Họ Nhà Em Bị Vong Ám - Chương 9: Thầy Kha – Hòa Bình
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
531


Họ Nhà Em Bị Vong Ám


Chương 9: Thầy Kha – Hòa Bình


Sáng hôm sau do cả đêm mất ngủ nên ai cũng mệt mỏi, định bụng 8h sẽ xuất phát lên Hòa Bình ( em xin phép không nói rõ nó nằm ở đâu của tỉnh Hòa Bình để đảm bảo tính riêng tư của nhân vật – tên nhân vật em cũng sẽ thay đổi ) để tìm thầy

hóa giải, nhưng chị Xuyến vẫn nằm mê man chưa dậy nên chả ai dám đi. Lúc đầu mẹ bắt em ở nhà trông chị nhưng mà em hãi quá, sợ lúc chị ấy tỉnh lại thấy em lại nhảy vào bóp cổ thì chết nên cứ nhất quyết đòi đi theo mẹ bằng được. Phân vân 1 hồi thấy để ai ở nhà cũng không xong, may mà bà họ em bảo mọi người cứ đi đi, bà ở nhà trông hộ cho thì mẹ em mới yên tâm phần nào.

Chuyến đi lần này có 4 người đi tất cả, đó là mẹ, bác Hoa, anh Quang và em. Ăn sáng xong xuôi thì đúng 8h tất cả mọi người bắt đầu xuất phát, nhưng đang chuẩn bị đi thì cái xe mà bác Hoa đang ngồi vừa nổ máy xong thì lại tắt ngóm, đề mãi cũng không lên được. Anh Quang chạy lại xem xe bị làm sao thì chả thấy nó có vấn đề gì, vẫn bình thường. Bà họ em bảo anh Quang thử xe anh xem có làm sao không thì quái lạ, xe anh cũng không thể nào nổ máy được. Biết là có chuyện rồi, đang loay hoay chả biết làm thế nào thì bà em bảo mẹ em lên xe rồi nổ máy thử xem, mẹ em vừa ngồi lên xe đề 1 phát là được luôn, bà vẫy tay bảo mẹ em đi ra ngoài đường lớn rồi để xe đấy quay lại đem nốt con xe của anh Quang ra. Vật vã một hồi mọi người mới yên vị được, và bắt đầu chuyến đi tìm thầy.

Đường lên đó quả thật không gần như ban đầu em nghĩ, xung quanh nhà cửa thưa thớt chỉ thấy toàn núi là núi, em ngồi đằng sau buồn ngủ nên cứ gật gà gật gù. Cũng chả biết là phải đi bao lâu, em chỉ biết là người em rất mỏi, vừa đi vừa hỏi

đường nên mất khá nhiều thời gian. Ông thầy mà em sắp tới nhà đây tên là Kha, chả biết bây giờ ông ấy có làm nghề xem bói trừ ma nữa hay không nhưng ngày xưa cũng khá nhiều người biết danh ông. Đang mơ mơ màng màng thì xe đỗ xịch trước 1 căn nhà 2 tầng, nghĩ chắc là đến nhà thầy rồi nên em nhảy tót xuống xe, mà phải công nhận là lúc đi em rất háo hức nhưng lúc đến nơi em lại thấy rờn rợn, người nổi hết gai ốc, em cứ có suy nghĩ là bên trong nhà mấy ông thầy bùa này có rất nhiều ma, ngày trước lại còn có đứa nào bảo em là ở nhà mấy ông thầy pháp thường nuôi âm binh nên em thấy cũng run run.

Mẹ đứng ở cổng rồi gọi với vào trong nhà.

– Bác Kha ơi, bác có nhà không?

Đứng chờ 1 lúc sau thì có 1 ông già tầm 70 bước ra, mặt ông nhăn lại, miệng móm mém hỏi ai đấy rồi mời tất cả vào nhà. Thật sự là em không hề muốn vào 1 chút nào, ban đầu còn định bảo mẹ cứ để xe ở đây con ngồi con trông cho nhưng nghĩ lại thôi. Em cứ dùng dằng đứng ở cổng khiến mẹ phải lườm, sợ mẹ chửi nên em cũng lững thững bước vào. Vào đến nhà, điều đầu tiên em nhận thấy là nhà ông thầy này không âm u như em tưởng. Ở sân có rất nhiều chậu cây cảnh, có 1 gian nhà ngói ở phía dưới em đoán là nhà kho hay bếp gì đấy vì thấy nó cũng hơi cũ cũ. Nhà chỉ có mình ông thì phải vì em thấy từ nãy đến giờ không thấy ai lên tiếng gì hết.

Bước vào trong nhà đập ngay vào mắt em là 1 cái điện thờ đang chưng đèn đỏ rực, ngồi đếm đi đếm lại thì em thấy có 11 bát hương cả thảy, to có, nhỏ có, chia ra làm 3 ban, bên trêи cùng là thờ Phật còn bên dưới thờ các ông thần nào

đó em cũng không biết. Nhưng cảm giác rất yên lành không thấy rùng rợn gì cả, khác với những ông thần mà em thấy người ta vẫn thờ. Ông rót nước mời khách rồi móm mém hỏi, nhìn điệu bộ ông rất hiền từ khiến em có cảm tình ngay

– Hôm nay nhà anh chị đến đây là để nhờ tôi bắt ma có phải không?

Bất ngờ trước câu hỏi của ông, cả nhà em gật đầu lia lịa. Mẹ em thưa:

– Thưa bác, hình như nhà cháu có vong ám thì phải, mong bác xem giúp như thế nào rồi trấn hộ chúng cháu.

Ông lại cười rồi bắt đầu nói:

– Tôi biết, ngay lúc đầu chị vào tôi đã thấy 1 người phụ nữ và 1 đứa bé đi theo rồi, nó là vong dữ đấy. Giờ chắc đang đứng ở cổng vì nhà tôi không ma nào dám vào.

Tất cả mọi người đều cứng họng, thì ra nó đã bám theo mấy người nhà em từ ở nhà rồi. Chả biết vừa nãy nó ngồi xe của ai nữa . Mẹ em vồn vã nói với thầy:

– Thầy đã biết hết rồi thì con xin thầy đi theo chúng con về nhà để giải hạn cho nhà con, mọi người trong nhà mất ngủ mấy hôm nay rồi. Con đội ơn thầy.

Ông tiếp lời:

– Giờ anh chị cứ về trước, cầm theo cái này dán ở cửa ra vào và 4 góc nhà, về nhà chuẩn bị đồ lễ trước đi. Bây giờ tôi phải đi làm hộ một nhà đã, người ta dặn từ hôm qua rồi. Tý nữa họ đến đón tôi bây giờ đây. Nói xong ông dúi vào tay mẹ em một xấp bùa màu vàng, trêи đó

vẽ những biểu tượng gì đó rất kì quái. Mẹ em thì không yên tâm cứ giục ông về giúp nhưng ông từ chối khéo quá nên đành thôi. Trước lúc về ông còn đưa cho mẹ 1 bức tượng bồ tát nhỏ, dặn là nếu tối nay 5 lá bùa kia không có tác dụng thì dùng đến nó. Mọi người chào ông rồi ra xe đi về, em thì thấy quý quý ông rồi nên chào ông rất lễ phép. Không như lúc đầu nhìn thấy ông như nhìn thấy quỷ

Nhìn mặt trời thấy cũng sắp trưa nên mọi người quyết định rẽ sang nhà bà bác ở gần đấy chơi. Một phần vì đói, phần còn lại ai cũng mệt mỏi sau khi đi 1 đoạn đường xa như vậy

nên muốn tìm 1 chỗ nào đó nghỉ ngơi rồi chiều mới về. Bác này là chị gái bác Hoa, năm nay cũng ngoài 50, nhìn rất phốp pháp, nhưng mặt thì hơi dữ tợn. Ăn uống, ngủ nghỉ xong nhìn đồng hồ thì đã hơn 3h chiều, mọi người sốt ruột muốn về ngay nhưng bà ấy cứ giữ lại ăn cơm

tối. Mọi người xin khéo nhưng vẫn không được, thôi thì nể người ta nên tất cả lại ở lại dùng xong bữa tối thì về. 7 giờ kém 15, mọi người lục đục kéo nhau về, bà này em nhìn thấy

chả có cảm tình nên em cũng chả chào hỏi gì, ngồi lên xe vê thẳng

Trời tháng 5, nhưng lúc này cũng đã bắt đầu nhá nhem tối, em thì lại buồn ngủ, thấy phía trước có cái xe máy hình như cũng đi cùng đường với mình nên mẹ em cứ bám theo sau

cho đỡ sợ vì đường rất vắng. Đi 1 lúc thì em thấy có điều gì đó kỳ kỳ, cách đây mấy phút em nhìn sang bên đường thấy có 1 cái cột mốc báo còn 60 cây thì về địa phận nhà em, nhưng giờ đi tiếp mà vẫn thấy nó báo còn 60 cây nữa.

Hoảng hồn, tưởng bị hoa mắt nên em gọi mẹ, mẹ cho xe đi chậm lại xem như thế nào thì suýt nữa em hét toáng lên, lại thấy cái cột mốc báo y như vậy. Nhìn lên phía trước thấy cái xe máy kia vẫn đi tà tà, người ngồi trêи xe thì em không nhìn rõ lắm, chả biết là nam hay nữ chỉ thấy lù lù 1 tảng màu đen, mà mẹ từ nãy đến giờ cứ nhìn

nó mà đi nên không để ý đường. Vẫy anh Quang dừng xe lại rồi mẹ nói:

– Không đi nữa, mình bị bịt mắt rồi. Dừng lại không hết xăng.

Nét căng thẳng hiện rõ lên mặt từng người, thì ra từ nãy đến giờ mình bị cái xe phía trước dẫn đi vòng tròn mà không hề biết, ngó lên trêи thì cái xe kia đã mất hút từ lúc nào. Biết

rõ là mình đã bị cái gì làm nên không ai nói gì. Anh Quang thì bực tức quát lớn lên:

– Cô để cháu với cô Hoa đi trước dò đường, chứ cứ ngồi ở đây biết đến bao giờ mới về được nhà.

Mẹ em thở dài bảo dù có đi thì cũng không ra tìm thấy đường đi đâu, nó cứ dẫn mình đi vòng vòng mà thôi, để xăng còn về nhà. Mà lạ lắm các bác ạ, đường rất thẳng chứ không vòng

vèo gì mà mấy người nhà em cứ đi thì lại quay về điểm bắt đầu. Trời bây giờ đã tối hẳn rồi, ai cũng lo lắng, tất cả ngồi im 1 lúc rồi như bỗng nhớ ra bức tượng bồ tát mà ông Kha đưa cho, mẹ lôi ra, miệng niệm Nam mô a di đà rồi lên đi tiếp.

Cũng chả biết nó có tác dụng gì hay không nhưng mẹ cứ cầm,cứ đọc. Một lúc sau thì đã thấy xe bắt đầu đi sang 1 đoạn đường khác, mọi người thở phào nhẹ nhõm rồi tăng ga để nhanh chóng về nhà, em còn cố ngó lại phía sau để xem có thấy ai không, nhưng mà không thấy gì hết, may thật.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN