Hồ Nữ - Chương 9: Thân thế nhấp nhô của nữ chủ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
142


Hồ Nữ


Chương 9: Thân thế nhấp nhô của nữ chủ


Bé gái
trước mặt chưa cao tới bàn, tóc được búi thành hai búi nhỏ. Khuôn mặt
trái xoan, đôi mắt to sáng ngời, mũi nhỏ cong, môi phấn nộn như cánh hoa anh đào, nàng mặc dù mới năm tuổi nhưng nhìn ra được khi lớn lên sẽ là
một mĩ nữ quốc sắc thiên hương. Quần áo trên người có vài mấy chỗ sửa
nhưng được giặt sạch sẽ, xem ra mẹ nàng chăm sóc rất tốt.

Đến nơi khác tu luyện sao? Thật tốt quá, tiên quân, người phải cách xa Lệ Quân Hoa!

Tuyết Hoa gục xuống bàn, thận trọng nhìn, rình coi sắc mặt Hạ Lăng
Vân, thấy hắn vẻ mặt bình thản, hai mắt lạnh giá như nước suối.

Ai, chính mình bị âm thanh trong mộng nhắc nhở. Lệ Quân Hoa sẽ thu Hạ
Lăng Vân thành một phần trong hậu cung, hiện tại nàng mới năm tuổi, Hạ
Lăng Vân làm sao có thể đối với nàng nảy sinh tình yêu theo kiểu não tàn “Thà rằng cùng người khác cộng hưởng cũng không muốn buông tay”.

Khuôn mặt của mẹ Lệ Quân Hoa có chút tang thương, hơi chút do dự,
“Tiểu phụ nhân lớn mật, xin hỏi tên môn phái của tiên nhân, động phủ ở
nơi nào, tiên nhân nhắc tới Đảo Hỏa Vân là ở nơi nào?”

“Ta là trưởng lão Hạ Lăng Vân của Thiên Trụ sơn Thiên Linh môn.” Hạ Lăng Vân bình tĩnh nói, “Đảo Hỏa Vânở trên biển Đông Nam.”

Mẹ Lệ Quân Hoa dứt khoát nói, “Hạ tiên nhân nếu như ngài cảm thấy đứa nhỏ này tốt, cứ đem nó đi thôi.”

“Nương…” khuôn mặt Lệ Quân Hoa nhỏ nhắn chực khóc, thanh âm bi thương, “Ta không muốn phải cách xa nương.”

<!–Ambient video inpage desktop–>

Sợ tiên nhân không vui, mẫu thân của nàng nhanh chóng cúi lưng hướng
nữ nhi nói: “Hoa Hoa, ngoan ngoãn nghe lời, ngươi chỉ cần đi vào môn
phái tu tiên, ngươi sẽ có ngày tháng tốt, nếu ngươi mãi mãi ở trong
thôn, không có quần áo mới mặc, bụng đói không có thứ tốt ăn. Nếu ngươi
đi tu tiên mới là điều nương mong muốn.”

Thôn dân đứng ở một bên đều hâm mộ đố kỵ nhìn mẹ con nàng.

Hạ Lăng Vân mỉm cười nói: “Phu nhân, ta còn có mấy cái đứa nhỏ muốn
kiểm tra, ngươi mang con gái ngươi trở về. Sáng mai, ngươi đem nàng tới
đây.” Nếu kiểm tra ra linh căn tốt, chỉ cần có tu sĩ muốn mang đi, cha
mẹ đều sẽ đồng ý bởi vì đối với bọn họ,tu sĩ nhất định là sống ở quỳnh
lâu điện ngọc, mặc lăng la tơ lụa, ăn sơn hào hải vị, ngự kiếm dạo chơi
thiên hạ.

“Được, được, Hạ tiên nhân, tiểu phụ mang nữ nhi đi xuống ngay đây. Hoa Hoa, mau chào Hạ tiên nhân đi.” Mẫu thân Lệ Quân Hoa nhanh chóng nói
với nữ nhi.

” Hạ tiên nhân, tạm biệt, ta cùng ta nương đi về trước.” Lệ Quân Hoa quay đầu hướng Hạ Lăng Vân nói.

Hạ Lăng Vân khẽ vuốt cằm, nói: “Ngoan ngoãn nghe ngươi nương khuyên.
Ngươi cóthiên phú linh căn tuyệt hảo, tu luyện là con đường tốt nhất của ngươi.”

Lệ Quân Hoa có được thượng phẩm linh căn.Người như thế, nếu không chịu tu luyện thì chỉ có hai kết cục.Một là gặp phải tu sĩtà ác, nhất định
sẽ bị cướp làm đỉnh lô cho tu sĩ nam tu luyện. Hai là may mắn không bị
tu sĩtà ác phát hiện thì thượng phẩm linh căn dễ dàng hấp dẫn thiên địa
chi khí, không cần tu luyện trong cơ thể cũng có một ít linh khí. Kiểu
người này sinh hoạt tại địa phương sơn dã,hẻo lánh nếu bị tinh linh, yêu quái phát hiện khẳng định sẽ ăn luôn. Hắn tính đợi đến sáng sớm ngày
mai nếu như mẹ con các nàng không đến, sẽ tự mình đến nhà đi thuyết
phục.

Lệ Quân Hoa được mẹ đưa đi rồi, Hạ Lăng Vân tiếp tục kiểm tra cho đứa
nhỏ phía sau rồi thông báo cho mọi người, bọn nhỏ đều bình thường, trong cơ thể không có linh căn.

Khả năng người thường có linh căn không đến 2%, xuất hiện người có
linh căn, có thể tu luyện không đến một phần ngàn, xuất hiện thượng phẩm linh căn không đến một phần vạn. Thôn trang xuất hiện một Phong Hỏa
thượng phẩm linh căn, đã là một chuyệnrất bất ngờ.

Tốc độ tu hành của đơn linh căn nhanh nhất, thành tựu cao nhất nhưng
người có đơn linh căn rất hiếm thấy. Đa số tu sĩ đều là song linh căn,
tam linh căn, tứ linh căn, thậm chí ngũ linh căn. Song linh căn nếu là
thuộc tính tương sinh hỗ trợ thì là mầm non tu tiên tốt, tam linh căn
kém hơn, tu luyện chậm, cần đan dược quá nhiều, thành tựu khó được, nếu
không phải là vô cùng thân cận, không người nào đồng ý bồi dưỡng đệ tử
như vậy.

Tứ linh căn ở môn phái tu tiên đệ tử ngoại môn, đệ tử tạp vụ, bọn họ
đến cuối đời đều bồi hồi tại nói giai cửa ở ngoài, chỉ trông vào linh
đan kéo dài tuổi thọ.

Ngũ linh căn lời nói, đó chính là phế linh căn, cực ít cực ít có luyện ra cái gì thành tích.

Thi kiểm tra xong linh căn, các thôn dân ào ào mang theo đứa nhỏ lui
ra ngoài. Trên mặt của bọn họ chỉ có một chút hơi thất vọng, bởi vì đối
với bọn họ mà nói, đứa nhỏ nếu có linh căn có thể tu tiên, chính là phúc đức nhiều đời của tổ tiên.

Thôn trưởng bưng tới bát trà sạch sẽ pha nước trà, hướng Hạ Lăng Vân
tỏ vẻ cảm tạ. Ở ngoài cửa, mấy người trong thôn đều mang tới hoa quả
cùng thức ăn, nương tử của thôn trưởng đang xử lý giúp.

Hạ Lăng Vân bình tĩnh nhìn, trắc linh căn, loại chuyện này đối với hắn mà nói chỉ là (1)cử thủ chi lao.

Cảnh Thanh Viễn từ trong phòng bếp nhà thôn trưởng bưng một bàn mặt
thịt nướng lớn, đặt trước mặt Tuyết Hoa, cười nói, “Hiện tại không có
người nào, ngươi ăn đi.” Hắn biết Tuyết Hoa chỉ thích ăn thực phẩm chín.

Thơm nức mũi nha, bên trong có gừng, thông, rượu, muối, cùng với vài hương liệu không biết tên.

Ngửi được mùi thơm của đồ ăn,Tuyết Hoa phấn chấn tinh thần, vươn một chi trước giữ nướng thịt, há miệng cắn xé.

Vẫn là con người nấu nướng tỉ mỉ, ngon lành. Ăn cái này rồi, nàng thề không bao giờ món cá nướng đầy mùi tanh kia nữa.

Nàng có thể phóng thích ngọn lửa, có thể nướng cá nướng thịt nhưng làm không được ngon, rất nhiều lần ăn thịt thì phía ngoài thì cháy đen, bên trong còn tơ máu. Bản năng của hồ ly giúp cho nàng nuốt trôi thứ đồ ăn
đầy máu kia nhưng ý thức của con người cho nàng biết cần ăn thịt chín,
vừa dễ tiêu hóa vừa không có ký sinh trùng.

Nhìn nàng ăn vui vẻ như vậy, Hạ Lăng Vân mới hiểu raở Hằng Cổ quần sơn nàng chỉ ăn táo, quả dại, đồ ăn chỉ là bánh quy lương, ngẫu nhiên uống
nước, hắn về sau phải tận lực đút nàng thực phẩm chín.

Thật no.

Đem trong đĩa thịt nướng thơm phức kia ăn hết, Tuyết Hoa thích ý ngửa
đầu, lè lưỡi liếm láp dầu dính quanh miệng, sau đó giơ lên móng vuốt…

” Móng vuốt của ngươi không sạch sẽ, vẫn là đừng liếm.” Hạ Lăng Vân
lấy một mảnh vải sạch, nhúng nước ấm lau miệng cho tiểu linh hồ.

Hạ Lăng Vân lau miệng hồ ly sạch sẽ rồi nắm móng vuốt của nó bắt đầu
lau, Tuyết Hoa sợ móng vuốt của mình rạch một cái thì bàn tay trắng nõn
như tay của thiếu nữ của hắn sẽ bị thương, một cử động cũng không dám.

Đem bốn móng vuốt lau sạch sẽ, Hạ Lăng Vân giặt khăn vải sai đồ đệ lấy một một chậu nước ấm nữa đến, đem bộ lông trắng như tuyết trên người
nànglau từ đầu tới đuôi.

“Oa ô ~~” Tuyết Hoa bị hầu hạ chu đáo, sắp biến thành bộ dạng của mèo
kêu meo meo đầy hưởng thụ. Đây chính là đãi ngộ sủng vật nha, đêm nay,
hắn tính toán ôm nàng lên giường ngủ sao? Trong rừng rậm ở Hằng Cổ Quần
Sơn, hắn thường xuyên nhắm mắt lại ngồi trên bồ đoàn, không biết là ngồi thiền luyện công hay là ngồi ngủ gật.

“Chúng ta vào phòng nghỉ ngơi đi.” Đặt khăn vải vào bên chậu nước, Hạ
Lăng Vân đem Tuyết Hoa ôm vào lòng, Cảnh Thanh Viễn giúp hắn giặt khăn
vải sau đó đi đổ nước.

Ở ngoài phòng khách nhà thôn trưởng, mẫu thân của Lệ Quân Hoa đi rồi
quay lại, nhút nhát nghiêng mình nói: “Hạ tiênnhân, tiểu phụ nhân có lời muốn nói riêng với ngươi nói, không biết được không?”

Từ sau khi Hạ Lăng Vân kiểm tra linh căn cho Lệ Quân Hoa xong, càng
cảm thấy hai người không phải mẹ con ruột thịt, hiện tại người này muốn
đối với hắn nói riêng, đoán là muốn giải thích thân thế của Lệ Quân Hoa.

“Có thể.” Hắn khẽ vuốt cằm.

Mẫu thân của Lệ Quân Hoa vội vàng bước vào, hướng phía Hạ Lăng Vân
khiêm tốn khom người thi lễ, nói: “Hạ tiên nhân, Hoa Hoa không phải
tiểu phụ nhân thân sinh nữ nhi, 5 năm trước…”

5 năm trước, nàng cùng trượng phu vào núi săn thú hái thuốc, ở trong
núi phát hiện một tu sĩ nữ. Tu sĩ nữ tuy rằng đầu đầy tóc bạc nhưng bộ
dáng rất trẻ.Toàn thân nàng là máu, nhìn thấy vợ chồng họ liền nói mình
dầu hết đèn tắt, có lẽ là sớm chết thôi, năn nỉ bọn họ thu dưỡng con của nàng.

Bởi vì vợ chồng họ cũng từng có con nhưng chết non, nhiều năm qua đều
không có không mang thai, hơn nữa đây cũng là di nguyện của tiên nhân
nên đã đồng ý.

Vị kia tiên nữ kể lại một vài hậu sự rồi phóng thích pháp thuật tự
thiêu, vợ chồng họ đem tro cốt chôn ở một thân cây vùng phụ cận, ôm đứa
bé mới sinh xuống núi. Trước lúc lâm chung, tiên nữđặt tên cho đứa bé là Quân Hoa, tạm thời để nó theo họ của hai vợ chồng.

Người trong thôn đều biết Quân Hoa là vợ chồng họ nhặt về nhưng vì bọn họ không có con nên ai cũng không nói, dặn dò những đứa nhỏ không cho
nói.

Đứa nhỏ của tiên nhân nhất định là muốn làm tiên nhân, vợ chồng họ cùng cô gái này duyên phận hẳn là đã hết rồi.

Nói tới đây,mẫu thân của Lệ Quân Hoa hai mắt đẫm lệ khóc không thành tiếng.

“Vị kia tiên nữcó di vật hoặc lưu lại di ngôn gì cho nữ nhi của nàng không?” Hạ Lăng Vân dò hỏi.

Người thường không biết tu sĩ phân đẳng cấp, cứ thấy người sở hữu pháp thuật, tôn kính gọi là tiên nhân cho nên từ câu chuyện hắn chỉ biết mẫu thân của Lệ Quân Hoa có hỏa linh căn, không biết là tu sĩ đẳng cấp gì.

Trong cơ thể tu sĩ ẩn chứa linh lực phong phú, sau khi tu sĩ chết linh lực sẽ dần dần thất lạc trong thiên địa nhưng thời điểm mới chết di thể là đồ ăn tinh linh yêu quái thích nhất, tu sĩ nữ kia không thể đưa ra
lựa chọn tự thiêu là rất sáng suốt.

Nghe hắn hỏi tới,mẫu thân của Lệ Quân Hoa ngẩng đầu nói: “Vị kia
tiên nữnói nếu có tu sĩ phát hiện con gái nàng có thể chất tu tiên, nàng để lại túi Càn Khôn coi như trả công cho sư phụ. Nàng đăc biệt dặn dò,
không thể để cho nữ nhi của nàng đi Tây Lăng quốc.”

Ngũ Nguyên đại lục có ba cái quốc gia, chiếm cứ vùng đất Tây Nam và
Trung Nguyên là Kim Phượng hoàng triều, chiếm cứ cao nguyên phía Tây
cùng Tây Bắc là Tây Lăng quốc, đại lục Đông Bắc là Trung Quốc.

Linh căn và thể chất của tu sĩ thường có liên hệ chặt chẽ hoàn cảnh
sinh hoạt và khu vực địa lý. Cao nguyên Tây Lăng quốc gió lớn, tu sĩ
Phong Linh căn nhiều, quốc nội có rất nhiều núi lửa nhỏ, hỏa linh căn tu sĩ cũng rất nhiều. Hóa ra mẫu thân của Lệ Quân Hoa là người Tây Lăng
quốc, không rõ nguyên nhân chạy đến Hằng Cổ Quần Sơn, sau đó tiến
vàocảnh nội Kim Phượng hoàng triều.

Tranh đấu giữa các tu sĩ thường thường là tranh đoạt tài nguyên tu
luyện như những địa điểm tốt để tu luyện có linh khí dư thừa, đan dược
hiếm thấy, tài liệu trân quý hay pháp bảo đặc biệt.

“Ta hiểu.” Đảo Hỏa Vânở trên biển Đông Nam, không có bất cứ quan hệ
nào với Tây Lăng quốc.” Hạ Lăng Vân nói. Hắn tìm kiếm một chút trong túi Càn Khôn có lẽ biết thân phận của tu sĩ nữ kia, đương nhiên cũng có thể độc chiếm di sản, có điều hắn khinh thường làm loại chuyện này.

” Thân thế con gái ngươi không thể nói cho người khác biết, nếu không sẽ mang đến tai họa.” Hạ Lăng Vân cảnh cáo.

“Được, được, ta hiểu.”mẫu thân của Lệ Quân Hoa gật đầu liên tục.

” Túi Càn Khôn ngày mai ngươi mang đến, tạm thời để đồ đệ của ta bảo
quản, ta sẽ để hắn đưa con gái ngươi tới hoả vân đảo giao cho đảo chủ
Hỏa Vân.” Hạ Lăng Vân phân phó.

“Được.”mẫu thân của Lệ Quân Hoa nói xong, dừng trong chốc lát liền
thấp giọng nói, “Tiểu phụ nhân không dám quấy rầy tiên nhân nghỉ ngơi,
bây đây liền rời đi.”

(1)cử thủ chi lao: tiện tay làm​

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN