Hồ Nữ
Chương 15: Hồ Ly tinh (thượng)
Hạ Lăng Vân cho rằng từ nhỏ tiểu hồ lysinh sống ở dãy núi Hằng Cổ, hoàn toàn
không biết thế giới bên ngoài như thế nào. Với lại ngày đó trong thôn,
hắn chỉ ở lại một đêm, tiểu hồ ly có đi dạo thì chỉ đi trong chốc lát,
có lẽ nó không tìm hiểu được nhiều nên Hạ Lăng Vân quyết định mang theo
nó đến thế giới phồn hoa của con người để làm quen.
Sáng sớm, hắn lấy một vài quả đã hái từ tối hôm qua ra ăn.
Tiểu hồ ly tham ăn nhìn trái cây ngon miệng trước mắt, chi trước liền
đặt lên đầu gối hắn, cái miệng giương lên, mặt cười như muốn lấy lòng.
Biết nó quấn quýt để đòi ăn, Hạ Lăng Vân liền cho nó một ít quả dại, rồi nói: “Tuyết Hoa, từ nơi này đi về hướng tây bắc khoảng tám mươi dặm có
một nơi gọi là trấn Mai Gia.”
Tuyết Hoa nện miệng gật gật đầu, lại há mồm lần nữa ý bảo nàng còn muốn ăn.
“Không được tham ăn, từ giờ ngươi ăn bảy phần no là đủ rồi.” Hạ Lăng
Vân chỉ bảo đạo, “Ăn quá no không tốt cho cơ thể.” Bây giờ mỗi ngày hắn
chỉ ăn vừa bụng.
Ăn một quả nữa, ăn một quả nữa.
Tuyết Hoa quấn lấy hắn vẫy vẫy đuôi, đôi mắt sáng ngời trong suốt của
nó dõi theo chiếc vòng tay Càn Khôn của hắn. Tất cả đồ đạc của hắn đều
được đựng bên trong đó.
“Không được.” Dù chỉ một quả Hạ Lăng Vân cũng quyết không lấy ra, hắn
ôm tiểu hồ ly dậy, phủi đi một vài cọng cỏ dính trên bộ lông trắng như
tuyết của nó, sau đó tự dọn dẹp rồi nói: “Ta dẫn ngươi đi trải nghiệm
cuộc sống nhân gian.” Nói xong, hắn liền hướng phía Tây Bắc mà đi.
<!–Ambient video inpage desktop–>
Nam thần tuy tính tình ôn nhu nhưng bản tính quá kiên quyết, một chút cũng không châm chước.
Tuyết Hoa bất đắc dĩ nói thầm, lặng yên tựa vào khuỷu tay hắn nhìn về
phía mặt đất. Trên mặt đất từng dãy núi nối tiếp nhau, sông ngòi uốn
lượn, khắp nơi tràn ngập sắc vàng mùa thu.
Được một chốc lát, nàng bắt đầu ngủ gật.
“Tuyết Hoa, đừng ngủ, ngươi nhìn bên kia, đó chính là Trấn Mai gia.”
Hạ Lăng Vân nhẹ nhàng dùng khủy tay chạm nhẹ vào chiếc đầu nhỏ của nó.
Tuyết Hoa lập tức mở to mắt hướng xuống mặt đất tìm kiếm, trước mắt nó xuất hiện từng thửa ruộng lớn, thôn trang như những ngôi sao nhỏ dần
dần hiện lên. Một con đường hẹp quanh co từ nơi nào đó chạy về hướng Tây Bắc, nối tiếp đến một lớn thành trì, tại đó lại có ba con đường dẫn ra
ba hướng khác nhau.
“Lần đầu tiên ta đến nơi này, nó có tên là thôn Mai gia, do có chiến
tranh nên tộc trưởng của tộc họ Mai mang người trong tộc đi tránh nạn,
tới chỗ này khai hoang làm ruộng. Sáu trăm năm sau, thôn Mai gia trở
thành một trấn nổi tiếng xa gần, xung quanh có tới mấy trăm thôn xóm.”
Hạ Lăng Vân giới thiệu qua.
Loài người sinh sản nhanh, 20 năm sẽ sinh ra một thế hệ người mới.
Tuyết Hoa thầm nghĩ: dựa theo quy luật tự nhiên, các loài nhỏ bé, vòng đời ngắn thường có sức sinh sản rất mạnh, còn các loài to lớn sống thọ
thì khả năng sinh sản rất yếu.
Quan sát mặt đất một chút, Hạ Lăng Vân chọn một chỗ trong một khu rừng hạ xuống, sau đó lấy từ vòng tay Càn Khôn ra một cái tay nải màu lam
khoác lên vai,ôm Tuyết Hoa ra khỏi rừng cây đi trên đường đóng giả thành một tu sĩ.
Tại sao lại phải theo mang hành trang?
Tuyết Hoa đầu tiên là sửng sốt rồi hiểu được hắn đang ngụy trang bản
thân thành tu sĩ. Nam thần ơi nam thần, ngươi học người thường mang một
cái tay nải nhưng nhìn ngươi cũng vẫn không giống người thường.
Trên đường có người đi đường, đoàn xe chạy tới lui, một nam tử áo lam
trên tay ôm một sủng vật màu trắng như tuyết đi ra từ trong rừng cây thu hút ánh nhìn của mọi người hai bên đường. Dung mạo của hắn anh tuấn
tuyệt mỹ, khí chất tôn quý ung dung, ai đi đường không khỏi phải quay
lại ngoái nhìn vài lần xem hắn là thiếu gia nhà nào mà nhìn qua lại như
tiên nhân hạ phàm.
“Xin hỏi vị công tử là người phương nào?” Một vị thương nhân cẩn thận
đi ngang qua nhiệt tâm dò hỏi, gương mặt tươi cười ôn hòa. Đối với
thương nhân buôn bán vào Nam ra Bắc nên tầm hiểu biết rộng rãi, người
này vừa nhìn đã toát lên khí chất đặc thù không qua được mắt hắn ta.
“Ta là tu sĩ từ núi Thiên Trụ xuống, ra ngoài du ngoạn.” Hạ Lăng Vân thản nhiên nói.
“Ồ, núi Thiên Trụ cách đây hơn hai trăm dặm. Công tử không có ngựa,
thật là vất vả.” Người thương nhân trung niên nói, ánh mắt thoáng hiện
vẻ tinh quang như phát hiện hàng hóa hảo hạng.
“Uhm.” Hạ Lăng Vân lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, trong ánh mắt mang theo sự uy áp lớn.
Vị thương nhân kia nhất thời có một cảm giác bị áp chế, gần như không thể phản kháng.
Hạ Lăng Vân chờ sắc mặt hắn tái nhợt mới cảnh cáo nói: “Đừng nghĩ quá
nhiều.” Hắn đã gặp qua những thương nhân có cặp mắt tinh tường, cũng
biết các thương nhân gặp được tu sĩ luôn đem hết khả năng ra để lấy
lòng, sau đó tìm cách lừa các tu sĩ đơn thuần để lấy đan dược.
Đơn thuần? Đúng vậy, tuyệt đại đa số tu sĩ thuở nhỏ đều bị sư môn thu
nhận về tu luyện, cuộc đời chỉ có tu luyện và hái thuốc, chưa trải sự
đời nhiều. Nên khi mới bắt đầu nhập thế thường bị người lừa gạt, ngốc
nghếch đồng ý với một số lời hứa hẹn, thậm chí còn bị sai khiến.
Cảnh cáo xong, hắn đi qua vị thương nhân vừa bắt chuyện, đi thẳng về
phía trước, tốc độ như những người bình thường. Tuyết Hoa vịn vào khuỷu
tay hắn đứng lên, chi trước tựa bả vai hắn quay đầu lại phía sau, thấy
thương nhân kia che ngực thở dốc, nhìn bóng dáng Hạ Lăng Vân trong mắt
hắn ngập tràn sự sợ hãi.
“Tuyết Hoa, tên này là thương nhân, hắn ta mua hàng hóa từ một chỗ có
giá thấp, sau đó mặc chuyển đến một chỗ khác bán cho người khác với giá
cao hơn.”
Hạ Lăng Vân dạy, “Bọn họ đem hàng hóa từ những nơi thừa đến những nơi
thiếu thốn buôn bán cho nên kiếm tiền cũng vất vả. Chỉ là phần lớn
thương nhân rất giảo hoạt, nói chuyện cùng bọn họ phải cẩn thận không
khéo bị hắn lừa bán đi rồi mà còn thay hắn đếm tiền.
“Ngao ô.” Tuyết Hoa thấp giọng kêu một chút, tỏ vẻ đã hiểu.
○○○
“Binh sĩ, gánh vác bảo vệ an nguy của bách tích trong địa phương; quan viên, quản lý con người…”
“… Đó là trẻ nhỏ, phụ nữ, đàn ông, người già…”
“Cư dân bình thường ở dân trạch, mua rượu ở tửu lâu, mua y phục ở chợ, làm bánh màn thầu…”
“Cửa hàng, chuyện cũ, hỏa kế… Tú bà, khuân vác, đầu bếp, đồ tể…”
…
Hạ Lăng Vân khí chất cao quý, trên người ẩn giấu uy nghi tràn đầy
không thể xâm phạm, quan sai, binh lính trông coi cổng thành cũng không
tiến lên kiểm tra liền cho hắn vào thành. Tiến vào trấn Mai gia, hắn bắt đầu thấp giọng hướng về tiểu hồ ly mà giới thiệu tất cả mọi thứ.
Bởi thanh âm của hắn vô cùng thấp, chỉ có thính lực vô cùng nhạy bén
của Tuyết Hoa mới nghe được, cho nên con người thường dùng ánh mắt hâm
mộ đánh giá hắn mà không thấy được môi hắn đang nói.
Tiểu hồ ly Tuyết Hoa tham lam dựa ở trên vai hắn nhìn chung quanh.
Trấn Mai gia mang đậm nét cổ kính, phảng phất trong trí nhớ nàng liên
tưởng đến người Giang Nam, phần lớn người đi đường nam tử mặc áo đuôi
ngắn quần dài, cũng có một chút tựa Hạ Lăng Vân ống rộng áo dài, trang
phục văn sĩ. Còn có người mặc võ phục đeo một ít vũ khí trên người. Nơi
này nữ tử trang phục rất giản dị, búi tóc chỉ cài một hai món trang sức
đơn giản, ở giữa đều cài hoa trắng. Quần áo của các nàng không nhiều màu sắc, hình thức giản đơn mộc mạc.
Có lẽ đây là cảnh tượng người dân sinh hoạt hàng ngày.
Tuyết Hoa thầm nghĩ.
“Hồ ly tinh, mau đến xem hồ ly tinh.” Đột nhiên có người kêu to lên.
“Có người bắt được hồ ly tinh.” Có người hưng phấn nói.
“Thiêu sống nó, thiêu sống nó.” Nhiều người đồng thanh nói.
Tuyết Hoa nhất thời sợ tới mức run run cả người, nhanh chóng nhảy vào
lòng Hạ Lăng Vân trốn. Người của thế giới này thật lợi hại, tiểu hồ ly
như nàng cũng có người nhìn ra nàng là hồ ly tinh, muốn thiêu sống nàng.
Hạ Lăng Vân cũng nghe được, cảm thấy buồn cười dùng sức ôm chặt tiểu
hồ ly vào ngực che chở, trấn an nó. “Ngươi là hồ ly tinh chân chính làm
sao người thường có thể bắt được? Với lại có ta ở đây ai có thể thiêu
sống ngươi?” Dù gì nó vẫn chỉ là tiểu hồ ly, ngay cả dùng để luyện đan
máu thịt linh khí đều không đủ.
Hắn ôm nó đi về phía âm thanh phía bên kia, Tuyết Hoa liền nhìn theo
hướng bên kia. Vừa rồi là nàng phản xạ có điều kiện nên sợ hãi, nghĩ tới hiện tại mình có chỗ dựa vựng chắc như núi, liền an tâm.
Nơi phát ra tiếng kêu đòi thiêu hồ ly tinh là ở một con phố tương đối
lớn, lúc này đã tập trung rất nhiều người. Nhìn thấy một mĩ nam tử tuấn
tú trẻ tuổi khí chất tựa như tiên nhân đang đi tới dường như cũng muốn
xem náo nhiệt, đám đông đang ồn ào cũng nhường ra một lối cho hắn vào.
Đám người vây thành một cái vòng lớn, phía trong đã chất lên một đống
củi lửa. Bên cạnh đống củi lửa là bảy, tám người. Một nam nhân bộ dáng
râu cá trê chừng ba mươi tuổi trong tay cầm bảo kiếm vẻ mặt lạnh lùng
cao ngạo, một nam tử khác cỡ mười bảy mười tám tuổi lớn tiếng hỏi bọn họ làm thế nào bắt được con hồ ly tinh này. Bọn họ đứng bên cạnh một ông
lão mặc y phục lụa màu nâu, phía sau ông lão là bốn gã hậu bối cao to
cường tráng, mà bốn người đó lại vây quanh một cái lồng sắt.
Tuyết Hoa trông thấy bên trong lồng sắt có một bộ lông hồ ly trắng như tuyết. Hồ ly kia co rúc lại trong lồng rên rỉ, đầu lưỡi của nó không
ngừng liếm láp chi trước đang chảy máu.
Nghe thấy được mùi của đồng loại, nó đột nhiên ngẩng đầu hướng về phíaTuyết Hoa kêu to.
“Oa ô.” Nghe hiểu được hồ ly gọi có ý cầu cứu, Tuyết Hoa nhịn không được cũng kêu lên.
“Đây là một con bạch hồ ly trên người có linh lực, nhưng linh trí rất
thấp. Cái tên nam tử râu cá trê kia nhìn có chút linh lực, xem ra là đệ
tử ngoại môn.” Hạ Lăng Vân rất bình tĩnh,khẽ nhấp miệng nói với tiểu hồ
ly.
Thỏ chết hồ khóc, huống chi nàng và nó bây giờ còn là đồng loại.
Tuyết Hoa nhìn hồ ly trong lồng sắt, cảm xúc đột nhiên dâng trào.
Phát hiện bạch hồ ly trong lồng sắt đột nhiên lớn tiếng kêu to, mà lập tức có tiếng đáp lại vang lên, mọi người vây xem cảm thấy vô cùng kỳ
quái. Người bên cạnh Hạ Lăng Vân không khỏi chú ý đến sủng vật trắng như tuyết trong nằm ngực hắn, lỗ tai nhọn nhọn, có bộ lông mềm, cái đuôi…
“Đây là… Tiểu hồ ly?” Người nam tử bên phải kinh ngạc hỏi, lặng lẽ
bước nửa bước về phía bên phải. Chẳng lẽ đây cũng là hồ ly tinh?
“Hồ ly này là sủng vật của ta.” Hạ Lăng Vân bình tĩnh nói.
“Hả.” Chung quanh nhìn sang Tuyết Hoa thân hình nhỏ bé, lông trắng như tuyết, tin tưởng nó chỉ là một sủng vật. Một nam tử ôm sủng vật tiểu hồ ly đến nhìn bạch mao hồ ly tinh… Cảnh tượng này bọn họ dù nghĩ như
thế nào như thế nào cũng thấy không được tự nhiên.
Nam tử râu cá trê dường như cũng nghe được tiếng gọi tiểu hồ ly, dùng
ánh mắt lạnh lùng, cao ngạo nhìn sang, sắc mặt nhất thời trở nên căng
thẳng.
“Con hồ ly này tinh làm hại người dân, chúng ta muốn đem nó thiêu
sống, vì dân trừ hại.” Bên kia, người trẻ tuổi lớn tiếng thét.
“Nhanh, đem hồ ly tinh mang lên.” Ông lão mặc áo nâu lập tức phân phó
cho bốn gã tráng sĩ đem lồng sắt hướng về phía đống củi lửa.
“Ngao ô, ngao ô ~~” bản năng sinh tồn của động vật lên đến đỉnh điểm,
trong lồng sắt bạch hồ ly bắt đầu liều mạng thét chói tai, va chạm lồng
sắt, hướng về phía đồng loại theo bản năng mà cầu cứu.
“Ngao ô, ngao ô ~~” Tuyết Hoa che lại lỗ tai của mình giả vờ nghe
không được nhưng âm điệu cầu cứu khẩn thiết kia vẫn từng chút từng chút
một len lỏi vào trong tai nàng. Không nhịn được nữa, nàng đứng lên gào
thét.
Nhưng nàng nên làm cái gì bây giờ, đem chút tu vi nhỏ bé của nàng công kích những người nơi này ư? Có thể khả năng cứu được đồng loại sao? Cái tên nam tử râu cá trê kia thoạt nhìn cũng không quá lợi hại, dù nàng
đánh không lại hắn, Hạ Lăng Vân cũng không đứng yên nhìn nàng bị đối
phương khi dễ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!