Hồ Sinh Tử - Chương 19: Phần 3: Cầu Nại Hà
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Hồ Sinh Tử


Chương 19: Phần 3: Cầu Nại Hà


Bạn tin vào kiếp luân hồi không?

“Nhân loại là loài có linh hồn, giữa linh hồn và hô hấp có mối liên hệ mờ ảo.”

Ví như khi chúng ta ngủ, linh hồn sẽ rời khỏi thân xác tạm thời, khi chết sẽ là rời khỏi vĩnh viễn.

Động vật và thực vật cũng có linh hồn.

Linh hồn có thể chuyển từ một sinh mệnh này sang một sinh mệnh khác.

Người Ai Cập cổ tin vào tái sinh, nhưng phải giữ lại thi thể. Plato đã công nhận kiếp luân hồi trong “Đất nước lý tưởng”, Pythagoras là nhà triết học đầu tiên nghiên cứu sâu về khái niệm này. Tín ngưỡng Do Thái tôn thờ phục sinh. “Tân ước toàn thư” ghi chép chúa Jesus ba ngày sau khi bị đóng đinh chết đã sống lại, đây vẫn là căn cơ tín ngưỡng quan trọng của Cơ đốc giáo.

“Thái Bình quảng ký” ghi Lưu Tam Phục “Có thể ghi nhớ chuyện tam sinh, thử làm ngựa, vó thương mà đau lòng, chuyển thế làm người, cưỡi ngựa tới vùng đất cằn cỗi phải đi chậm rãi, dù có đá cản đường cũng vẫn tiến bước.”

Phật giáo cho rằng sau khi chết đi “giác quan thứ bảy” sẽ dẫn dắt “giác quan thứ tám” lìa thân xác, trải qua trung âm thân xong sẽ đầu thai làm người hoặc động vật, quỷ, thần… Đó chính là lục đạo luân hồi, một vài nhà tu hành tái sinh có thể còn giữ lại được ký ức kiếp trước.

Trung âm là thời kỳ quá độ giữa hai kiếp từ sự diệt vong của kiếp này chuyển sang kiếp sau. Trung âm có thần thông, có thể nhìn thấy thế giới mắt thường không nhìn thấy được. Sau khi người chết, ngày mùng 7 tháng 7 là trung âm, đây cũng là lý do người Trung Quốc “tác thất”. Trung âm địa ngục xấu xí như thanh gỗ cháy đen thui; trung âm súc sanh có màu của khói; trung âm ngã quỷ có màu của nước; trung âm dục giới có màu của kim; trung âm sắc giới có màu trắng.

Trung âm của người trông giống nhi đồng, trong một đám trẻ thì sẽ lấp ló một vài trung âm.

“Trò đùa gì vậy?”

Cảnh sát Hoàng Hải lái xe cảnh sát, chỉnh đài sang kênh khác, không thể chịu nổi bài diễn thuyết của vị triết gia này thêm chút nào nữa.

Năm 2006, sau tiết Thanh minh.

Chiếc xe cảnh sát dừng tại cửa trường tiểu học số 1 trên đường Trường Thọ, anh mặc bộ đồ cảnh sát với kiểu đầu đinh đã lốm đốm trắng. Bước tới hố cát ở góc sân vận động, anh đứng sau một bé trai, nhìn thấy có xác một con chim sẻ đang bị dìm trong cát.

“Này, cháu chính là Tư Vọng phải không?”

Giọng nói của anh vẫn khàn đặc, gây ấn tượng cho rất nhiều người.

Thằng bé đứng lên lấp bằng hố cát, lộ ra khuôn mặt trắng nhợt, trên mũi như có dính vài hạt cát, ánh mắt rất chín chắn.

“Chú cảnh sát, cháu chính là Tư Vọng, có chuyện gì ạ?”

“Mùa thu hai năm trước, cháu là người phát hiện ra xác chết trong chiếc xe Jeep bên sông Tô Châu phải không?”

Tư Vọng phủi cát trên người đi: “Chuyện đã lâu quá rồi, sao giờ chú còn đến hỏi? Mà cũng không phải một mình cháu phát hiện ra.”

“Người nữa là Cốc Thu Sa, năm ngoái trở thành mẹ nuôi của cháu, nhưng vài tháng trước đã cắt bỏ quan hệ nuôi dưỡng.”

“Vâng ạ, chú có thể đi tìm cô ấy – chiếc xe đó đỗ ở bên sông hai năm, nhưng cô ấy vừa nhìn thấy liền đi cậy nó ra.”

“Cô ấy chết rồi.”

Thằng bé ngượng ngùng vài giây, cau mày nói: “Ồ, vậy ạ, cô ấy tại sao lại chết?”

“Bị giết chết tại nhà mình, vào đêm tuần trước hôm làm lễ truy điệu bố cô ấy. Hung thủ đến bây giờ vẫn chưa được tìm ra.”

“Vậy à, hy vọng là chú sớm phá được án.”

“Cháu lạnh lùng vậy.”

Thằng bé khoác cặp sách lên, đi về phía cổng trường đáp: “Chú cảnh sát, cháu phải về nhà rồi.”

Không rõ là cố ý hay thói quen, Tư Vọng vẫn chọn con đường bên sông Tô Châu. Hoàng Hải bám theo nó, đi theo sau nhắc nhở: “Anh bạn nhỏ, sau này đừng đi con đường này nữa, có đoạn đường quá vắng vẻ, cẩn thận có kẻ xấu.”

“Chú cảnh sát chẳng phải bắt kẻ xấu sao?”

“Đúng, chưa có kẻ xấu nào ta chưa bắt được.”

“Thật ư?”

Câu hỏi này khiến Hoàng Hải im lặng, đã từng có thời không có kẻ xấu nào lọt khỏi tay anh, nhưng từ năm 1995 trở lại đây thì khác. Hơn chục năm nay đã có hơn năm vụ mưu sát chưa được phá án, e rằng không chỉ có một hung thủ.

Anh giật lại túi sách của thằng bé nói: “Này! Cặp sách của học sinh tiểu học bây giờ nặng thật đấy!”

“Chú cảnh sát, tại sao chú đi theo cháu?”

“Vì trước khi Cốc Thu Sa chết, có nhờ ta nhất định phải làm một việc – cô ấy nói cháu là thiên tài có một không hai, nhưng trong cháu ẩn chứa rất nhiều bí mật.”

“Cháu chỉ là đứa học sinh lớp 4. À, cháu còn chưa biết tên chú là gì?”

“Hoàng Hải – học môn địa lí chưa? Trung Quốc có bốn biển nào nhỉ? Ta cũng quên rồi, cháu là thiên tài, cái gì cháu cũng biết đúng không?”

Bờ sông Tô Châu vắng vẻ, một người đàn ông mặc trang phục cảnh sát, ánh mắt sắc lạnh, khuôn mặt nghiêm túc, anh ta đang nghi ngờ đứa học sinh lớp 4 này, có liên quan đến rất nhiều vụ hung sát.

“Chú cảnh sát, cháu là thành viên đội thiếu niên tiên phong Trung Quốc, nhất định sẽ giúp chú phá án!”

Câu trả lời như vậy khiến người ta dở khóc dở cười, nó dừng lại, chỉ về phía trước nói: “Chính là chỗ này.” Thi thể thối rữa ở đây hai năm, bị giấu trong cốp chiếc xe Jeep, bây giờ đã bị rác và bụi che hết, không nhìn thấy vết tích gì nữa.

Thằng bé không dám đứng vào chỗ đó, nó đi một vòng bên ngoài nói: “Chú cảnh sát, chú có tin thế giới này có ma quỷ không?”

“Không, không tin, thầy giáo cháu không dạy bọn cháu à?” Anh rút ra một que hương và đốt lên trong gió, nói vội một câu, “Thế gian này không có ma.”

“Cháu nghĩ, là con ma chết trong xe đang gọi cháu đấy.”

“Ăn nói linh tinh!”

“Chú cảnh sát, chú có tin không? Cháu đã nhìn thấy ma rồi đấy.”

Một chút tàn của nén nhang trên tay Hoàng Hải rơi xuống đất, anh kéo cánh tay Tư Vọng, đi khỏi chỗ phát hiện thi thể.

Mười phút sau, anh đưa thằng bé về cổng khu nhà.

“Chú đưa đến đây thôi nhé, lên nhà sẽ làm mẹ cháu sợ.”

Tư Vọng giật lấy cặp sách từ vai chú cảnh sát, Hoàng Hải đưa danh thiếp cho nó: “Anh bạn nhỏ, nếu nhớ ra bất kỳ manh mối nào, hãy gọi điện ngay lập tức cho ta nhé!”

Nhìn thằng bé đi lên nhà, Hoàng Hải dựa vào gốc cây, vội hút một điếu thuốc. Trong làn khói thuốc xanh mờ ảo, anh nhớ lại thi thể của Cốc Thu Sa.

Cô ấy chết ba ngày mới được phát hiện, trong phòng bị rỉ nước, hàng xóm báo cáo sự việc cho ban quản lý xong mới phá cửa vào. Thi thể sau cửa, mặt úp xuống, chân tay duỗi thẳng, trên nền nhà lênh láng nước, khiến thi thể bị ngâm nước trương phù lên. Vết thương chí mạng ở sau lưng, dường như đâm thẳng vào tim. Tại hiện trường không tìm ra hung khí, hiển nhiên là hung thủ đã mang đi. Trong nhà Cốc Thu Sa có tiền mặt, nhưng vẫn còn nguyên, cả đồ quý giá cũng vậy. Quần áo trên người cô còn nguyên vẹn, càng không có dấu vết bị xâm hại tình dục, không cướp tiền cũng không cướp sắc, khả năng lớn nhất chỉ có thể là báo thù.

Hung thủ thu dọn hiện trường rất sạch sẽ, không để lại dấu vân tay hay sợi tóc nào. Camera không chụp được, hung thủ là trai hay gái cũng không đoán được, chỉ có thể đoán được thời gian xảy ra án mạng là ba ngày trước, cũng là ngày truy điệu của Cốc Trường Long. Hoàng Hải phân tích rằng, hung thủ leo cầu thang bộ lên, đợi khi Cốc Thu Sa về nhà mở cửa thì đâm một nhát dao từ sau lưng. Điều không thể ngờ được là, trước vài tiếng đồng hồ xảy ra hung án, anh vẫn còn gặp cô ở nhà tang lễ. Đó là tang lễ của bố cô ấy, là thời khắc đau khổ nhất của người phụ nữ, Hoàng Hải định đến an ủi cô, không ngờ lại là lần cuối gặp mặt.

Anh nhớ rất rõ rằng, Cốc Thu Sa lúc đó còn nói: “Còn lại mình tôi thôi, có lẽ cũng không cách xa cái chết bao lâu nữa thì phải?”

Quả nhiên, cô ấy đã tự phán đoán trước cái chết của mình.

Đối với một viên cảnh sát lành nghề, dường như là điều vô cùng đáng xấu hổ.

Tiếp theo câu nói này, Cốc Thu Sa còn nhắc anh phải lưu ý thằng bé Tư Vọng.

Ngày thứ hai, Hoàng Hải lại tới cổng trường tiểu học số 1 trên đường Trường Thọ.

Đợi Tư Vọng đi một mình ra, anh liền ngăn nó lại nói: “Hôm nay ta đưa cháu về nhé?”

“Cháu có thể tự về nhà được ạ.”

“Thằng nhóc, cháu nên biết rằng Cốc Thu Sa và Cốc Trường Long đều chết rồi, ta lo lắng cháu cũng sẽ gặp nguy hiểm, hiểu không?”

Anh giật cặp sách của thằng bé một cách thô bạo, đi men theo con đường quốc lộ, Tư Vọng giống như tù nhân bị áp giải không thể phản kháng.

“Nó bị cảnh sát bắt à?”

Mấy bạn học sinh tiểu học thì thầm to nhỏ, Tư Vọng tháo khăn quàng đỏ, cằn nhằn: “Xin lỗi, chú đừng đưa cháu về trước mặt các bạn, các bạn sẽ nghĩ cháu là đứa trẻ hư hỏng.”

“Tự đi đi, để quỷ đi mà giải thích.”

“Phá án được chưa ạ?”

“Cháu nói đến vụ án nào?” Hoàng Hải quay lại nhìn chằm chằm vào mắt thằng bé, “Ta sẽ đích thân bắt tên khốn đó!”

Đi qua chùa Thanh Chân trên đường Thường Đức, có người bán xiên thịt dê, Tư Vọng dừng lại thèm nhỏ dãi. Hoàng Hải mua chục xiên, đưa cho nó bốn xiên nói: “Cháu vẫn là trẻ con, không nên ăn nhiều quá, cẩn thận đau bụng!”

Thằng bé ăn nhồm nhoàm xiên thịt, vẻ mặt tươi tỉnh hẳn.

“Anh bạn nhỏ, ăn nhiều thế không sợ tối không ăn được cơm à?”

“Không sao, tối nay mẹ cháu phải đi làm ở ngoài, cháu sẽ cho cơm trong tủ lạnh vào lò vi sóng rồi ăn.”

“Thế bố cháu đâu?”

Thật ra, Hoàng Hải cố ý hỏi vậy, chứ anh đã điều tra rõ gia cảnh nhà Tư Vọng rồi.

“Bố cháu – ông ấy mất tích bốn năm trước rồi.”

Hoàng Hải nói một cách trịnh trọng: “Bạn Tư Vọng, tối nay bạn tới nhà tôi ăn cơm nhé?”

“Thôi ạ, cháu tự về nhà đây.”

“Đi theo ta!”

Đây là khẩu khí ra lệnh, Hoàng Hải sống ở gần chùa Thanh Chấn, trong một tòa nhà cao tầng cũ, gần đồn cảnh sát.

Anh đeo cặp sách, mở cửa phòng, một mùi chua chua mốc meo bay ra, anh liền đỏ mặt nói: “Ồ, xin lỗi cháu!”

Người đàn ông vụng về mở cửa sổ thông gió, thu dọn đồ đạc bừa bãi trong phòng khách, trên bàn ăn toàn là vỏ hộp mì ăn liền, chiếc gạt tàn đầy ứ tàn thuốc, hiển nhiên là nhà không có phụ nữ và trẻ con, mẫu đàn ông trung niên độc thân điển hình. Tư Vọng rất rụt rè trong nhà người lạ, tìm mãi mới có chỗ trống để ngồi. Viên cảnh sát mở tủ lạnh, rót cho nó cốc sữa, thằng bé khách sáo uống một ngụm nhỏ. Anh mở ti vi lên, vừa hay là chương trình thiếu nhi “Thám tử lừng danh Conan”. Anh nghĩ một hồi trong bếp rồi bó tay không biết nấu món gì, cuối cùng mở tủ lạnh ra lấy một gói mì, thịt bò đông lạnh, rồi nói ngượng: “Nhóc, ta nấu mì bò cho cháu được không?”

Chục phút sau, khi Conan dùng kim châm gây hôn mê Maori Kogoro trong ti vi, bát mì bò nóng hổi đã được bê lên bàn ăn.

Nói thật, mì Hoàng Hải nấu khá ngon, cũng là món duy nhất Hoàng Hải biết nấu trong bếp.

Tư Vọng ăn hết bay không còn sợi mì nào sót lại, lúc nó uống hết cả nước mì, Hoàng Hải nhìn nó với nụ cười kỳ quặc. Thằng bé vội đứng dậy, liền bị Hoàng Hải ấn ngồi xuống: “Nhóc ăn no chưa?”

“No rồi ạ, bị nấc cả ra, chú không ăn à?”

“Ta không đói.”

Giọng anh trầm như âm thanh phát ra từ đáy vại, không khí trong phòng trở nên ngột ngạt. Tư Vọng lo lắng nắm vạt áo hỏi: “Chú cảnh sát, có phải không có kẻ xấu nào mà chú không bắt được không?”

“Đương nhiên rồi.”

“Chú dám thề không?”

“Ta… ” Hoàng Hải đang định châm điếu thuốc, lại cất lại vào hộp, “Nhưng có vài ngoại lệ.”

“Án giết người?”

Ánh mắt anh trở nên sắc lạnh đáng sợ: “Hỏi chuyện này để làm gì?”

“Cháu đang nghĩ, chú tiếp quản vụ án thi thể bên sông Tô Châu, và vụ án Cốc Thu Sa cùng Cốc Trường Long, thì có thể liên quan đến mấy vụ án chưa phá trước đây của chú không?”

“Cháu chỉ là một học sinh tiểu học, tại sao lại muốn biết nhiều vậy?”

Tư Vọng không khách sáo nữa, đeo cặp sách lên đi ra ngoài, Hoàng Hải ngăn lại nói: “Đợi đã!”

“Trời tối rồi, mẹ nói không được tùy tiện vào nhà người lạ.”

“Cháu sinh năm bao nhiêu?”

“Ngày 19 tháng 12 năm 1995.”

“Ừ, hai vụ án chưa phá trước đây là khi cháu chưa ra đời.”

“Cũng vào năm 1995 ạ?”

“Đúng vậy!”

Câu nói này có phần khiến nó trấn tĩnh, Tư Vọng cố làm vẻ bình tĩnh nói: “Vụ án mưu sát đường Nam Minh?”

Sắc mặc của Hoàng Hải trắng bệch, vội vàng nắm lấy cổ áo của thằng bé, nhấc bổng nó lên. Hai chân thằng bé đạp loạn lên: “Để cháu xuống!”

“Làm sao mà cháu biết?”

“Mạng internet…”

Bàn tay to kềnh của Hoàng Hải chỉ cần siết nhẹ chút nữa là có thể giết chết thằng bé, nhưng anh đặt nó xuống: “Ta xin lỗi nhóc!”

“Trên mạng nói mùa hè năm đó, trường trung học Nam Minh chết ba người phải không ạ?”

“Xin lỗi, ta đưa cháu về nhà.”

Chục phút sau, Hoàng Hải đưa thằng bé về đến cửa nhà, Tư Vọng nắm lấy ống tay áo của viên cảnh sát hỏi: “Chú giúp cháu một việc được không?”

“Nói đi!”

“Chú có thể giúp cháu tìm bố không? Bố cháu mất tích vào mùa xuân năm 2002, ông ấy tên là Tư Minh Viễn, đã từng báo án ở đồn công an các chú.”

“Được, ta sẽ cố gắng!”

Từ sau đó, cứ cách vài ngày Hoàng Hải lại tới cổng trường tìm Tư Vọng, cùng nó đi ăn thịt dê xiên ở cổng chùa Thanh Chấn, thỉnh thoảng còn dẫn nó về nhà ăn cơm. Nhưng anh không bao giờ nhắc tới vợ và con mình.

Tháng năm, Cốc Thu Sa bị giết được một tháng rưỡi rồi, vụ án vẫn chưa có tiến triển. Đồn công an tạm thời ghi Lộ Trung Nhạc là nghi phạm, tiếp tục truy nã trong phạm vi cả nước.

Hoàng Hải chần chừ một hồi, rồi gõ cửa nhà Tư Vọng.

Hôm đó là cuối tuần, chỉ vài giây sau cửa nhà được mở ra, Tư Vọng nhìn thấy anh, vô cùng ngạc nhiên: “Tại sao chú lại đến đây?”

“Cháu đang làm việc xấu à?” Anh liền bước thẳng vào căn nhà chật hẹp, ti vi đang chiếu bộ phim Lời nguyền, “Cháu ở nhà một mình à?”

“Không, mẹ cháu ở nhà.”

Câu này khiến anh gãi tai thì thầm: “Mẹ cháu biết ta không?”

Làm sao có thể để mẹ biết được chứ? Một đứa học sinh lớp 4 suốt ngày đi với cảnh sát, thì bất kỳ bà mẹ nào cũng không yên tâm được.

Lúc Tư Vọng đang ngại ngùng, Hà Thanh Ảnh đã bước từ phòng ngủ ra, cô thay bộ quần áo mới, chỉnh lại đầu tóc, hỏi nhẹ nhàng: “Xin hỏi, anh là?”

“À, tôi… ”

Người đàn ông này quen nói chuyện với bọn tội phạm rồi, nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp không nói lên lời nữa.

“Người này là cảnh sát Hoàng Hải ạ.”

“Vọng Nhi, con lại gây chuyện gì ở ngoài hả?”

Bà mẹ nhìn con với ánh mắt nghiêm nghị.

“Mẹ Tư Vọng, xin đừng hiểu nhầm, tôi mạo muội đến đây là vì Tư Vọng đã nhờ tôi một việc – về bố nó!” Hoàng Hải để ý thấy người phụ nữ có chút ngạc nhiên, “Nghe nói chồng chị là Tư Minh Viễn đã mất tích nhiều năm, con chị muốn tôi giúp nó tìm bố, tôi vừa điều tra trong hệ thống nội bộ của công an.”

“Cảm ơn!”

“Xin lỗi, tôi vẫn chưa tìm thấy tung tích của anh ấy, cũng chưa thấy nơi ở của anh ấy ở thành phố này hoặc nơi khác, và cũng không thấy ghi chép mua vé tàu vé máy bay nào. Nhưng tôi vẫn nhận lời Tư Vọng, nhất định sẽ cố gắng tiếp tục điều tra, chị cứ yên tâm!”

Hà Thanh Ảnh pha cho Hoàng Hải một cốc trà, đưa cho anh một cách lễ phép. Anh liền gật đầu cảm ơn một cách vụng về, ngụm một hớp trà, nước nóng đến bỏng lưỡi.

Cô chuyển chủ đề sang việc học của con: “Tư Vọng rất thông minh, anh cũng biết những gì nó đã trải qua năm ngoái, phải cảm ơn cô Cốc cho chúng tôi cơ hội, để nó có thể biết được cuộc sống bên ngoài. Bây giờ nó lại giống ngày xưa rồi, thành tích học tập bình thường, ít khi nói chuyện với bạn bè, ngay cả thầy hiệu trường một dạo quan tâm đến nó nhất, giờ cũng không để ý đến nó nữa rồi.”

Hoàng Hải liên tục gật đầu, thay đổi ngữ điệu nhẹ nhàng hơn, nói ra cả bí mật thường xuyên đưa Tư Vọng về nhà, ăn thịt xiên ở cổng chùa Thanh Chấn nữa.

Thằng bé mặt đỏ trốn vào trong, Hoàng Hải nhân cơ hội hỏi: “Chị vừa nãy có nhắc tới cô Cốc, chị có biết cô ấy chết rồi không?”

“Vậy ư? Lúc nào vậy?”

“Xem ra chị không quan tâm đến cô ấy – vào tháng rưỡi trước.” Hoàng Hải trở lại vẻ mặt nghiêm túc, “Xin hỏi lần gần đây nhất chị gặp Cốc Thu Sa là khi nào?”

“Là trước Tết, chúng tôi đưa Tư Vọng đi làm thủ tục hủy nuôi dưỡng, chuyển hộ khẩu của nó về.”

“Sau đó thì không gặp lại nữa sao?”

“Đúng vậy!”

“Được, rất cảm ơn sự hợp tác của chị, vậy tôi đi đây, sau này còn thường xuyên tới làm phiền.”

Hoàng Hải bước chậm xuống lầu, không khỏi quay đầu nhìn lên tầng 3, trong đầu toàn là hình ảnh của Hà Thanh Ảnh.

Chị ta đang nói dối ư?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN