Hồ Phiến - Chương 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
156


Hồ Phiến


Chương 9



Xuân qua xuân đến, đảo mắt đã qua một năm.

Dương Tô cao lên không ít, mà Bạch Bích vẫn chỉ là một đứa nhóc bé tí lùn tịt. Bạch Bích nhón chân ngửa cổ nhìn Dương Tô, càng nhìn càng buồn bực.

Thấy nó dẩu môi lên là Dương Tô đã biết ngay nhóc con giận dỗi cái gì, nhưng mà lúc này kiểu gì cũng không thể hỏi “Nhóc con sao đệ không cao lên?” ra miệng, chọc nó liếc cho trắng mắt được. Thế là Dương Tô uyển chuyển hỏi bóng gió:

“Bạch Bích?”

“…”, Nhóc con bình thường nói liên thiên suốt ngày lúc này lại chẳng ừ chẳng hử.

“Bạch Bích”, Dương Tô săn sóc ngồi xổm xuống, không để cho nhóc phải ngẩng đầu lên nhìn, “Ca từng nghe sư phụ kể chuyện nói về hồ yêu, nhưng bọn họ thường biến thành hình người chứ chưa bao giờ nghe qua có tiểu hồ yêu từ từ lớn lên. Các đệ ở đó đều như thế à?”

Bạch Bích lắc đầu: “Đệ không giống họ. Mọi người đều là cáo con tu hành mấy trăm năm mới có thể biến thành hình người.”

Dương Tô “A?” một tiếng: “Thế sao đệ…”

Bạch Bích đá đá đất dưới chân: “Ông Du Thụ nói, vì mẹ đệ là người nên mới như vậy. Đệ phải tu hành tử tế mới có thể biến thành hồ yêu chân chính.”

Tu hành? Dương Tô cau mày: một năm nay nhóc con cùng y chạy chạy đùa đùa, rửa bát đọc sách thì có chứ có thấy tu hành gì đâu.

Bận tâm vì nhóc con, Dương Tô xoa xoa đầu nó: “Thế mà còn không mau chóng tu hành đi, cái đồ bánh bao lười này.”

“Bạch Bích không phải bánh bao lười!” Nhóc con tức giận biện giải, xong lại cúi đầu rõ thấp, “Nhưng mà…tu hành là phải về núi…”

Nói tới đây thì Dương Tô hiểu ra rồi. Hơi giật mình một cái, y vẫn nhẹ nhàng vò đầu nhóc con: “Cáo ngốc, tu hành quan trọng hơn. Lúc nào muốn trở về, đại ca vẫn sẽ ở chỗ này chờ đệ.”

Bạch Bích vẫn cúi đầu không lên tiếng, sau lại nghe Dương Tô chua thêm một câu: “Chẳng lẽ đệ muốn làm nhóc lùn cả đời à?”

Những lời này không thể nghi ngờ chính là một tên tất sát trúng giữa hồng tâm. Bạch Bích tức giận chà chân, xoay người chạy vụt đi. Cơ mà nó chạy chạy chạy, sắp biến mất nơi cuối đường lại cắm cổ chạy về.

Nhóc quỷ thở hổn hển ngẩng đầu, hung hăng lườm y, giơ ngón tay ra.

Hiểu ý, Dương Tô đưa ngón út ra ngoắc tay Bạch Bích:

“Bạch Bích, ngoắc tay làm dấu, ca ca sẽ không nói dối, chờ đệ trở về.”

Nhóc quỷ nặng nề kéo tay ba cái, sau đó, như thể sợ chỉ chậm một khắc mình sẽ đổi ý mất, nó lại chạy như điên ra đi.

Chỉ để lại Dương Tô dõi mắt trông theo, cười khổ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN