Hồ Nữ - Chương 26: Đây là đồng loại của ngươi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
125


Hồ Nữ


Chương 26: Đây là đồng loại của ngươi


Tuy Hạ Lăng Vân cảm thấy linh sủng của người khác không được dạy dỗ tốt, sẽ ảnh hưởng tới sủng vật của mình, nhưng tiểu hồ ly cần phải học tập
các linh sủng khác mới có thể trao đổi tri thức, cho nên vẫn mang theo
nàng đi dạo xung quanh Thiên Linh Môn, để cho nàng nhận thức một vài
linh sủng trong Thiên Linh Môn.

Khu vực luyện võ nằm ở ven hồ Nữ Thần, một đám tu sĩ đang tập luyện kiếm kỹ, hai tu sĩ mặc hoàng y thoạt nhìn thực lực không kém tay cầm kiếm
dạy dỗ các đệ tử, điều chỉnh tư thế cho bọn họ, đồng thời chỉ dạy chỗ
sai.

Hạ Lăng Vân ôm tiểu hồ ly bước nhanh tới, mọi người thấy vậy đồng loạt
ôm quyền khom người, “Hạ trưởng lão/ Sư tổ/ Sư thúc tổ/ Thái sư thúc…”

Trong đó một nam nhân mặc hoàng y mặt chữ điền bước nhanh tới chỗ Hạ
Lăng Vân, khom người nói, “Sư phụ, con vừa về hôm qua, mới nghe nói
người đã về rồi, đang định sau khi dạy xong đệ tử sẽ tới thỉnh an
người.” Gương mặt hắn hơi đen, nhưng lúc ôm quyền ống tay áo trượt xuống lộ ra cánh tay khá trắng, chắc do hắn luôn ở bên ngoài lịch lãm rèn
luyện, da mặt màu đen là do ngày ngày phơi nắng biến thành đấy.

Sư phụ?

Tuyết Hoa nằm trong khuỷu tay Hạ Lăng Vân cẩn thận dò xét tu sĩ này.
Gương mặt cương nghị chính khí không thể gọi là anh tuấn, nhìn qua thì
già hơn Hạ Lăng Vân bảy tám tuổi, nói bọn họ là thầy trò không bằng nói
là huynh đệ. Hạ Lăng Vân vẫn chỉ là đệ đệ. Nhưng mà tu tiên chỉ cầu
trường sinh bất lão, cho nên tuổi càng trẻ càng lộ ra tu vi thâm hậu.

Hạ Lăng Vân khẽ gật đầu, nhìn phần lớn đệ tử đang hành lễ với mình nói: “Các người đều miễn lễ, tiếp tục luyện công đi.”

“Vâng, Hạ trưởng lão/ Sư Tổ/ Sư thúc tổ/ Thái sư thúc…” Chúng đệ tử nhao nhao nói rồi tản ra tiếp tục luyện kiếm.

Hạ Lăng Vân hỏi đồ đệ: “Thanh Bình, ngươi đang cần tài liệu luyện khí?”
Đệ tử này của hắn thích luyện khí, thường xuyên chạy ra ngoài thu thập
tài nguyên, chế tác ra những pháp khí tinh xảo.

“Lần này ta kiếm được khá nhiều nguyên liệu, đoán chừng có thể làm sáu, bảy pháp khí ngoài trung cấp.”

<!–Ambient video inpage desktop–>

Lưu Thanh Bình cười nói, “Sư phụ, con đã vẽ ra ba bản thiết kế, người có rảnh giúp con tham khảo một chút.”

Hạ Lăng Vân gật gật đầu, vỗ vỗ đầu tiểu hồ ly trong tay nói: “Thanh
Bình, đây là tiểu sủng vật của vi sư, gọi là Tuyết Hoa.” Hắn lại nói với Tuyết Hoa, “Tuyết Hoa, đây là thất đệ tử của ta Lưu Thanh Bình, ngũ
phẩm tu sĩ.” Lúc ra ngoài hắn đã dùng ý thức cảm nhận những đệ tử có
trong môn phái, phát hiện đồ đệ này đã về, đang ở võ tràng.

“Chúc mừng sư phụ, cuối cùng người cũng thu được một linh sủng rồi.
Tuyết Hoa, ta có thể sờ ngươi không?” Lưu Thanh Bình cao hứng nói, thò
tay muốn vuốt ve cái đầu nhỏ của tiểu hồ ly. Ngày hôm qua hắn nghe các
sư huynh sư tỉ nói qua, chủng loại của tiểu hồ ly này rất kì lạ, có thể
không kém Cửu Vĩ Thiên Hồ cường đại.

Không phải ai cũng có thể sờ đầu ta đâu đấy.

Tuyết Hoa lập tức nhe răng trợn mắt, dáng vẻ cự tuyệt. Xét thấy hắn là
đồ đệ của nam thần, lại còn biết xin phép nàng, cho nên nàng mới không
cào hắn đấy.

Lưu Thanh Bình lập tức dừng tay nói: “Sư phụ, tiểu linh hồ của người quả nhiên rất kiêu ngạo, chỉ cho phép người chạm vào nó.” Vũ Đình sư huynh
nói cho hắn biết, con hồ ly này vô cùng hung dữ, không cho phép bất cứ
ai động vào người nó, cho dù là đồng loại hồ ly Linh Hồng tới gần trêu
chọc, còn bị nó cho một trảo, thiếu chút nữa phá hủy mặt của Hồng Linh.

“Thanh Bình, ngươi gọi Mị nhi ra, chúng đều là hồ ly cái, chắc có thể
làm bằng hữu.” Hạ Lăng Vân nói. Hắn cũng bởi vì linh sủng của Lưu Thanh
Bình là hồ ly, cho nên mới đặc biệt tới võ trường đấy.

“Sư phụ, con để nó ra ngoài chơi, con sẽ gọi nó về ngay.” Lưu Thanh Bình không dám chần chừ, dùng ý niệm kêu gọi linh sủng của mình.

Chỉ chốc lát sau, một con hồ ly lông màu nâu đỏ vội vàng lao tới, sau
lưng còn có một con vật giống mèo nhưng dáng vẻ khá lớn có lông vằn vàng đen.

Hổ, con hổ lớn!

Tuyết Hoa nhìn chăm chú.

“Chủ nhân, đây là tiểu hồ ly người nói? Trưởng lão khỏe.” Con hồ ly có
bộ lông màu nâu đỏ chạy tới trước mặt Lưu Thanh Bình sau đó nho nhã lễ
độ vấn an Hạ Lăng Vân. Giọng nói của nó nhẹ nhàng, giống như một cô gái
trên dưới hai mươi tuổi.

Ngày hôm qua Hạ Lăng Vân có nói sẽ tìm một con linh sủng biết nói để trợ giúp nàng và hắn trao đổi, hôm nay hắn đã tìm được.

Tuyết Hoa hâm mộ mà nhìn con hồ ly to gấp đôi mình. Nó đã biết nói tiếng người rồi.

“Hạ trưởng lão khỏe.” Con hổ lớn đi theo hồ ly tinh thần phấn chân nói,
“Hồ ly thật nhỏ, lông trắng thật khiến người khác chú ý.” Giọng của nó
rất lớn rất thô, giống như là tráng hán đang nói chuyện.

Lông trắng của ta còn trân quý hơn cái đám lông hỗn tạp của ngươi!

Tuyết Hoa trừng mắt lúc trước là sợ hãi, nhưng giờ phút này nàng không hề sợ con linh hổ này.

“Đã lâu không gặp, Hắc Hùng.” Hạ Lăng Vân cười giới thiệu với Tuyết Hoa, “Đây là Hắc Hùng linh sủng của sư điệt Vân Linh của ta, linh căn hệ
Phong thuộc tính hổ, tự xưng là Phi Thiên Hổ.”

Xoay người thả Tuyết Hoa xuống đất, Hạ Lăng Vân nói: “Mị nhi, ngươi nói cho ta biết, tiểu hồ ly đã bao lớn? Nó là ấu hồ sao?”

Linh hồ Mị nhi chậm rãi tới trước mặt Tuyết Hoa, dò xét nàng, ngửi hương vị của nàng.

Ngửi cũng có thể hiểu rõ? Ngươi ngàn vạn lần đừng nói ta rất thối.

Tuyết Hoa rất xấu hổ trón tránh cái mũi của hồ ly Mị nhi. Cái mũi hồ ly linh mẫn đến mức nào, nàng vô cùng hiểu.

Linh hồ Mị nhi ngửi một lúc nói: “Hạ trưởng lão, nó đã không phải là ấu
hồ rồi.” Giống như nhân loại dễ dàng phán đoán tuổi thọ của người khác,
động vật cũng có thể phân biệt đồng loại lớn nhỏ.

“Ah, ngươi có thể đoán nó bao lớn không, tương đương đứa trẻ loại người
mấy tuổi?” Hạ Lăng Vân dò hỏi, hi vọng Mị nhi có đầy đủ linh trí trả lời vấn đề của hắn.

Linh hồ Mị nhi nói, “Ta chỉ có thể kết luận nó là một hồ ly giống cái- còn chưa trưởng thành.”

“Nó nhỏ như vậy, chắc tương ứng với đứa trẻ tám tuổi.” Linh hổ chen
miệng nói, nó không rời mắt nhìn chằm chằm vào tiểu hồ ly xinh đẹp, rất
muốn đưa móng vuốt ra chạm vào.

“Ngươi câm miệng, nó bây giờ đã có tu vi nhị phẩm linh lực, nhân loại sẽ có đứa trẻ nào thông minh như vậy?” Linh hồ Mị nhi kêu lên, “Nó khiến
ta cảm thấy bị uy hiếp.”

“Ah?” Hạ Lăng Vân có chút kinh ngạc, “Vì sao?”

Linh hồ Mị nhi không trả lời, mà ngồi xuống, dùng lông đuôi to xù che khuất nửa người dưới của mình.

“Sư phụ, hiện tại Thiên Linh Môn có hai linh hồ giống cái rồi, mà dưới
tình huống bình thường, những động vật có tu vi linh lực thấp khả năng
sinh sản sẽ tốt hơn so với tu vu linh lực cao.” Lưu Thanh Bình có thể
câu thông với Mị nhi giải thích.

“À.” Hạ Lăng Vân đã hiểu rõ, nhàn nhạt nói, “Mị nhi, Tuyết Hoa hẳn là
một loại linh hồ có thời gian trưởng thành khác dài, trong thời gian
ngắn sẽ không uy hiếp được ngươi.”

Linh trí của linh sủng sẽ tăng trưởng rất nhanh, đều xem thường đồng
loại, không muốn giao phối với đồng loại ngu xuẩn. Thiên Linh Môn chỉ có hai hồ ly đực, một là Hồng Linh của chương môn sư điệt, còn có một con tuyết hồ tam phẩm của đồ tôn. Tuyết Hoa có tu vi linh lực thấp, tuổi
nhỏ, linh hồ Mị nhi cho rằng giống đực giao phối với mình sẽ bị cướp đi.

Tuyết Hoa sẽ trưởng thành, tránh không khỏi việc động tình – giao phối.

Hạ Lăng Vân trầm ngâm.

Hồng Linh thô tục phóng đãng, hắn quyết không cho phép nó nhúng chàm Tuyết Hoa thuần khiết.

Còn con hồ ly tuyết trắng tam phẩm kia… Hắn sẽ đi xem nếu như dáng vẻ
tốt tiềm lực cao, hắn cũng có thể giúp đỡ bồi dưỡng, tranh thủ huấn
luyện nó thành một con hồ ly xứng đôi với Tuyết Hoa nhà hắn.

“Này, tiểu hồ ly, chúng ta cùng nhau chơi đùa đi.” Linh hổ Hắc Hùng tiến đến trước mặt Tuyết Hoa nói: “Ta đến Thiên Linh Môn đã 300 năm, quen
thuộc từng cọng cây ngọn cỏ nơi này, ta có thể dẵn ngươi đi dạo chơi
khắp nơi, đào hang thỏ, thịt thỏ rất ngon.”

“Oa ô.” Tuyết Hoa kêu lên, vội vàng vượt qua người nó và Mị nhi, leo lên người Hạ Lăng Vân.

Hạ Lăng Vân hứng thú dò hỏi: “Mị nhi, nó vừa nói cái gì?” Hắn cần phiên dịch.

Lưu Thanh Bình và Mị nhi cùng Linh hổ hoàn toàn ngây ngẩn người, chủ
nhân và linh sủng hoàn toàn có thể câu thông ý niệm, lẽ ra chủ nhân phải hiểu rõ tiếng kêu của linh sủng mới đúng.

“Mị nhi?” Hạ Lăng Vân dò hỏi.

Linh hồ Mị nhi tranh thủ đáp, “Tiếng kêu của nó ý tứ mất hứng, không muốn đi chơi với Hắc Hùng.”

Tuyết Hoa đang lay lay ống quần Hạ Lăng Vân lập tức ngây dại, quay đầu
nhìn linh hồ Mị nhi, nó thật có thể phiên dịch lời nói của nàng cho Hạ
Lăng Vân?

“Oa ô, Ngaoooo….” Tuyết Hoa thăm dò nói.

Linh hồ Mị nhi nói: “Trưởng lão, linh sủng của người nói, nó rất thích
người, nó sẽ cố gắng tu luyện tranh thủ sớm biến thành người.”

Lần đầu tiên nghe được ý nghĩ của tiểu hồ ly, Hạ Lăng Vân cười ấm áp như gió xuân, gương mặt tuấn nhã phát ra một tầng ánh sáng.

Dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nàng, hắn ôn nhu nói: “Tuyết Hoa, ta sẽ giúp ngươi, chờ ngươi tu luyện thành hình người, ta sẽ thu ngươi làm đệ tử thứ mười ba.”

Đệ tử?

Lưu Thanh Bình dù là ngũ phẩm tu sĩ 400 tuổi, cũng nghẹn họng trân trối
nhìn. Không phải đã là linh sủng, thì người sẽ hướng dẫn nó sao? Cần gì
phải thu làm đệ tử, còn xếp vào hàng đệ tử đông đảo? Tu sĩ nhân loại
cùng tiểu hồ ly trở thành huynh muội, cái này… Đối mặt với các tu sĩ
khác phái, hắn cũng khó mở miệng. Nhưng mà sư phụ đã quyết định, thân là đệ tử cần phải tuyệt đối ủng hộ.

Tạm thời không thể nói cho hắn biết nàng không muốn làm đồ đệ của hắn.

Tuyết Hoa thấp giọng kêu lên một tiếng.

Linh hồ Mị nhi dừng một chút rồi phiên dịch “Nó có chút cao hứng.”

“Tuyết Hoa, đêm qua ta dạy ngươi mười chữ, ngươi còn nhớ không?” Hạ Lăng Vân dò hỏi, hắn nhớ rõ tiểu hồ ly rất thông minh, nhưng không biết trí nhớ nàng có tốt không, nếu không nàng sao nàng có thể quên chủ nhân của mình.

“Ngaoooo, oa o, ô ô ô, ah ah ah….” Tuyết Hoa phát ra liên tiếp những tiếng kêu phức tạp.

Linh hồ Mị nhi đau khổ suy tư trong chốc lát, nói: “Trưởng lão, ta không biết nó muốn biểu đạt cái gì.” Tư duy của hồ ly không phải rất phức
tạp, tiếng kêu có thể biểu đạt ý tứ không phải rất nhiều, nó có thể nói
lời lưu loát như vậy, hoàn toàn là do chủ nhân mất hai trăm năm dốc lòng dạy bảo.

“Ah, quên đi.” Hạ Lăng Vân đành phải nói.

Xem ra chỉ khi nào Tuyết Hoa giống Mị nhi và Hắc Hùng nói tiếng người, hắn mới có thể tiến hành trao đổi với nàng.

“Mị nhi, Tuyết Hoa ở Vong Trẩn Cư của ta, nếu ngươi không có chuyện gì
làm thì tới đó chơi với nó.” Hạ Lăng Vân nói ra. Hắn hi vọng linh hồ Mị
nhi có thể chỉ bảo cho Tuyết Hoa một vài thứ.

“Vâng, trưởng lão.” Linh hồ Mị nhi ngẩng đầu cao hứng nói.

“Trưởng lão, ta có thể tới không?” Hắc Hùng vội vàng dò hỏi. Hạ trưởng
lão là một trong ba vị trưởng lão tối cao của Thiên Linh Môn, bởi vì
người thường xuyên ra ngoài hái thuocs, cho nên có thể tùy ý sử dụng đan dược ở trong đan phòng. Linh sủng thường xuất hiện trước mặt người, đôi lúc sẽ được người thưởng cho đan dược, cho nên rất nhiền linh sủng
thường xuyên qua lại các vùng phụ cận Vong Trần Cư.

“Có thể, nhưng không được làm hư tiểu hồ ly của ta.” Hạ Lăng Vân nói,
hắn biết rõ khát vọng của đám linh sủng, chỉ cần Tuyết Hoa có thể học
thêm tri thức ở chỗ đám linh sủng, hắn cũng không để ý những đan dược
cao cấp dành cho linh sủng kia.

Có những lời này của hắn, Mị nhi và Hắc Hùng cao hứng nhao nhao tới liếm láp bộ lông của Tuyết Hoa biểu thị thân mật.

“Oa__” Tuyết Hoa đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, bốn móng vuốt
không thèm để ý việc cào rách xiêm y của Hạ Lăng Vân bò bò lên người
hắn, giống như con khỉ nhỏ leo lên người Hạ Lăng Vân.

Các động vật khác thè lưỡi liễm lông sẽ mang theo nước miếng nha, thật bẩn thật bẩn!

Sau khi leo lên nàng dùng móng vuốt bám chặt vạt áo của Hạ Lăng Vân chết cũng không chịu xuống đất, đợi Hạ Lăng Vân ôm nàng đi ra chỗ khác, tới
bên hồ Nữ Thần nàng lao xuống tắm rửa.

Hạ Lăng Vân:…. Không thích bị đồng loại thè lưỡi liếm lông?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN