Hồ Sinh Tử
Chương 22
Đêm Noel.
Thân Mẫn nằm trên giường, tường phòng ngủ của cô bé treo rất nhiều sao, đêm đến tắt đèn đi như ở ngoài trời vậy. Đầu giường bật đèn bàn, cô bé trùm một cái chăn dày, đọc thiệp chúc mừng Noel của các bạn.
Có một bạn nam chỉ viết vài chữ: Tiểu Mẫn, tớ thích cậu, có thể làm bạn với tớ không?
Đứa trẻ học sinh lớp 5 này cười rồi vứt cái thiệp đó xuống gầm giường.
Mưa hắt vào cửa sổ, cô bé trầm ngâm nhìn đồng hồ, nghĩ tại sao bố vẫn chưa về? Tối nay còn phải thẩm vấn tội phạm nữa sao?
Cô bé nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, có một người đàn ông bước vào, xem ra không giống bố, giống ông hoặc bác hớn, tóc bạc nửa đầu rồi, đem theo không khí mưa lạnh vào. Vừa nhìn thấy Thân Mẫn, vẻ mặt ông ta từ nghiêm túc trở nên vui vẻ, xoa đầu cô bé nói: “Tiểu Mẫn, ngủ sớm đi, mai đi học đừng đi muộn đấy”
“Bố đi đâu đấy ạ?”
“Bố đi gặp một người bạn.” Ông tắt đèn, “Chúc con gái ngủ ngon!”
Ngày hôm sau, Thân Mẫn khoác ba lô đi học, đi hai trạm xe bus, bước vào trường tiểu học số 1 đường Trường Thọ. Lớp học của cô bé ở trong một cái sân khuất tầm mắt, ở tòa nhà màu trắng xanh, lớp 5C.
Cô bé có đôi mắt như hai hạt hạnh nhân, mái tóc đen nhánh, mặc váy dài trắng dày, hợp với làn da sáng khỏe mạnh. Sau khi tan học, dưới ánh chiều, cô bé về nhà, đánh cầu lông gà với bạn hàng xóm. Cô bé đánh một quả cầu bay vào rất sâu trong bụi cây, trẻ con cũng khó mà chui vào được, đúng lúc mấy đứa trẻ đang lo lắng, có một thằng bé từ trong bụi cây chui ra.
Hình như tuổi của cậu bé bằng Thân Mẫn, và hay gặp ở trường.
Đúng, cậu ta cũng học ở trường tiểu học số 1 đường Trường Thọ, nhưng khác lớp. Khuôn mặt ấy rất ấn tượng, đôi mắt rất có thần. Từng có khoảng thời gian trong trường xôn xao chuyện của cậu ta, mọi người nói cậu ta là thần đồng. Nhưng rất nhanh sau đó, cậu ta trở lại bình thường, không có thầy cô nào nhắc đến nữa, vẫn chơi một mình, không có bạn nào nữa.
Cậu ta tên là gì nhỉ? Thân Mẫn lúc đó không nhớ ra, cô bé chỉ quan tâm đến quả cầu.
Cậu bé phủi lá cây và đất trên người đi, tay cầm quả cầu, dúi vào tay cô bé.
“Cảm ơn!” Đây là câu đầu tiên Thân Mẫn nói chuyện với cậu ta. “Bạn học lớp B à? Tên là gì?”
“Tớ tên là Tư Vọng, Tư trong Tư lệnh, Vọng trong thiêu vọng, còn bạn?”
“Thân Mẫn.”
“Thân Mẫn ư?”
Thằng bé giật mình vì cái tên đó.
“Có chuyện gì sao?”
“Không, họ của chúng ta đều rất hiếm, phải không? Tớ dám đánh cá là trong lớp không có người thứ hai họ Thân.”
Thân Mẫn ngây thơ gật đầu: “Ừ, Tư Vọng, cậu sống ở đây à?”
“Không, hôm nay vừa hay đi ngang qua.”
“Chúng mình cùng đánh cầu đi!”
Cậu bé tên Tư Vọng này, cẩn thận cầm vợt lên mới phát hiện mu bàn tay bị xước một vết khá sâu, chắc là lúc chui vào bụi tìm cầu không cẩn thận bị cành cây quệt vào.
“Ôi, xin lỗi, tớ làm cậu bị thương rồi!”
“Không sao!”
Tư Vọng dùng tay che vết thương, cô bé đang định nói “về nhà tớ bôi thuốc”, lại nghĩ nhỡ bị bố nhìn thấy không chừng bị ăn mắng.
“Đợi đã, đừng chạy đi đâu nhé!”
Cô bé chạy như bay lên nhà. Không đến hai phút, không những mang thuốc sát trùng mà có cả miếng dán và bông gòn. Cô bé cầm tay Tư Vọng, nhẹ nhàng lau vết thương, cuối cùng dán miếng dán cá nhân lại.
Cô bé bên cạnh cười tủm tỉm, còn cậu bé quay đầu đi khỏi khu phố.
Năm thứ hai, trên sân vận động trường tiểu học số 1 đường Trường Thọ, Tư Vọng có bạn cùng chơi. Nó biết đánh cầu lông gà với các bạn nữ, chơi trò ú tim, nhảy dây chun, cũng chẳng để ý có bị các bạn nam chê cười không.
Lớp 5, học kỳ 2, học sinh đều đang chuẩn bị thi, Thân Mẫn thích môn âm nhạc nhất. Tháng 5, trời bắt đầu nóng, cô bé chỉ mặc váy mùa hè mỏng, để lộ cánh tay và cổ thon dài, cùng hát theo tiếng đàn dương cầm của cô giáo: “Để chúng ta chèo mái thuyền, chiếc thuyền rẽ sóng, mặt biển ánh lên tháp Bạch xinh đẹp, tứ bề là cây xanh tường đỏ. Chiếc thuyền đi nhè nhẹ, lướt trên mặt nước, đón ngọn gió mát lạnh thổi đến. Khăn quàng đỏ đón mặt trời, ánh nắng chiếu lên mặt biển, bầy cá dưới nước ngắm nhìn chúng ta, nghe trộm chúng ta hát mừng vui vẻ…”
Lớp B có một bạn nữ nhà rất giàu, hàng ngày tan học đều có xe Audi đứng cổng trường đợi, thỉnh thoảng mời Tư Vọng lên xe nhà bạn đó cùng về. Có hôm chiều tà, Thân Mẫn nấp sau cây cổ thụ ở cổng trường, phát hiện bạn nữ đó cầm vạt áo của Tư Vọng nói: “Tư Vọng, tớ có hai vé xem phim “Harry Porter”, bạn đi xem cùng tớ nhé?”
Tư Vọng xấu hổ quay mặt chạy biến, đúng lúc gặp Thân Mẫn trước mặt, hai đứa cười khúc khích, rồi đi bộ trong vườn trường.
“Cậu biết không? Tại sao lại có người nói tớ là thần đồng?” Cậu bé giả vờ nói nhỏ một cách bí mật: “Vì tớ có năng lực siêu phàm.”
“Á?” Cô bé mở tròn mắt, “Năng lực siêu phàm á? Tớ không tin!”
“Ví dụ, tớ có thể đoán ra tên bố cậu, có phải là Thân Viện Triều không?”
“Đúng, nhưng cái này tra rất dễ mà.”
“Cậu còn có một anh trai, không phải anh họ nhé, tớ nói là anh ruột.”
“Ơ? điều này sao tớ không biết?”
“Cậu về hỏi bố cậu sẽ rõ.”
“Lẽ nào…”
Mẫn nhớ lại phòng khách trong nhà, ngoài di ảnh của mẹ, còn treo ảnh đen trắng của một thanh niên, nhưng bố từ trước đến giờ không nói đó là ai?
“Không nói chuyện này nữa, mẹ bạn có khỏe không?”
“Mẹ tớ chết rồi.”
“Ồ, tớ xin lỗi!”
“Khi mẹ có thai tớ, mẹ đã hơn 40 tuổi rồi, bác sĩ nói sinh con nguy hiểm, nhưng mẹ vẫn quyết tâm sinh tớ ra đời. Kết quả là ngay tối hôm sinh, mẹ mất nhiều máu quá mà qua đời.” Cô bé nói xong trào nước mắt, ngồi trên ghế đá lẩm nhẩm: “Là tớ giết mẹ tớ!”.
“Sinh nhật cậu là ngày nào?”
“Ngày 20 tháng 12 năm 1995.”
Tư Vọng như đang tính toán gì đó, bấm đốt ngón tay: “Hóa ra, ngày đó đã có rồi.”
“Cậu nói gì vậy? Ngày nào?”
“Thế thì cậu phải gọi tớ là anh, vì tớ sinh ngày 19 tháng 12, sớm hơn cậu một ngày.”
“Còn lâu tớ mới gọi như vậy!”
“Được thôi, cậu biết anh trai cậu mất khi nào không?”
“Thử nói xem nào?”
Thân Mẫn đã lau nước mắt, nhìn mặt cậu bé một cách nghi ngờ.
“Ngày 19 tháng 6 năm 1995.”
Khi nói ra ngày này, Tư Vọng cúi đầu xuống, trên má có gì đó rơi xuống chầm chậm.
“Sao cậu lại khóc?”
“À, vừa nãy có cơn gió thổi hạt cát bay vào mắt tớ.”
“Đừng cử động! Mở to mắt ra!”
Cô bé chu môi thổi vào lòng mắt của cậu bé.
“Bố nói với tớ là con gái có thể khóc mếu, nhưng con trai thì không.”
Cô bé nói với giọng tự hào, Tư Vọng gật đầu nói: “Bố cậu nói rất đúng!”
“Thế mà cậu vẫn khóc à?”
“Không khóc nữa, tớ thề.”
Tư Vọng lau khô nước mắt, quay người nói: “Tớ phải về nhà đây, chào cậu!”
Nửa tháng sau, chúng tốt nghiệp trường tiểu học số 1 đường Trường Thọ. Ở đây tiểu học đến lớp 5, vào thẳng lớp dự bị trung học. Thân Mẫn và Tư Vọng vào trường cấp 2 khác nhau, từ đó hai đứa không gặp nhau nữa.
Có lúc, cô bé mơ tưởng cùng Tư Vọng đi chơi, chèo thuyền trên hồ Ngân Trấu ở công viên Trường Phong. Cậu bé u sầu ngồi phía sau, cùng nhau chèo thuyền, trốn dưới bóng râm của núi Thiếc Bách, tựa đầu vào nhau ngắm hoàng hôn…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!