Hồ Sơ Bí Mật Về Chủ Nghĩa Duy Vật Không Khoa Học - Chương 79: 79: Trừ Tịch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
72


Hồ Sơ Bí Mật Về Chủ Nghĩa Duy Vật Không Khoa Học


Chương 79: 79: Trừ Tịch


Lai lịch của bức Trừ Tịch diệt ma đồ, đến nay Tiêu Nam Chúc vẫn có thể hồi tưởng lại cảnh tượng lúc anh và Hoa Triêu xông vào địa cung khi ấy, tuy rằng trong đó có nhiều yếu tố trùng hợp, nhưng xem xét kỹ lưỡng thì vẫn có chiều hướng đã được định sẵn bên trong vận mệnh.

Mặc dù sau đó anh đã từ từ biết được lai lịch của văn tự cổ và thân thế của bản thân, nhưng về việc vì sao bức họa này lại xuất hiện ở đó thì vẫn hoàn toàn mờ mịt, người duy nhất hứa hẹn sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục là chuyên gia văn tự cổ lão Dương đã mất tích từ khi tiến vào vùng núi ở tỉnh C.

Mà ngoài hàng lạc khoản ghi “Trừ Tịch diệt ma đồ” thì bức họa này chẳng còn manh mối nào Tiêu Nam Chúc có thể nắm bắt, thậm chí bản thân Trừ Tịch cũng không thể cho anh bất kỳ một đáp án nào.
“Trừ Tịch diệt ma đồ…”
Đã không biết bao lần tự tay mở quyển trục này ra, Tiêu Nam Chúc rõ những gì được miêu tả trong bức họa như lòng bàn tay, đây không chỉ bởi anh luôn cảm thấy tò mò vì sao bức họa lại được đặt chung chỗ với những vật báu của Cơ tộc là Lịch pháp kinh và Hắc Long, mà còn do anh cũng thấp thoáng nghi ngờ thứ này có quan hệ gì đó với Trừ Tịch.

Song, dù đã ngâm cứu nhiều lần, anh vẫn không tìm ra được chỗ nào bất thường.

Thế mà trong lúc vô tình đụng rơi quyển trục đặt trên giá sách xuống đất khi đang nói chuyện với Cốc Vũ, theo góc độ từ trên cao nhìn xuống, Tiêu Nam Chúc nhìn cuộn tranh mở ra, lại cảm thấy khang khác với lần đầu tiên anh nhìn thấy nó.
Thần minh hồng y như lửa đưa lưng về phía ngàn vạn sinh linh, bàn tay và đôi má hắn vẫn đẫm máu tươi và vết bẩn như cũ, trước người cũng là tai họa và yêu ma.

Trước đây Tiêu Nam Chúc chỉ cho rằng Trừ Tịch kiên quyết đứng chắn trước những bách tính gặp tai họa bất chấp an nguy của mình là vì để bảo vệ họ.

Nhưng khi nheo mắt lại, dừng ngón tay trên cuộn tranh ê hề máu tanh đáng sợ thì bỗng anh lại nhận ra có lẽ mình chỉ mới hiểu bức họa này theo quan điểm chủ quan, và lựa chọn bỏ qua những chi tiết kỳ lạ khả nghi.
Trong tầm mắt, tuy yêu ma tai họa có mặt mũi đáng sợ, nhe nanh múa vuốt, nhưng từ đâu tới đuôi tầm mắt chẳng hề rơi trên người Trừ Tịch, trái lại Trừ Tịch máu me đầy người, thân hình yêu dị, đôi bàn tay trắng thuần vươn ra khỏi ống tay áo đỏ tươi làm một thủ thế kỳ quái hướng về phía tai họa.

Nhìn lại ngàn vạn sinh linh dưới áng mây kia, thay vì bảo biểu tình trên mặt họ là sợ sệt và đau khổ thì chi bằng nói đó là sự xen lẫn giữa chán ghét, thù hận và hoảng hốt.

Về phần những chán ghét, thù hận và thậm chí là hoảng hốt này là dành cho ai, Tiêu Nam Chúc có dự cảm xấu trong lòng nhìn kỹ dòng lạc khoản bên cạnh lần nữa, cuối cùng anh cũng biết thứ luôn bị mình bỏ qua trước đây là gì.
Vì anh tiên nhập vi chủ(1) xem Trừ Tịch là bên chém giết tai họa, cộng thêm những con chữ trên lạc khoản, nên anh cứ cho rằng đây là một bức tranh miêu tả cảnh Trừ Tịch tận diệt tai họa bảo vệ sinh linh, nhưng bốn chữ “Trừ Tịch diệt ma đồ” nên tách ra thế nào lại là chuyện khác.

Chỉ với cảnh tượng trước mắt cũng đã đủ khiến Tiêu Nam Chúc tỉnh táo lại, trong nháy mắt, anh nghĩ ngay đến một phát hiện vào hôm anh cùng Cơ Tể dịch lại quyển cuối cùng của Lịch pháp kinh.

[tiên nhập vi chủ(1) (先入为主): vào trước là chủ; ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo (tư tưởng, quan niệm bảo thủ, cho cái trước là đúng, phủ nhận tư tưởng hoặc quan niệm mới)]
Quyển cuối cùng của Lịch pháp kinh nói về chuyện Hoàng đế Hiên Viên thị tạo ra vị lịch thần đầu tiên trong hoàng lịch.

Vì Lịch pháp kinh được hậu nhân của Hoàng đế và Bành Tổ sau này điều chỉnh thành sách, nên rất nhiều chuyện xưa đã không còn khảo chứng được nữa.

Nhưng Cơ Tể lại khá tò mò về những chuyện của lão tổ tông bọn y, lúc đó Tiêu Nam Chúc cũng rảnh rỗi nên lật tìm cho y một chút, ấy vậy mà anh lại tìm thấy sự tích cuộc đời của vị thần minh đầu tiên thoát thai từ giấy lịch.
Hoàng đế sáng lập hoàng lịch, hoàng lịch sớm nhất là một quyển lịch thư ghi chép Âm Dương luân chuyển, Bát quái Ngũ hành nên công năng có hạn.

Một ngày nọ, Hoàng đế trông thấy vu sư trong tộc vẽ hình người trên vải bố, da thú để làm tế phẩm hiến tế, ông liền nảy ra ý tưởng cũng làm một tế phẩm tương tự như thế.

Hoàng đế am hiểu thi họa nhân văn từ nhỏ, có bản lĩnh biểu đạt hết mức những vẻ đẹp của trời đất và nét đẹp của nhân gian, vậy nên lúc chu sa phác họa ra hình người trên vải bố, một thần linh tiên diễm xinh đẹp như nắng gắt đã ra đời.
Hôm đó, ngày trên lịch pháp đã trở thành tên của thần linh này, Hoàng đế ban cho hắn áo bào dệt bằng tơ lụa được thần tằm nhả ra và cẩm y đan bằng lông vũ trên thân thiên điểu, cũng cho hắn mọi thứ khiến người ta ghen tỵ.

Vì thần linh này mạnh mẽ lại hoàn mỹ, nên các tộc nhân thị tộc cổ đại khi ấy đều cung phụng hắn, bái tế hắn, chiêu đãi hắn bằng những món ăn ngon nhất.

Thế nhưng một ngày nọ, thần linh được Hoàng đế tự tay tạo ra lại nhiễm phải tai họa tàn nhẫn và hung ác, biến thành yêu vật khát máu như mạng, cuối cùng hứng chịu kết cục bị Hoàng đế tự tay chém chết.
Nếu là trước kia, có lẽ Tiêu Nam Chúc sẽ không để tâm câu chuyện này, nhưng sau khi trải qua việc Thượng Tỵ chết đi sống lại, anh đã hiểu tuy lịch thần cũng sẽ vong mạng, nhưng thần minh mới cũng được sinh ra từ chính những thần minh đã chết.

Mà mấu chốt nhất là, vị lịch thần đầu tiên được ghi chép trong Lịch pháp kinh đó có một cái tên rất đặc biệt, gắn liền với cuộn tranh đang nằm trong tay Tiêu Nam Chúc…
“Lịch sư…!ngài sao thế?”
Cốc Vũ nhìn anh chằm chằm với vẻ mặt nghi hoặc, trên dung nhan xinh đẹp xuất hiện chút lo lắng, có vẻ nàng đã nhìn ra tâm tình của Tiêu Nam Chúc lúc này hơi bất thường.

Rõ ràng khi nãy y còn vui vẻ hòa nhã với mình, không lý nào mới đó mà đã quạo mình.

Tiêu Nam Chúc sắc mặt âm trầm chợt bừng tỉnh sau tiếng gọi đột ngột của Cốc Vũ, một lúc lâu mới chậm rãi cuộn quyển trục lại đặt về giá sách, rồi đứng thẳng người.
“Không sao, cô cầm quyển này về đọc đi, có gì muốn hỏi thì lại đến hỏi tôi.”
Cổ họng như bị gì đó siết chặt, Tiêu Nam Chúc thấp giọng nói chuyện với Cốc Vũ, sắc mặt vẫn xấu thôi rồi.

Cốc Vũ vốn còn định nói gì đó nhưng lúc này chỉ có thể nín thinh cầm lấy quyển lịch pháp gật gật đầu quay về niên lịch.

Kim quang lóe lên, bóng dáng nữ lịch thần biến mất, trước giá sách chỉ còn lại một mình Tiêu Nam Chúc.

Đứng một hồi, anh mới mở cuộn tranh ra lần nữa, nhưng lần này rất lâu anh cũng chẳng thốt ra từ nào.
Một sự bực bội vô cớ bắt đầu bao trùm lấy lòng anh, rõ ràng trước đây anh rất ít khi trải nghiệm loại cảm xúc này, nhưng hễ là chuyện liên quan đến Trừ Tịch thì anh lại khó tránh khỏi bị rối loạn tâm thần.

Ngón tay cầm cuộn tranh của anh dần trở nên trắng bệch vì dùng sức quá mức, vừa nghĩ đến việc trước đây Trừ Tịch luôn mồm bảo với mình rằng hắn không biết gì về lai lịch của bức họa này là đáy lòng anh lại trào dâng một sự lạnh lẽo chính anh cũng chẳng thể nói rõ.
“Trừ Tịch —— Trừ Tịch ——”
Liên tục gọi tên Trừ Tịch hai lần nhưng trong niên lịch vẫn trước sau không một hồi âm.

Tiêu Nam Chúc biết rõ nếu không có việc gì bất ngờ xảy ra thì dựa theo tình hình bình thường chắc chắn Trừ Tịch sẽ ra gặp mình rất nhanh, thế mà hôm nay vị lịch thần này lại vắng nhà.

Tiêu Nam Chúc ngẫm nghĩ rồi lại cất cao tiếng gọi.

Hãy tìm đọc trang chính ở [ TRUмtгцу en.V N ]
“Hàn Thực ——”
Anh biết các lịch thần khác trong niên lịch một khi nghe thấy tiếng mình triệu hoán cũng sẽ xuất hiện ngay lập tức.

Đúng như dự đoán, anh vừa dứt lời, một lịch thần tóc trắng vận y thường đen sắc đã đứng trước mặt anh.

Dường như không ngờ rằng Tiêu Nam Chúc sẽ đột nhiên gọi mình ra nên Hàn Thực có hơi vội vã.

Đến khi trông thấy Tiêu Nam Chúc nhìn mình với vẻ mặt không rõ, Hàn Thực mới sững sờ, trong lòng chợt có dự cảm chẳng lành.
“Trừ Tịch đi đâu rồi?”
Giọng điệu của Tiêu Nam Chúc không đúng lắm, Hàn Thực nghe vậy đứng hình mất 5 giây, do dự không biết có nên nói những chuyện mình biết cho Tiêu Nam Chúc nghe hay không.

Dẫu sao Trừ Tịch cũng đã xi nhan trước, giờ mà y nói thì cũng kỳ, nhưng trông tâm tình lịch sư nhà mình có vẻ hơi bị xấu.

Hàn Thực lưỡng lự một hồi mới trầm giọng nói.
“Đêm hôm trước ta cùng hắn đến đường Tân Giang, từ khi xà mẫu chết không biết sao nơi đó lại đẻ ra yêu vật mới, hình như là có thứ gì đó đột nhiên chui ra.

Lúc đi rõ ràng Trừ Tịch còn rất ổn, vậy mà vừa đụng phải nước dơ màu đen là nhiễm tai họa luôn, rồi trở nên khang khác…!Mấy hôm nay hắn bảo chúng ta đừng nói với lịch sư ngài, bảo mình sẽ đi làm rõ, cho nên…”
“Giờ trên người anh ấy lại nhiễm tai họa nữa?”
Thanh âm bất giác trầm xuống mấy phần, Tiêu Nam Chúc vốn còn nghĩ chuyện của cuộn tranh, giờ trong tai chỉ nghe lọt mỗi chuyện này.

Hàn Thực nhớ đến lời Trừ Tịch nói với mình trước đó rằng Tiêu Nam Chúc cực không thích hắn nên mím mím môi vội vàng giải thích tránh cho hai người nảy sinh hiểu lầm.
“Lúc ấy Trừ Tịch đã khống chế tai họa kia kịp thời nên không hề gây ra đại loạn.

Hắn vẫn luôn có căn bệnh này, chắc lần này cũng không có chuyện gì lớn đâu…”
Nói đến một nửa Hàn Thực chợt im bặt, bởi lẽ y đã cảm nhận được sắc mặt của Tiêu Nam Chúc đang ngày càng trở nên khó coi.

Y không rõ vì sao nam nhân trước mặt lại đột nhiên tức giận đến vậy.

Song, rất nhanh Tiêu Nam Chúc đã trầm giọng hô to với niên lịch treo trên tường.
“A Niên! Ra đây!”

Sắc đêm như nước, cách màn sương mù mông lung, Trừ Tịch hồng y đang đứng trong một khoảng tối đen.
Bên cạnh hắn không có A Niên, cũng không có bất kỳ ai khác, nhưng đau đớn kịch liệt vẫn không ngừng dâng lên từ trong tim phổi, quấy nhiễu giày vò lồng ngực hắn từng cơn.
Thế mà loại đau đớn này lại không có thứ gì có thể chữa khỏi, dù rằng nó đã day dưa với hắn hơn nghìn năm, nhưng hắn vẫn cảm nhận được một nỗi đau khắc cốt.

Mà người duy nhất từng mang đến được sự xoa dịu ngắn ngủi cho hắn, giờ phút này Trừ Tịch lại chẳng thể thấy y.
“Lịch sư…”
Miệng vô thức lẩm bẩm cái tên này, Trừ Tịch luôn cúi đầu bất ngờ cảm nhận được vị ngọt khó tả đột nhiên bao trùm khắp môi lưỡi đắng chát của mình.

Điều này khiến hắn rất muốn nhếch khóe môi nhẹ mỉm cười, nhưng khi hắn ngẩng đầu lên lại, một khuôn mặt u ám vặn vẹo lại diễm lệ muôn phần liền hiện ra trong bóng tối.
“Bước ra.”
Ngữ điệu âm u lạnh lẽo đáng sợ hơn hẳn lúc Trừ Tịch nói năng cẩn thận thường ngày, hắn cứ một mình đứng trên khung thép của cầu lớn cao chót vót nhìn chằm chằm xuống nước sông đen tuyền bên dưới như thế, rõ ràng chẳng hề để ý sẽ có thứ gì tổn thương đến mình.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao cùng là lịch thần nhưng Hàn Thực và Thanh Minh, thậm chí là rất nhiều lịch thần khác, đều không dám mạo phạm hay cãi lời Trừ Tịch.

Lúc này, khi Trừ Tịch nghe đâu bị nhiễm tai họa nên khác với bình thường một thân một mình đi đến bờ sông đã gợi lên cơn ác mộng trong hắn lần nữa, hắn cuối cùng cũng nhớ ra khoảnh khắc mình và Hàn Thực đến đây kiểm tra tình hình vào đêm nọ, hắn đã trông thấy những thứ giống như ảo giác nhưng lại không phải là ảo giác.
“Cuối cùng ngươi cũng bằng lòng đến gặp ta rồi à? Giấu giếm tất cả mọi người, ngươi sợ người khác biết bí mật của ngươi đúng không?”
Trong sương đen dày đặc, Tân Giang vốn đã khôi phục sự tĩnh lặng từ lâu như ẩn như hiện, Trừ Tịch nhìn nước sông gợn sóng với vẻ mặt u ám, nhưng không thể phân biệt nổi rốt cuộc đó là thứ gì.

Đây là lần đầu hắn gặp phải tình huống thế này, nên khó tránh khỏi có hơi đề phòng và mất kiên nhẫn.

Song, rất nhanh bãi nước lớn đen thối dơ bẩn ấy đã đột ngột biến thành một mặt gương có thể phản chiếu vạn vật, chiếu ra một số hình ảnh kỳ dị mà ngay cả Trừ Tịch cũng sắp quên mất.
“Bọn chúng đều trách ta, đều là lỗi của ta…!đều là lỗi của ta…!đúng không…”
Vệt màu đỏ tươi hóa thành huyết lệ rõ nét dễ thấy, thiếu niên hồng y thân hình thon gầy đôi mắt đỏ bừng, đuôi mắt tựa cánh hoa diễm sắc bị nước mưa thấm ướt, hắn gắng sức ôm chặt thể xác lạnh giá của mình như muốn ngăn mình nói tiếp, nhưng cuối cùng chỉ bật cười trong cơn run rẩy không ngừng.

Sau khi nắm chặt bàn tay vặn vẹo, thiếu niên hồng y sắc mặt trắng bệch như tờ giấy mới toét miệng cười, trông rõ hai hàm răng nhuộm đầy máu tươi.
“Tên của ta là Tịch, Hiên Viên thị luôn mồm bảo phải trừ Tịch diệt ma, trừ là trừ Tịch hại người, diệt là diệt ma hại người, vậy ta sẽ đồ sát toàn bộ Hoa Hạ của hắn, để hắn không còn cơ hội trừ ta được nữa…!thế có tốt không?”.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN