Hộ Thê Ký - Chương 4: Xuống núi tìm bảo bối
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
117


Hộ Thê Ký


Chương 4: Xuống núi tìm bảo bối


Giây phút sinh tử ấy, trái tim nhỏ bé của Kim Tuệ đã bị bóng dáng cao lớn của vị thanh niên anh tuấn từ trên trời rơi xuống kia, hoàn toàn chiếm trọn.

-Tiểu tử, ngươi đến trợ giúp? Là đồng bọn của Toàn Chân?

– “Ta tới làm gì là chuyện của ta.”

Nam nhân nói tiếng phổ thông có chứa khẩu âm đặc biệt, nhưng vẫn có tí sai khác với người trung thổ. “Nói đi, ngươi quen bảo bối của ta sao?”

Gã nam tử áo đen lén nhìn qua Kim Tuệ, song khi thấy thần tình của cô gái này có vẻ kinh ngạc, tựa hồ thật là không quen biết y, lúc đó mới an lòng, đoạn sầm mặt.

” Dám can dự vào chuyện của Mật Tông? Ta Kiều Đại Thông, không giết hạng người vô danh! Báo tên đi, ta cho ngươi toại…”

Lời của gã còn chưa dứt thì hai mắt đã trợn tròn.

– Bằng hữu, trả lời ta đi, bảo bối của ta giở ở đâu?

Kim Tuệ chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái, gã thanh niên kia đã áp sát tên áo đen, cứ như có thuật rút đất vậy, sau đó đặt tay lên vai phải hắn.

Nhìn bộ dáng hai người có vẻ rất thân thiết, cô lòng thầm kêu nguy rồi. Hai tên này rất có thể quen biết nhau, người thiệt vẫn là mình. Kim Tuệ thấy vậy thì đứng lên tính chạy, song lúc này mới nhận ra chân phải mình đã bị trật khớp, cả người xụi lơ vô lực, không cách nào đành ngồi thụp xuống đất, mặt mày tái mét.

– Mi..mi…

Kiều Đại Thông hai mắt trợn tròn, nhìn gương mặt vô hại của gã thiếu niên gần ngay sát mà lòng lạnh ngắt. Có trời mới biết, bàn tay hắn đặt trên vai tựa như quả núi, xương bả vai của gã trong nháy mắt đã vỡ nát. Thế nhưng còn đáng sợ hơn là, địch nhân trong nháy mắt dùng tốc độ vô cùng khủng khiếp tiếp cận, chỉ một chiêu đã khắc chế hắn, thực lực rõ ràng cách quá xa. Mặc dù vẫn có thể phản kích, song ý chí chiến đấu của Kiều Đại Thông lúc này đã tiêu tan hơn nửa.

– Nói đi, bảo bối của ta đâu?

-Ta..ta..ta không..không biết. Xin..đại hiệp tha…tha mạng!

Lằng nhằng mất một lúc, Kim Tuệ khi thấy tên áo đen kia cúp đuôi bỏ chạy thì mới khẽ thở phào. Cô đỏ mặt, nhìn vị thiếu niên kia thẽ thọt nói:

– Cám ơn thiếu hiệp đã cứu mạng.

– Không phải khách sáo.

Chiến Vân quay đầu lại, mắt không hiểu nhìn bậy đi đâu, mặt hơi đỏ, vội ho vài cái rồi quay đi. Kim Tuệ lúc này mới phát hiện ra, nguyên lai chỗ nhạy cảm của mình hiện đang phơi ra trước mắt người ta. Cô vội vàng dùng hai tay kéo vạt áo lại, song lại càng làm khe hở giữa cặp núi đôi hiện ra rõ hơn, khiến người xịt máu mũi.

– Ài, cứ tưởng là đã có manh mối, giờ biết đi đâu tìm bảo bối của ta bây giờ?

Kim Tuệ vốn giao chiến khi nãy đã chịu nhiều thương tích, lúc nãy do sinh tử quan đầu mà cố gắng chịu đựng đau nhức, giờ đây nguy hiểm đã qua, đột nhiên ho khan một cái, chỗ xương sườn nứt đau muốn khóc, người lả xuống.

– Cô gái, không sao chứ?

Chiến Vân rất nhanh đỡ lấy tiểu cô nương xinh đẹp ngực lớn này. Kim Tuệ sờ sờ vào mồm, phát hiện lại ho ra máu. Nguyên lai ngoài nứt xương sườn, còn bị nội thương. Cô khẽ đảo mắt, dường như nghĩ gì cái gì, miệng thều thào:

-…Có phải anh đang đi tìm “bảo bối”? Tôi có thể giúp anh.

– Thật sao?

Hai mắt Chiến Vân tức thì sáng rỡ.

—————-

Lại bàn về Chiêu Yến, sau khi chứng kiến trận tàn sát đẫm máu kia thì cứ bám theo đoàn người Mật Tông mãi không buông. Đám người Mật Tông kia sau khi giết sạch hơn một trăm hai mươi mạng đệ tử Toàn chân Giáo thì chỉ giữ lại vị Phó Giáo chủ bắt sống, sau đó lên đường đi về phía nam.

Chiêu Yến vừa bám theo, trong lòng vừa liên tục nghĩ cách báo thù. Cô nhớ ra tiểu trấn gần nhất phía trước chỉ có một khách điếm, nơi đó lại là chỗ thân quen từ xưa với Ngọc Chiêu Bang, bèn nghĩ ra một kế.

Tối hôm đó, đoàn người Mật Tông phái quả nhiên đi ngang qua tiểu trấn, sau đó ăn uống thuê trọ tại khách điếm nọ. Chúng vừa vào đã gọi rượu thịt đầy bàn, sau đó bắt đầu ăn uống.

Chiêu Yến mặt che mạng, cũng kiếm một chỗ ngồi trong góc, chờ xem kịch hay. Cô đã nhờ chủ quán là chỗ thân quen với bản thân phục độc trong thức ăn, rượu uống, lại còn trả công rất hậu. Chỉ cần thuốc ngấm, cô sẽ đích thân ra tay, rửa hận cho Ngọc Chiêu Bang.

Thế nhưng người tính không bằng trời tính, Chiêu Yến vừa ngồi xuống bàn, còn chưa ấm chỗ thì phát hiện sau lưng, trước mặt, bên trái, bên phải đều đã có người. Tất cả không phải nói, đều là môn đồ Mật Tông.

– Yêu nữ, dám qua mắt bổn Tông? Muốn chết.

Chiêu Yến tức thì biết chuyện đã hỏng, tay nắm chặt chuôi thanh Truật Xích Đồ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN