chắp tay cúi đầu giọng điệu xót xa nói: “Phụ hoàng cần phải bảo trọng thánh thể.”
Nhị Hoàng tử Tần Vũ chắp tay cúi đầu giọng điệu nghiêm trọng nói: “Phụ hoàng cần phải bảo trọng thánh thể.”
Tam Hoàng tử Tần Sở chắp tay cúi đầu giọng điệu bi thương nói: “Phụ hoàng cần phải bảo trọng thánh thể.”
Tứ Hoàng tử Tần Liễm bước lên một bước, mi tâm hơi nhíu lại nói: “Phụ hoàng vì quốc sự làm lụng vất vả, nhi thần không thể phân ưu cho Phụ hoàng, thật sự là lỗi của nhi thần. Nhi thần trước đó vừa tìm được hai nhánh nhân sâm tuyết thượng hạng, được mấy người ngoài biên giới nói vô cùng kỳ diệu, còn chưa kịp dâng lên, ngày mai nhi thần sẽ sai người đưa lại đây. Phụ hoàng ngài cần phải bảo trọng thân thể.”
Sau khi Tần Liễm nói xong, toàn hiện trường dùng sự tĩnh lặng của vạn vật để hình dung thì có hơi quá, nhưng có thể khẳng định là lặng ngắt như tờ. Bệ hạ quét mắt một vòng, ý bảo không lên tiếng ở đây mọi người đều rất rõ ràng: Các ngươi phải mở to hai mắt nhìn cho kỹ, kéo rộng lỗ tai nghe một chút, nếu cô chỉ sinh ba hoàng tử đầu kia, giang sơn Nam triều sớm hay muộn đều khó giữ. May mà ông trời đối xử với cô không tệ, để cô còn có thể có Tứ Hoàng tử mà vui mừng một chút.
Nhưng mà ta cho rằng, chuyện này chỉ chứng minh tầm quan trọng của tài ăn nói mà thôi. Lúc hầu hạ quân chủ, chỉ có tài ăn nói thì không phải vạn năng, nhưng mà không có tài ăn nói lại tuyệt đối không thể. Mức độ quan tâm của ba vị hoàng tử điện hạ đối với Phụ hoàng không hẳn kém hơn Tần Liễm, mà mức độ quan tâm của Tần Liễm đối với Phụ hoàng cũng chưa chắc nhiều bằng ba vị hoàng tử điện hạ trước, nhưng mà chỉ nói mấy câu, cao thấp liền lộ rõ, hình tượng “có kính yêu Phụ hoàng, vạn vật đều không thể vào mắt ta” của Tần Liễm liền được miêu tả sinh động.
Cho nên chỉ có thể lần nữa khẳng định Tần Liễm nham hiểm. Mà nếu cương quyết muốn nói chuyện này còn có thể phản ánh điều gì, đó chính là vài câu đơn giản của Tần Liễm rõ ràng có thể lừa người ta vui vẻ, ngày thường lại cố tình còn có ác ý lừa bịp đùa giỡn ta, bởi vậy có thể thấy, Tần Liễm ngoại trừ tâm cơ vô cùng nham hiểm ra thì nhân phẩm còn hết sức tồi tệ.
Gia yến sau đó lại tiếp tục hi hi ha ha tiến hành. Tần Liễm ngồi sánh đôi với ta ở một cái bàn, thời tiết nóng như vậy, hắn còn chen với ta. Ta nhích qua bên cạnh nhường một chút, kết quả hắn lại tiếp tục chen lại đây.
Ta nhất thời cảm thấy tiếng ve trên cây cách đó không xa càng ầm ĩ. Ta từ từ nhắm hai mắt lại nhích qua một tấc, thấy tay áo sắp chạm Đại Hoàng tử phi, Tần Liễm bỗng nhiên bắt lấy ta, hơn nữa càng ôm chặt hơn.
Đôi tay kia của hắn nhìn rất thon dài gầy guộc, không ngờ khí lực lại rất lớn. Ta giãy lần thứ nhất không giãy được, lại giãy lần thứ hai, kết quả vẫn không giãy ra, đành không giãy nữa, hỏi: “Điện hạ, chàng không nóng sao?”
Tần Liễm nói: “Không nóng, sao vậy?”
Ta yếu ớt nói: “Nhưng ta nóng…”
Tần Liễm “à” một tiếng, nhướng mày nói: “Vậy ta quạt cho nàng.” Dứt lời hắn thật sự “soạt” mở cây quạt ra, câu được câu không quạt gió cho ta.
Hắn quạt thì thôi rồi, ta liền bị quạt đến sởn tóc gáy. Ta trợn hai mắt nghiêng đầu ngửa cằm muốn nhìn hắn, lời nói lạnh lẽo của Tần Liễm từ trên đầu ta vòng xuống dưới: “Ầm ĩ cái gì. Để ta ngồi thẳng.”
Ta “hừ” một tiếng, nghiêm mặt nói: “Thái tử điện hạ, chẳng lẽ chàng không cảm thấy hôm nay có chút không giống với thường ngày sao…”
Tần Liễm nói: “Không giống chỗ nào?”
Ta nói: “Hình như có từng cơn gió lạnh…”
Tần Liễm nói: “Thì sao?”
Ta nói: “Ta nghĩ, nhất định là có quỷ bám lên người chàng, bằng không cử chỉ của chàng tối hôm nay sao lại bình thường như vậy, à, đây cũng quá không bình thường. Nói mau, chàng rốt cuộc là con quỷ gì? Quỷ da người? Quỷ sông? Hay là quỷ treo cổ?”
Lời ta còn chưa dứt, cây quạt kia không quạt ra gió nhẹ nữa. Tần Liễm tiêu sái thu chiết phiến lại, hơn nữa “bộp” gõ một cái lên đầu ta, mặt không chút thay đổi nói: “Nàng nói cái gì đó.”
Ta làm như tỉnh ngộ ra, nói: “Cũng không biết ta vừa mới nói cái gì, xem ra vừa rồi chàng thật sự là hồn lìa khỏi xác. Ta nói với chàng này, chàng vừa mới bị quỷ nhập thân, sau khi chàng bị nhập thân thì vô cùng thiện lương vô cùng săn sóc, tuyệt đối không phù hợp tác phong bình thường…”
“…”
Tần Liễm lạnh mặt, mím môi lại muốn lấy cây quạt gõ ta, bị ta phản ứng nhanh nhẹn né qua. Hắn không tiện động thủ lần nữa, đành phải lắp mũi tên lông vũ vào trong ánh mắt, vèo một tiếng bắn sang đây, khiến ta thật sự rất có cảm giác vạn tiễn xuyên tâm như đứng đống lửa, như ngồi đống than. Vì thế ta chỉ có thể cố gắng không nhìn hắn mà xem mấy cô gái còn đang nhảy múa uyển chuyển trên đài cao, sau đó dần dần sinh ra chút xúc động quản chuyện bao đồng.
Gia yến đêm nay, Đại Hoàng tử Tần Húc trình lên bệ hạ một bức hoạ hoa mai, còn là hắn tự tay vẽ, tuy rằng tinh xảo, mà ngụ ý mấy đóa hoa mai bị Đại Hoàng tử nói ba hoa chích choè, nhưng mà ngoại trừ giấy bút nghiên mực và khung tranh ra thì tốn chỉ một văn tiền, điều này cũng thật xứng với bản chất ham tiền như mạng của Đại Hoàng tử điện hạ, vì thế Thánh thượng một tay đặt ở sau lưng, búng một cái lên khung tranh, thản nhiên nói: “Cái khung này là lột ra từ trong bức hoạ đại sảnh nhà con, đúng không?”
Tần Húc lau mồ hôi trên trán, nói: “Bẩm Phụ hoàng, không phải. Nhi thần chẳng qua là cảm thấy khung ảnh trong đại sảnh rất tao nhã, cho nên phân phó thợ thủ công dựa theo mà làm một cái khác…”
Thánh thượng nói: “Ồ? Thợ thủ công kia tay nghề xem ra quả thật không tệ, ngay cả mấy vết nứt bên góc cũng có thể làm không sai một ly.”
Tần Húc: “…”
Nhị Hoàng tử Tần Vũ trình một vở hí kịch lên cho bệ hạ. Thật ra thì, nói một cách khách quan, mấy cô đào kép sắm vai tì nữ và hoa đán (3) cũng thật xứng với tuổi tác và dung mạo của tì nữ và hoa đán, môi hồng răng trắng, mắt sao nhìn quanh, vòng eo mềm mại, hơn nữa giọng hát cũng không tệ, giọng nói mượt mà, uyển chuyển quyến rũ, nếu cái này diễn trong tửu lâu ngoài cung, có lẽ sẽ hết sức bốc lửa. Nhưng mà chỉ vì Nhị Hoàng tử có sở thích đoạn tụ, cho nên diễn hát ở đây có tốt cũng là không tốt, mà hát càng tốt thì sắc mặt Thánh thượng lại càng u ám khó coi.
(3) hoa đán: diễn viên đóng vai con gái có tính cách hoạt bát hoặc phóng đãng đanh đá
Thánh thượng hừ một tiếng nói: “Tần Vũ.”
Nhị Hoàng tử chống cằm trên khán đài: “Ừm…”
Thánh thượng nói: “Tần Vũ.”
Nhị Hoàng tử chống cằm trên khán đài: “Ừm…”
Thánh thượng vỗ mạnh một cái lên bàn: “Tần Vũ!”
Nhị Hoàng tử điện hạ rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo, lập tức sợ tới mức lăn xuống dưới đất, cúi đầu nhận tội nói: “Phụ hoàng…”
Thánh thượng chỉ vào một cái tay của hắn run rẩy không còn hình dáng, bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vô cùng đau đớn nói: “Từ hôm nay con đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm hết một tháng, viết chính tả Ngũ kinh một trăm lần, không cho người khác viết giùm, viết không xong thì đừng tới gặp cô!”
Nhị Hoàng tử nói: “Nhi thần, nhi thần lĩnh chỉ tạ ơn…”
Mà Tam Hoàng tử tối nay trình cho bệ hạ một khúc Trúc Chi Vũ. Cũng không biết hắn đào được mỹ nhân và nhạc công từ đâu ra, dung mạo đều như những viên ngọc tinh hoa chạm khắc mài dũa hảo hạng, mỗi cái nhăn mày mỗi tiếng cười đều là tướng mạo thiên kim khó mua như hoa như trăng. Tam Hoàng tử rượu chẳng say thôi ta tự say (4), nhìn thấy ai cũng si mê, nghe gì cũng nghiêm túc, tay còn vỗ nhẹ lên đùi theo tiết tấu câu được câu không. Bộ dáng hơi hất cằm híp mắt vô cùng tự tại vô cùng hưởng thụ kia, trong mắt người khác thoạt nhìn thật đúng là… Ai nhìn cũng muốn hung hăng xông qua cho một bạt tai.
(4) rượu chẳng say thôi ta tự say: thành ngữ chỉ việc do người mà bản thân say mê, xuất phát từ “Thuỷ Hử truyện” của Thi Nại Am
Thánh thượng hiển nhiên cũng giống như vậy, lạnh lùng nói: “Tần Sở!”
Tam Hoàng tử điện hạ phản ứng nhanh hơn Nhị Hoàng tử điện hạ một chút, nhanh chóng cúi đầu nói: “Phụ hoàng…”
Thánh thượng nói: “Vũ khúc này con xem mê mẩn vậy, vậy thuận tiện làm một bài thơ xem.”
“Cái này…”
Thánh thượng nói: “Thế nào, cái này còn làm khó dễ con sao?”
Tam Hoàng tử điện hạ lau mồ hôi, nói: “Phụ hoàng có thể cho nhi thần lui xuống trước suy tư một lát không?”
Thánh thượng nói: “Không được. Bây giờ làm ngay cho cô! Lập tức, lập tức!”
Tam Hoàng tử điện hạ đến cả mồ hôi cũng không thèm lau nữa, nhất thời tình thế cấp bách bật thốt lên: “Nhuyễn, nhuyễn ngọc ôn hương ôm trong lòng; Nguyễn Triệu đến Thiên Thai, xuân tới nhân gian hoa khoe sắc. Lắc lư eo liễu, hoa, hoa…” (5)
(5) trích trong “Tây Sương ký” của Vương Thực Phủ, có dùng câu chuyện về Nguyễn – Triệu đã vào núi Thiên Thai hái thuốc (trong “Thần tiên truyện” của Cát Hồng) rồi nên duyên vợ chồng với hai người con gái trên núi. Đoạn này ý chỉ việc nam nữ hoan ái.
Lúc này ta lấy hai tay che mắt, cũng không dám nhìn sắc mặt Thánh thượng. Văn chương thiên hạ vốn đã là một bản sao chép rất lớn, nếu Tam Hoàng tử đạo văn mấy câu thơ của người xưa thì thôi, nhưng đạo văn còn thuộc cả danh ngôn thiên cổ như cháo; nếu là danh ngôn thiên cổ thì thôi, cứ một mực là danh ngôn dâm đãng ướt át. Ta đoán chừng Thánh thượng muốn cho sấm sét trên trời lập tức đánh xuống trực tiếp chém hết tâm tư đứa con thứ ba của hắn.
Chờ sau khi Tam Hoàng tử tiếp nhận hình phạt rồi cùng Nhị ca hắn thê thảm lui ra sau, Tần Liễm liếc ta, nói nhỏ: “Câu tiếp theo, nàng có biết không?”
Đầu ta lắc như trống bỏi, tuyệt đối không thể để cho hắn biết ta đã từng xem “Tây Sương ký”, vì thế ta mở to mắt thề lời son sắt: “Làm sao ta biết được.”
“Vậy sao mặt nàng đỏ như vậy?”
“Cái đó, thời tiết quá… quá nóng ấy mà…”
Tần Liễm “ừ” một tiếng, liếc mắt nhìn ta, thấp giọng chậm rãi đọc: “Hoa tâm khẽ lột, lộ đoá mẫu đơn.”
Ta trừng mắt nhìn hắn: “Chàng…”
Tần Liễm nói: “Ta làm sao?”
Ta nhíu mày nói: “Chàng quá vô sỉ!”
Âm cuối Tần Liễm nhướng lên “ồ” một tiếng, nói: “Ta vô sỉ chỗ nào?”
“Chàng cứ đọc hết ra vậy, thiên hạ không ai có thể vô sỉ bằng chàng!”
Nói xong ta liền nhanh chóng ngậm miệng, xong rồi, xong xong rồi, lộ tẩy rồi.
Quả nhiên Tần Liễm nói thoải mái: “Không phải nàng không biết câu sau là gì sao.” Nói xong hắn lại sít lại gần ta một chút, cầm chuôi quạt gõ gõ trong lòng bàn tay, nói như cười như không, “Bây giờ xem ra, nàng không chỉ biết mấy câu này nằm trong quyển nào, viết liền nhau thì có ý gì đều cũng rất rõ ràng nhỉ?”
“…” Ta làm bộ nhìn trời như không có việc gì xảy ra, vờ như một chữ cũng không nghe thấy.
Một lát sau, ta quay đầu lại, dùng ánh mắt rất thành kính nhìn Tần Liễm, cố gắng làm cho giọng nói uyển chuyển dễ nghe một tí, nói: “Tần Liễm…”
“Sao?”
“Chàng có thể lấy tay phải của chàng trên thắt lưng ta ra nửa tấc không? Ta muốn ra ngoài hít thở không khí…”
Tay Tần Liễm vẫn đặt ngang hông ta như cũ, ngón cái đeo ngọc còn uốn lượn từng vòng, hắn lười biếng nói: “Nàng buồn bực gì sao?”
Lòng ta nói trường hợp như vậy có thể không buồn bực thì đúng là đầu gỗ đốt không rữa, nếu không thì chính là sông băng không tan. Ngươi là sông băng, nhưng ta không phải đầu gỗ, cho nên ta đương nhiên sẽ buồn bực. Vì thế ta nhìn trộm vẻ mặt của hắn, đầy chờ mong nói: “Có một chút…”
Tần Liễm quả quyết nói: “Không được.”
Ta dịu dàng nhỏ nhẹ như vậy, hắn còn bày ra uy nghi Thái tử. Vì thế ta lập tức nổi giận, thấp giọng cắn răng nghiến lợi nói: “Tần Liễm! Ta luôn nhượng bộ chàng không có nghĩa là ta thật muốn nhường chàng, ta chịu đựng chàng không có nghĩa là ta thật muốn chịu đựng chàng, lấy tay của chàng ra, ta muốn đi ra ngoài!”
Tần Liễm liếc mắt nhìn ta, vẫn không động đậy, ung dung nói: “Ồ? Nói vậy nàng cũng có lúc nhường ta, nhưng sao ta không cảm nhận được? Hình như có lần kia nàng không thể không nhường ta chịu đựng ta nhỉ?”
Ta yếu ớt thở dài một tiếng: “Thật hiếm khi chàng có lúc tự biết rõ…”
Ta vừa nói xong thì sắc mặt Tần Liễm liền sa sầm, đôi mắt nhỏ dài hơi nhíu lại, ta nhìn mà kinh hồn bạt vía, “soạt” một cái nhảy cách ra nửa thước, thấp giọng hét lên: “Ta muốn đi vệ sinh! Đi vệ sinh cũng có thể chứ!”
Tần Liễm vỗ vỗ mặt ta, ta cứ nháy mắt như vậy, hắn lại đột nhiên biến thành bộ dáng nhu tình mật ý, còn mang theo một nụ cười vô cùng săn sóc ôn nhu, trăng thanh gió mát mà nói: “Đi thôi.”
Ta bị hắn làm cho dựng ngược tóc gáy, mí mắt vô ý nâng lên mới phát hiện Hoàng hậu đang nhìn chúng ta. Ta khẽ cắn môi, thầm mắng một tiếng “vô sỉ” lần nữa, hung hăng đạp hắn một cước, lúc dẫm lên, lông mi hắn nhướng lên, nhưng còn chưa kịp chất vấn thì ta đã nhanh chóng lôi A Tịch vẫn đứng phía sau chạ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!