[ Hồ Ly] Một đoạn nhân duyên
Chương 3.
Giao dịch kết thúc bằng ba hạt đậu, mỗi khi một hạt vỡ vụn ta sẽ tìm gặp hắn.
Vì lo lắng tình trạng của Thiên Ninh nên ta quay lại hoàng cung. Nếu đêm nào Trần Cảnh không đến Thiên Điện, ta liền lẻn vào tâm sự cùng nàng. Cũng như những ngày xưa cũ, chúng ta líu ríu trò chuyện, ta kể nàng nghe về cuộc sống bên ngoài cung, những biến đổi tích cực , các nhóm nổi loạn đã được dẹp yên, dân chúng lại quay về cố hương trồng trọt, khai khẩn đất hoang. Con bé thì thỉnh thoảng sẽ nhắc đến Trần Cảnh với ánh mắt lấp lánh hạnh phúc. Ta biết đứa nhỏ thông minh, đầy bản lĩnh đang dùng hạnh phúc trước mắt để khóa kín chính mình. Đó cũng là một lựa chọn không tồi, có đôi khi giam mình trong hiện tại lại là một cách tốt để vượt qua thời điểm khó khăn.
Hạt đậu đầu tiên vỡ vụn, ta xuất hiện trong thư phòng Trần Thủ Độ. Hắn chỉ yên lặng ngồi sau thư án nhìn ta đang tò mò đánh giá xung quanh. “ Hoàng Hậu thế nào rồi?” Sau cùng hắn cũng cất lời.
Ta nhướng mày ngồi xuống bàn tròn giữa phòng: “ hỏi cháu trai của người đi”
Thủ Độ đứng bên cạnh rót trà, dĩa bánh ngọt trên bàn lại rất vừa ý ta, ngọt thơm lại béo ngậy. Buổi gặp mặt không tệ.
“ tháng sau là giỗ tổ họ Lý, các nhân vật chủ chốt đều đến cả, cô cần ta chuẩn bị gì”
“ xây một nhà nghỉ kế bên sân tế trời, mọi người sẽ cần chỗ nghỉ ngơi”
Hắn gật đầu như đã hiểu, ta luyến tiếc nhìn dĩa bánh trống trơn rồi chuẩn bị rời đi : “ khi nào ngươi lên đường , ta sẽ đi cùng, nhớ chuẩn bị xe ngựa”
……..
Trước lễ tế một tuần, chiếc xe ngựa từ phủ Thái sư bắt đầu lăn bánh. Ta nằm dài trên bàn, bên cạnh là dĩa bánh ngọt, nửa ngày nhàm chán cứ thế trôi qua.
Tên Thái sư ngồi cạnh cửa sổ đọc sách, thỉnh thoảng liếc mắt quan sát con hồ ly lông trắng đang tàn phá dĩa bánh.
Ta thật sự không nhịn được nữa, bản thân chưa từng gặp qua con người nào có thể im lặng lâu như thế. “ từ kinh thành đến Bắc Ninh chưa đến ba giờ đi xe ngựa, người khởi hành sớm như vậy làm gì?”
“ ta không có lý do đến đó, lần này là tuần thú các vùng phụ cận, cuối tuần mới đi ngang qua thôi”
Ta cảm thán trong lòng, tên này e là còn mưu mẹo hơn cả loài hồ ly tinh.
Ngày giỗ họ Lý diễn ra đúng như kế hoạch. Theo yêu cầu, Tên họ Trần dừng xe ngựa tại khoảng rừng sau lưng đền thờ. Vẫn giữ nguyên chân thân ta tiến vào bên trong.
Sau khi đảm bảo kết giới không có sơ hở, ta liền biến hình, mở huyễn cảnh quan sát phía bên trong đền.
Phá hủy đền đài là trọng tội, nhưng giựt sập một ngôi nhà thì hình phạt sẽ không nguy hiểm. Điều quan trọng là mọi việc cần làm nhanh và dứt khoát.
Dùng năng lượng được tích trữ bấy lâu, ta triệu tập bão táp. Mây đen ầm ầm kéo theo gió mạnh bất ngờ. Đám người bên kia hoảng sợ chạy toán loạn, ta lại nổi sấm chớp ba phía, thành công lùa chúng vào cái bẫy do Trần Thủ Độ xây sẵn.
Hình ảnh tiều tụy của Thiên Ninh lại xuất hiện, ta nhíu mày hạ quyết tâm, 1 trận rung chuyển đột nhiên xuất hiện, kéo đổ cả ngôi nhà.
Bấy giờ mọi người đều biết Trần Thái sư cho xây nhà nghỉ , lại thấy người của hắn lãng vãng quanh đây lúc nhà sập. Ta thầm dự tính, sau trận mưa lớn, khi trên sân hiện ra một hố sâu đầy xác người. Vết nhơ này e là cả đời hắn không rửa sạch được. Muốn nhổ cỏ mà tay không vấy bẩn là chuyện không thể chấp nhận.
Mang theo chút sức lực sau cùng, ta thả mình theo gió, lao về núi dưỡng thương. Lần nghỉ ngơi này kéo dài tận ba năm.
…..
Làm trái thiên mệnh tức phải trả giá, đó là điều chắc chắn. Sức lực gần như cạn kiệt, thuật hoá thân đơn giản cũng không thực hiện được, giờ đây ta bị giam trong chính hang động của mình.
Bốn mùa chầm chậm trôi qua, ta cảm thấy ngày càng mệt mỏi, chán nản. Mỗi ngày thời điểm ta nhắm mắt ngủ vì thế lại càng nhiều hơn.
Ta không thích mùa thu, nó u buồn, ẩm ướt, luôn làm tâm trạng ta bất ổn. Nhưng hà cớ gì, mỗi lần ta tỉnh táo nhất lại là lúc thu sang.
Nhìn cây cổ thụ già thay lá, ta lại nhớ đến Thiên Ninh lúc còn là nữ hoàng đầu tiên. Một cô gái cá tính và mạnh mẽ, nàng mang đến cho ta cảm giác ngạc nhiên, hứng thú. Nhưng chính tâm hồn rộng mở, khao khát lý giải cuộc sống là chất xúc tác giữ chúng ta bên cạnh nhau ngần ấy năm.
Đã có lúc ta muốn giúp nàng giữ ngôi báu, Thiên Ninh có đầy đủ tố chất của một đế vương. Nhưng xã hội này hay chính dòng họ của nàng là rào chắn quá chắc chắn. Họ xem thường thân phận nữ nhi, lại dựa vào chuyện Thiên Ninh còn nhỏ tuổi mà áp chế nàng.
Nhưng có lẽ quan trọng hơn hết thảy, Lý Chiêu Hoàng đơn độc trên con đường ấy. Thái Thượng Hoàng mất vì bất tài, Hoàng Mẫu chỉ quan tâm lợi ích gia tộc, họ hàng ích kỷ. Mọi thứ xung quanh đều chống lại nàng. Ta có lòng cùng đành lực bất tòng tâm.
……
Ba năm cứ thế lặng lẽ trôi qua. Linh lực phục hồi cũng là lúc ta quay lại hoàng cung. Đình, đài, lầu cát vẫn uy nghiêm, lạnh lẽo . Hoàng đế vẫn là Trần Cảnh, chỉ có ngôi hoàng hậu của Thiên Ninh là đổi chủ.
Ta lại không mấy quan tâm trò hề này. Chỉ duy nhất muốn tìm gặp nàng lại khó vô cùng. Nữ tỳ hầu hạ hoàng hậu toàn bộ bị thay thế. Thiên điện nơi hoàng đế lui tới treo đầy bùa chú bắt yêu. Kẻ đứng sau đã thể hiện ý tứ quá rõ ràng.
Nhưng việc muốn làm, Hồ Ly ta chưa từng bỏ dở. Vì vậy, sau khi gieo chút tin đồn, ta ngồi đây chờ hắn xuất hiện.
Thái sư Trần Thủ Độ danh tiếng nức trời vẫn giữ thói quen cũ, hắn đứng sau gốc cây ngọc lan , chăm chăm nhìn về hướng ta. Có lẽ e ngại ta bất ngờ tấn công hắn chăng . Thật nực cười.
Vẫn giữ nguyên mái tóc xõa dài, một thân áo trắng, ta nhảy khỏi cành cây. Phía bên kia, bàn đá đã bày sẵn trà và bánh ngọt.
“đã lâu không gặp Thái Sư , thời thế đã thay đổi không ít” ta rất tự nhiên mà buông lời.
“trong thời gian cô nương mất tích đúng là không ít chuyện xảy ra” Hắn vẫn dùng chất giọng trầm ấm bình tĩnh ấy để trả lời. Giọng nói mang lại cảm giác thân quen dù đã trải qua ba năm biền biệt. Có lúc ta nghi ngờ mình xiêu lòng mà không giết gã chính vì điều này. Ấy thế nhưng chỉ cần nghĩ đến việc hắn bưng bít thông tin về Thiên Ninh, và còn dùng một đống bùa chú vô tích sự ấy, ta lại muốn cào vào gương mặt lạnh lùng đó.
Ta tức giận đáp trả “ta không quan tâm trò chơi chính trị của các người, nhưng người đã thất hứa, chỉ việc này ta có quyền trả đũa”
Gã bất giác nhìn thẳng ta rồi thở dài vô vọng: “ cũng vì lo sợ cô hiểu sai lệch, ta mới dùng nhiều biện pháp như vậy. Thật ra mọi việc đến ngày hôm nay đều bắt nguồn từ quyết định của Chiêu Thánh hoàng hậu”
Lại lo lắng ta không tin tưởng, gã đưa ra túi gấm màu đỏ tươi quen thuộc. “ Chiêu Thánh hoàng hậu đưa ta nhờ trả lại cô, nàng còn nói ngưoi lo lắng quá nhiều rồi, nhưng nàng vẫn cảm ơn ngươi”
Tín vật này chắc chắn không thể là giả, chiếc túi vẫn còn mang đậm dấu ấn phép thuật của ta. Chính chiếc túi ngày đó ta tặng nàng làm vật truyền tin.
Cảm giác tội lỗi giờ lại trỗi dậy mạnh mẽ bên trong ta. Vậy là con bé đã đoán ra mọi việc ta làm. Bằng hơn trăm mạng người nhà họ Lý, ta hy vọng đổi lại bình an cho nàng. Nhưng có ngờ đâu, hành động đó lại chẳng khác nào xát muối vào vết thương vẫn còn đang rỉ máu.
Bởi vì khi mang thai người mẹ trải qua quá nhiều áp lực, đứa bé vốn nên khỏe mạnh trở thành Thái tử lại mất sớm vì sinh non. Đó là giọt nước cuối cùng làm tràn ly, Chiêu Thánh hoàng hậu sau khi đưa tang đứa con đầu tiên thì suy sụt hoàn toàn. Nàng giam mình cả tuần liền không ăn, dù vậy chưa một lần nàng gọi ta. Mà nếu có e rằng ta cũng đành bất lực vì bị giam cầm. Hành động cảm tính ngày đó cho dù có dùng cả tính mạng ta để đánh đổi cũng không được kịp nữa rồi
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!