Hộ Thê Ký - Chương 13: Bảo bối, truy đuổi!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
105


Hộ Thê Ký


Chương 13: Bảo bối, truy đuổi!


Bên trong một ngồi đình lập bên cạnh đường lớn, hai bên đường đều là sườn núi cây cối rậm rạp, chỉ có chỗ ngồi trước đình này, có một khoảng không lớn bằng phẳng, cỏ dại mọc dày đặc.

Ngôi đình này kiến trúc đơn giản tự nhiên, bàn ghế dụng cụ đại thể đều đã dùng tới hơn mười năm thậm chí có thứ hơn trăm năm, là nơi nghỉ chân cho khách đi đường.

Ở nơi đây, có năm khách nhân đang ngồi nghỉ chân. Tất cả đều mặc đạo bào màu đen, lưng áo thêu hình “mặt trời đen”. Trong đó, một nam nhân ngồi giữa, trường mâu sắc lạnh chĩa ra đằng trước, gương mặt sạm đen vì dãi dầu sương gió ẩn dưới mũ trụ đồng, đôi mắt sáng lấp lánh, bắn ra ánh hàn quang lạnh lẽo. Bàn tay trắng bệch của y nắm chặt cán trường mâu đến nổi gân xanh. Y chính là một trong hai vị Đại đương gia của Mật Tông lần này tham gia trận đồ sát núi Chung Nam – ““ Ảnh Thương” Tống Bình Chi.

– Lần này chúng ta ca khúc khải hoàn, chính thức xóa số Toàn Chân Giáo, nhất định Tông Chủ sẽ rất hài lòng.

Một gã nói.

– Đừng quá vội mừng.

– Sư huynh…

– Chặng đường phía trước, hãy còn rất dài. Quan trọng nhất là, con đường này một khi đã đi, thì chẳng thể quay đầu.

Gã nam nhân cầm thương, cũng chính là đầu lĩnh trong nhóm khàn giọng cắt lời:

-…Hôm nay tạo huyết thù, tương lai chưa biết sẽ còn bao nhiêu người tìm đến chúng ta để báo oán. Chừng nào còn chưa tìm đủ năm mươi hai Mảnh Hồng Tinh, chúng ta còn chưa thể ngủ yên, lúc nào cũng phải cảnh giác có người đến đòi mạng, như bây giờ chẳng hạn…

Nói rồi liếc mắt nhìn ra bụi cây rậm rạp phía xa. Bốn người còn lại lập tức đứng lên, thần sắc ngưng trọng.

– Là ai?

“…Là người đến đòi mạng.”

Quả thực, một bóng người từ từ hiện thân. Đó là một cô gái đầu đội nón lá, tay dắt tiểu hồng mã, nhãn thần ánh lên vẻ căm thù ngút trời. Chính là cô con gái độc nhất của chưởng môn nhân Toàn Chân Giáo…

Kim Tuệ!

———–

Trong khi đó, cách đó chừng hơn một dặm….

Vốn là bầu trời giữa ban trưa, nay lại bị mây che biến thành màu xám tro. Gió thổi mạnh. Trên con đường nhỏ, chỉ thấy hai bóng người một nam một nữ đang phi ngựa như bay, nam chính là “Tứ Xuyên Vô Song” Luyện Thừa Khôn, còn cô gái đích thị là cháu ngoại của lão – “Bách Hoa Tiên Tử” Diêu Ngọc Như.

– Cháu gái, liệu chúng ta có lạc đường không vậy?

– Gia gia yên tâm đi!

Hai người phi ngựa thêm một lúc nữa thì nhận thấy phía trước có một thân ảnh đang sử khinh công đi như gió. Cả hai thấy vậy thì đều kinh ngạc, trên đời này lại có người chạy còn nhanh hơn cả ngựa sao? Nên biết giống ngựa hai người cưỡi đều là danh mã, ngày đi ngàn dặm không mệt!

Mang trong lòng nỗi hiếu kỳ mãnh liệt, hai ông cháu vội đề cương giục ngựa tăng tốc.

Chiến Vân vốn đang vừa chạy bộ vừa nghĩ ngợi linh tinh, nghe thấy tiếng vó ngựa sau lưng thì liền quay đầu lại.

– A ha, hóa ra là tiểu tử!

Luyện Thừa Khôn sau khi nhận ra bóng người kia là Chiến Vân, gã đệ tử “hụt” của mình thì gương mặt nhăn nheo không giấu nổi vẻ cao hứng cùng kích động.

– Ông lão, cô nương, xin chào, ý tưởng lớn gặp nhau à?

Chiến Vân khẽ gật đầu với cả hai ông cháu. Vốn dĩ hắn sau khi kiếm chỗ nghỉ chân an toàn cho bảo bối thì liền tức tốc xuống núi đuổi theo Kim Tuệ, dù gì cô gái ngực lớn kia cũng có chút giao tình với hắn, không thể bỏ mặc thấy chết mà không cứu.

“Bách Hoa Tiên Tử” kinh dị nhìn Chiến Vân, thầm hít một hơi dài. Bây giờ thì nàng đã không còn chút hoài nghi nào về mắt nhìn người của ông nội. Gã thiếu niên này…có thể sử khinh công chạy ngang với ngựa phi nước đại suốt mấy dặm mà mặt mày không đổi sắc, trán chẳng có lấy một giọt mồ hôi, chuyện lạ đời này Diêu Ngọc Như trước nay ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, vậy mà hôm nay lại gặp được người thật việc thật giữa ban ngày ban mặt.

Tên tiểu tử này..vậy mà dám nói là chưa hề học qua môn võ công nào? Hắn đang bỡn cợt chúng nhân hay sao?

Thế nhưng nói văn hoa thì là khinh công, chứ nhìn kỹ thì rõ ràng chỉ là..chạy bộ thông thường, động tác vô cùng đơn giản, thậm chí..đến một chút công phu khinh công cơ bản cũng không có. Thế nhưng tốc độ cùng thể lực thì siêu việt thường nhân quá xa.

Diêu Ngọc Như khẽ liếc nhìn ông, thấy Luyện Thừa Khôn không có biểu hiện gì thì cũng chỉ đành thúc thủ, không sao giải thích nổi điều này, chỉ đành quy cho tên tiểu tử này bốn chữ “sâu không thể lường”.

Đúng, là “sâu không thể lường”!

Nếu Chiến Vân biết suy nghĩ này của Diêu Ngọc Như chắc sẽ cười đến chết mất. Bởi vì theo hắn, câu này nếu so ra thì để hắn nói với vị đệ nhất mỹ nhân Tứ Xuyên này sẽ “hợp” hơn nhiều, “sâu không thể lường”..chỉ là chưa có diễm phúc được kiểm chứng mà thôi…( Ae muốn hiểu thế nào thì tùy nhé =))

….Trong khi đó, cách đấy không xa, Kim Tuệ hiện đang phải đối diện với những giây phút nguy nan bậc nhất trong đời. Số vết thương trên người nàng giờ đã quá một bàn tay. Ấy thế mà đối phương vẫn còn bốn người nữa chưa nhập cuộc, trong đó có “ Ảnh Thương” Tống Bình Chi, một trong bảy Đại đương gia của Mật Tông, tề danh cùng “Song Thần Kiếm” Khôn Thần.

Đối thủ lúc này của Kim Tuệ là một gã mặt như khỉ, người gầy tong teo, song khoái kiếm trong tay thì uy lực vô cùng, kiếm xuất vậy mà vô thanh vô ảnh, khiến nàng không biết thế nào mà lường. Kim Tuệ nãy giờ mới giao đấu được ba chục chiêu, mà dưới khoái kiếm của gã gầy nhom kia, rốt cuộc bị ép đến thở không nổi.

– Đừng đùa giỡn nữa. Một tên ngồi trong đình khoanh tay hét: – Chúng ta không có nhiều thời gian đâu! Giết nó!

– Được!

Gã mặt khỉ kia thét “được” một tiếng rõ to, hai tay biến chiêu, xuất kỳ bất ý ra chiêu quỷ dị. Kim Tuệ bất ngờ, mu bàn tay phải bị rạch ra một đường, lập tức rơi kiếm.

– Ha ha, Toàn Chân Giáo, cuối cùng cũng chỉ đến thế mà thôi!

Gã mặt khỉ hai tay vận lực, nâng kiếm quá đầu chém xuống một nhát. Đang lúc tính mạng Kim Tuệ như chỉ mành treo chuông, chỉ nghe “keng” một tiếng, đường kiếm trong tay gã kia bỗng dưng chệch ra ba phân, cứu nàng một mạng trông thấy.

– Là ai?

Bốn tên kia thấy có người xen vào thì lập tức đứng phắt cả dậy!

– Mau lùi lại!

Chỉ thấy bóng áo đen nhảy vọt ra, ống tay áo phất động. Gã mặt khỉ kia nghe mách thì dùng tốc độ nhanh nhất lùi lại. Nơi hắn vừa đứng phát ra liền mấy tiếng “phập, phập”, sau đó một lớp khói nhẹ bốc lên, mặt đất phát ra tiếng xèo xèo cùng mùi cỏ cháy.

– Loạn Hoàn Kích? Tiền bối nào của phái Đường Môn, xin khai danh tánh!

– Đánh nhau thì nói đánh nhau, nói nhiều làm cái gì!

Luyện Thừa Không vừa chửi vừa sử khinh công thượng thừa đáp xuống đất, vừa vặn đứng chắn trước mặt Kim Tuệ.

– “Tứ Xuyên Vô Song” Luyện Thừa Không?

Mắt thấy kẻ mới tới, Tống Bình Chi mặt hơi sầm xuống, đại danh của lão già này, khắp một dải Tứ Xuyên đến đứa trẻ lên ba cũng rõ. Hôm nay gặp lão ta tại đây, đối với gã thật sự là ngoài dự liệu.

“Ảnh Thương” không nói hai lời, nháy mắt làm ra ám hiệu. Liền đó, cả ba gã thủ hạ đứng cạnh đều nhất tề cùng rút vũ khí tham nhập vòng chiến.

Trận chiến nhất thời trở thành bốn đấu một!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN