Hồ Sơ Bí Mật Về Chủ Nghĩa Duy Vật Không Khoa Học
Chương 25: 05032027 - Nguyên Tiêu
Sau mùng mười, không khí lễ hội náo nhiệt xuyên suốt những ngày Tết gần như đã tiêu tan, đại đa số các phần tử đi làm đều vác theo sự lười nhác dưỡng ra từ cả một kỳ nghỉ mà bắt đầu bận rộn công tác, rất nhiều bọn nhỏ còn đang đi học lại bắt đầu liều mạng đắp lỗ cho bài tập nghỉ đông vẫn hoài trống trơn.
Bầu không khí chứa đựng loại vùng vẫy thức tỉnh khỏi mùa đông dài này khiến cả thành phố khắp nơi đều mang theo tinh thần phấn chấn của sự sống lại.
Mà duy nhất chỉ có một người nhàn rỗi vẫn luôn duy trì trình độ lười biếng nhất định, không ai khác chính là Tiêu Nam Chúc.
Hai đơn làm ăn lớn từ Lý Mậu cùng Trương Thỉ đã giúp nghề hoàng lịch sư này của anh kiếm được xô vàng đầu tiên, có Tư Đồ Trương cùng Tào Trùng hỗ trợ dẫn đường, thỉnh thoảng người gọi tới nhờ anh cố vấn tình huống cũng nhiều hơn chút.
Bởi vì bây giờ là thời đại Internet, cái quái gì cũng đều truyền bá nhanh trên Internet, cho nên Tiêu Nam Chúc suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy mình cần phải bắt kịp thời đại liền tranh thủ tạo một tài khoản weibo công chúng, sau khi đăng ký xong anh lại dành thời gian tìm hiểu một chút về thứ đồ cuốn hút mà giới trẻ hiện nay rất thích chơi này.
Chờ cuối cùng cũng coi như là có chút thông thạo, anh ngậm thuốc lá ngồi trước máy tính để bàn với băng thông rộng vừa mới lắp đặt, Tiêu Nam Chúc suy tư nửa ngày mới đánh một đoạn quảng cáo nhỏ ghim ở đầu trang weibo.
@Hoàng lịch sư lão Tiêu:
Kết hôn đưa tang sinh con, khu hung hỏi họa trảm tà túy, có bất kỳ thắc mắc gì về tập tục kiêng kỵ truyền thống đều có thể comment hoặc tag @, dịch vụ tận nơi và hợp tác kinh doanh xin trực tiếp inbox (づ ̄ 3 ̄)づ
Sau khi đăng ký xong weibo này, từ lúc bắt đầu đã không có một móng người để ý đến anh, Tiêu Nam Chúc nhàn rỗi tẻ nhạt liền mỗi ngày lần lượt đem nguồn gốc phong tục cố sự của lịch thần đi làm tương ứng ngày hôm đó cùng dự báo phúc họa tổng hợp thành từng bài từng bài weibo dài.
Phát đến trên dưới một tuần lễ thì lục tục phát hiện trong vòng bạn bè có người để ý đến vị po chủ phổ cập kiến thức dân tộc này, mỗi ngày đều sẽ chờ anh phát bài viết khái quát cát họa trong ngày như chờ mấy bài viết về chòm sao, chưa đến vài ngày Tiêu Nam Chúc đã tăng bốn ngàn lượt follow.
Mà Tiêu Nam Chúc tiên sinh không biết tương lai mình sẽ trở thành một trong những tài khoản tiếp thị nổi tiếng nhất trên mạng xã hội vẫn không hề có cảm giác gì đối với điểm này, dù sao so với những thứ này, thì một người vừa thực tế vừa yêu tiền như anh càng hy vọng có thể đưa thật nhiều vụ làm ăn tới cửa hơn.
Sau mùng 1 anh cũng lục tục nhận được một ít nhiệm vụ, so với năm ngoái thảm đạm thì hiện tại mỗi ngày đều có thu nhập cố định.
Có lẽ là bởi vì có ngần ấy lịch thần lần lượt từng người loanh quanh mình nên Tiêu Nam Chúc cảm thấy khí vận mọi mặt ngược lại khá hơn nhiều, những vết thương cũ do trước đây ra ngoài làm nhiệm vụ gây ra cũng không còn cảm giác.
Tối đại niên mùng 1 ngày đó, thời điểm chuẩn bị tan tầm, Trừ Tịch thừa dịp tiểu tử Xuân Tiết về trước giờ liền nói một chút việc liên quan đến đường Tân Giang kia với anh, mà sau khi biết Trừ Tịch đã tự chủ trương nổi một trận lửa giết sạch đám con cháu của thứ ăn thịt người kia, Tiêu Nam Chúc đầu tiên là híp mắt, tiếp theo hít một hơi thuốc lá gật gật đầu mở miệng.
“Ân, thứ quỷ quái này thật sự đáng chết, bất quá mấy ngày Kinh Trập này nó ngủ đông a, chờ cái thứ nham hiểm kia tỉnh ngủ tôi liền tranh thủ đi diệt nó một cách triệt để.
Anh cũng vất vả rồi, kế tiếp một năm này hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi, sang năm gặp.”
Lời này của Tiêu Nam Chúc làm Trừ Tịch vẫn luôn bóp chặt trái tim ngược lại thả lỏng hơn chút, hắn vốn tưởng Tiêu Nam Chúc sẽ bất mãn hành vi tàn bạo tùy ý giết chóc của mình, nhưng thấy anh không có ý đó, điều này làm cho cõi lòng vỡ nát đã sớm bị âm u từng bước xâm chiếm của Trừ Tịch đột nhiên có chút mừng rỡ bí ẩn không nói nên lời.
Hơn nữa hôm nay chuyện Xuân Tiết nguyện ý giải hòa với hắn cũng làm cho hắn có chút trấn an, nhưng khi vừa nghe đến câu “sang năm gặp lại” do chính miệng Tiêu Nam Chúc nói ra, trong lòng Trừ Tịch lại tuôn ra một loại buồn bực nói không được mà tả cũng không xong.
Loại cảm xúc tiêu cực này tới rất đột ngột, so với sát ý tăng vọt lúc trước còn vô lý hơn, dù sao sau khi tàn sát hết đám rắn trùng hắn kỳ thực cũng không chịu ảnh hưởng gì quá lớn, chỉ bởi vì niên thú ăn bậy vài thứ mới khiến Xuân Tiết cùng Tiêu Nam Chúc sợ hú hồn.
Nhưng ngay khi Tiêu Nam Chúc nói ra câu kia, gương mặt tối tăm trắng bệch của hắn liền bắt đầu lộ ra một loại áp lực không nói nên lời.
Tai họa từ lúc trở về vẫn luôn mạnh mẽ khắc chế không cho bạo phát đã có dấu hiệu rục rịch bùng nổ, mà đúng lúc này, Trừ Tịch lại nhìn thấy một mạt dấu vết chật vật của kẹo hồ lô vương lại nơi khóe miệng của Tiêu Nam Chúc do vừa nãy Xuân Tiết cứ kiên quyết đút anh ăn.
“Nơi đó, có đường.”
Lời nói âm trầm của Trừ Tịch khiến Tiêu Nam Chúc theo bản năng nâng tay lên, nhưng không hiểu vì sao anh vẫn hoài không thể lau chùi sạch sẽ hoàn toàn chút dấu vết kia.
Trừ Tịch thấy thế nheo lại đôi mắt phiếm đỏ, nơi gương mặt âm u không biết vì sao lại nhiều hơn vài tia dữ tợn cùng tà ý.
Sau khi cường thế mà ghé sát Tiêu Nam Chúc, hắn thô bạo dùng ngón tay thay Tiêu Nam Chúc lau đi chút đường đỏ dính nơi khóe miệng, tiếp theo dưới tình huống Tiêu Nam Chúc không phản ứng lại liền đem ngón tay luồn vào miệng mình, dùng đầu lưỡi liếm láp sạch sẽ.
Trong nháy mắt đó giữa hai người liền tồn tại một loại ý tứ dâm tà không nói nên lời, bầu không khí so với dáng vẻ da thịt dán vào nhau trước đây còn ám muội hơn ba phần.
Tiêu Nam Chúc mới từ bên ngoài trở về vốn còn buồn ngủ ba phần, vừa thấy tình hình này thần sắc liền lập tức chuyển lạnh, anh biết Trừ Tịch chắc chắn lại phát bệnh, nhưng trong lòng không hiểu sao cứ tồn tại một loại tà hỏa chạy nhảy tung tăng.
Mà làm cho anh ngạt thở chính là, còn chưa đợi anh có điều biểu thị thì 0 giờ kia đã đến, Trừ Tịch giở trò lưu manh xong liền lập tức biến mất trước mặt anh.
Bởi vì chuyện này mà mấy đêm liền Tiêu Nam Chúc đều ngủ không ngon, anh ước chừng phải mất tới 3, 4 ngày mới có thể quẳng cái dáng vẻ yêu nghiệt tai họa kia ra sau đầu, nhưng trong lòng vẫn cứ có điểm không thích hợp.
Mấy ngày tháng Giêng này anh luôn có sinh ý cố định tìm tới cửa, đều là những người đã liên lạc với anh từ năm ngoái, có vài người mời anh đến nhà xua đuổi tai họa vận đen, còn vài người còn lại là phạm vào kiêng kỵ trúng phải niên tà, bởi vì khoảng thời gian từ mùng 1 đến ngày 15 người Trung Quốc thường có một bộ các điều cấm kỵ cùng tập tục của mình.
Lời xưa có dạy mùng 2 lại mặt, mùng 3 ngủ đến no, mùng 4 thỉnh thần, mùng 5 tách ra, mùng 6 ấp phì; mùng 7 thất nguyên, mùng 8 đầy đủ, mùng 9 Thiên Công sinh, mùng 10 có cái ăn, mười một thỉnh con rể, mười hai tìm con về thăm, mười ba ăn cháo phối cải xanh, mười bốn giăng đèn, mười lăm thượng nguyên minh.(1)
Mấy thứ này thoạt nhìn có vẻ như trò xưa cổ lỗ sĩ, nhưng chúng đều là kinh nghiệm mà tổ tiên đi qua mấy đời trường kỳ đúc kết nên.
Đáng tiếc người bây giờ ngày càng không xem trọng, có một số điều kiêng kỵ của thế hệ trước bọn họ cũng chẳng coi là chuyện gì to tát.
Mà những người Tiêu Nam Chúc gặp nhiều nhất mấy ngày nay cũng bởi vì phạm phải kiêng kỵ ngày Tết mà đụng vào rủi ro trúng niên tà.
@Chu Lệ Lệ 123
Đại niên mùng 1 hôm đó cả nhà tôi bữa trưa ăn cháo, mẹ chồng ở quê biết được, trong điện thoại chửi tôi và chồng một trận banh chành.
Xin hỏi lịch sư, tôi đây là phạm vào kiêng kỵ gì của lão nhân gia sao? @Hoàng lịch sư lão Tiêu
Mới sáng sớm điện thoại đã nhận một ề @, Tiêu Nam Chúc ngáp một cái thuận tiện mở khung phản hồi lạch cạch đánh chữ.
Bởi vì chuyện này dính đến một chút kiêng kỵ xưa mà người bây giờ căn bản không biết, cho nên lúc gửi phản hồi anh còn tiện thể phổ cập kiến thức một phen.
@Hoàng lịch sư lão Tiêu:
Trong tháng Giêng không thể ăn cháo, mùng 1 ăn cháo cả năm nghèo rớt mồng tơi.
Mấy ông bà cụ thường nói ăn xong bát cháo cả tháng Giêng ra ngoài trời đều mưa, cho nên ra ngoài nhớ mang dù nhe o(* ̄▽ ̄*)ゞ
Vừa gửi xong bên dưới weibo rất nhanh đã có người comment, có người nói “má ơi thật là hiểu biết cao siêu, lịch sư nhận của em một lạy”, có người lại nói anh đang chuyển thần lộng quỷ, căn bản không có căn cứ khoa học, Tiêu Nam Chúc cũng chẳng xem kỹ đã đứng lên rửa mặt rồi làm bữa sáng.
Thời điểm anh bọc áo bông lớn vẻ mặt không có tinh thần mà chuẩn bị vào phòng bếp làm ít đồ thì lại chợt bắt gặp thân ảnh của một thiếu nữ dáng người yểu điệu, lụa màu đinh hương thẳng thân đã đứng sẵn trong đó nấu bữa sáng.
“Lịch sư, chào ngài, hôm nay là thượng nguyên Tết Nguyên tiêu, ta là Nguyên Tiêu.”
Khuôn mặt phiếm hồng làm nổi bật phiến phiến hoa đào nơi tóc mai, Nguyên Tiêu cho tới bây giờ là lịch thần nữ đầu tiền xuất hiện, dụng mạo xinh đẹp tựa thiếu nữ cùng khí chất uyển chuyển nhìn qua liền cực kỳ thảo hỷ (làm hài lòng/khiến yêu thích).
Trong truyền thuyết dân tộc về Tết Nguyên tiêu, từng có Đông Phương Sóc vì muốn thành toàn cho một cung nữ tên là Nguyên Tiêu đoàn tụ với người nhà mà tung ra cố sự dân gian giả.
Nhưng kết cục của câu chuyện kỳ thực cũng không chỉ là cung nữ cuối cùng đã có thể gặp lại cha mẹ tỉ muội, mà còn khiến cho Hán Vũ Đế lúc đó đem thượng nguyên ngày 15 định làm Tết Nguyên tiêu.
Bởi vì tính danh bị lấy đặt cho ngày lễ, về sau còn thành đại lễ được cả nước chúc mừng, duy trì suốt mấy đời, thế nên vị cung nữ Nguyên Tiêu khéo nấu bánh trôi kia sau khi chết liền được ở lại trong hoàng lịch, trở thành thần minh chân chính trên ý nghĩa.
Tiêu Nam Chúc ngược lại không nghĩ nàng sẽ đến sớm như vậy, dù sao mấy lịch thần tháng Giêng đều lười nhớt thây, anh cũng đã quen rồi.
Lúc này anh nói vài câu chào hỏi với Nguyên Tiêu, nàng cũng chân thành đáp lại.
Đến khi Tiêu Nam Chúc đi đến bên người Nguyên Tiêu mới phát hiện thì ra nàng đang nấu một nồi bánh trôi trắng mập tròn vo, nhìn thôi cũng khiến người ta phát thèm.
“Yo, đây đều là nhân gì a?”
Hiếu kỳ mà hỏi một câu, bánh trôi ngửi qua thật sự rất thơm, Tiêu Nam Chúc lại là người thích ăn ngọt, đương nhiên sẽ cho rằng chúng có hương vị truyền thống như hoa quế, hạt vừng này nọ, nhưng Nguyên Tiêu vừa nghe đôi môi đỏ thắm chợt mở ra, mắt to linh động bỗng lóe lên, dùng tiếng nói giòn tan cười ngọt ngào mở miệng.
“Hương vị trước đây mỗi năm đều ăn đến ngán rồi, cho nên năm nay ta liền cân nhắc nhiều khẩu vị mới mẻ ~ Đây là nhân rau hẹ trứng gà nà, đây là nhân chocolate thịt bò nà, còn có nhân đậu cà chua nữa, lịch sư…!ngài muốn ăn loại nào trước o(*////▽////*)q?”
Tiêu Nam Chúc: “…”
– ———————
(1)
– mùng 7 thất nguyên: chỉ sự viên mãn, ở Trung Quốc có tập tục từ đại niên mùng 1 đến mùng 8 sẽ phân biệt bằng cách lần lượt lấy gà, chó, lợn, dê, trâu, ngựa, người và kho thóc để thay thế.
Vậy nên mùng 7 là ngày con người, hay còn gọi là “ngày thất nguyên”.
– mùng 9 Thiên Công sinh: Thiên Công là ông Trời hay Ngọc Hoàng, Thiên Công sinh là ngày sinh của ông Trời.
– mười một thỉnh con rể: con gái về nhà mẹ đẻ, con rể cũng về cùng.
Nhưng hiện nay đa số là vào mùng 2.
– mười hai tìm con về thăm: nếu con gái không về nhà mẹ vào mùng 2 thì ngay ngày 12 cha mẹ sẽ gọi con gái về.
– mười ba ăn cháo phối cải xanh: trong những ngày Tết, mỗi ngày đều có một lượng thịt heo lớn, lúc này cha mẹ sẽ nấu một ít cháo loãng, thêm rau cải xanh (hay còn được biết đến là rau trường niên) cho con gái ăn, hy vọng con gái thân thể khỏe mạnh, mọi chuyện như ý.
Biểu lộ đầy đủ tình yêu và sự quan tâm của cha mẹ dành cho con gái.
– mười lăm thượng nguyên minh: đêm thượng nguyên Tết Nguyên tiêu.
*Mình có tìm hiểu thêm thì có chỗ ghi “mười hai tìm con về thăm, mười ba ăn cháo phối cải xanh” giống tác giả, cũng có chỗ ghi “mười hai tìm con về ăn cháo phối cải xanh, mười ba Quan lão gia sinh (ngày sinh Quan Công)”..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!