Hồ yêu, nàng là của ta! - Chương 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Hồ yêu, nàng là của ta!


Chương 22


Bên này Viêm Thiên còn đang lo lắng nhìn hai thân ảnh đang đứng trên đài, bên kia Bạch Ly lại chẳng có lấy nửa điểm sợ hãi. Hơn thế nữa, cô còn chính là đang rất có hứng thú nha, được gặp một mĩ nhân như vậy mà.

Vũ Sương từ đầu xuất hiện tới giờ chưa nói một lời, thời điểm nhìn thấy một thiếu niên trẻ tuổi bỗng dưng nhảy lên chụp lấy bó hoa mà mình ném, khiến cho cô không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Đến tận khi thiếu niên này nhảy lên đài đứng với cô đây, Vũ Sương mới cơ hồ tìm lại hồn mình trở về. Ánh mắt dò xét quan sát kĩ người nọ, cô chỉ cảm thấy cái người đang đứng bên cạnh mình đây, thực sự rất anh khí tuấn tú, đường nét ngũ quan thập phần hoàn mĩ tinh tế, làn da trắng cùng với đôi môi hồng nhạt nổi bật, mái tóc đen nhánh được buộc cao sau đầu.

Thấy người nọ nhìn mình chăm chú, Bạch Ly cũng hơi mất tự nhiên, ho nhẹ một cái, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên cô có là nam hay nữ, đẹp thì vẫn hoàn đẹp a, khiến cho còn gái nhà người ta nhìn mình không chớp mắt thế này, thật là có lỗi quá. (Pé Ly nhà mk mắc bệnh tự luyến nặng +_+))

Ma ma quản lí thấy người chụp được hoa lại chính là một trong hai vị công tử có tiền vừa nãy, trong lòng không hỏi mừng thầm, phen này quả nhiên vớ được khách quý rồi. Thế là liền nhanh tay nhanh chân bước lên đài, nói:

“Xin chúc mừng, vị công tử này. Để không lãng phí thời gian, mời công tử theo A Sương vào hậu phòng phía sau”. Hướng tới Bạch Ly nói như vậy, sau đó lại quay hướng về phía mọi người dưới đài đang tiếc nuối, nói tiếp:”Mọi người đây cũng không cần phải tiếc nuối, lần sau có thể sẽ là của mọi người a, Thanh Phong Lâu của chúng ta còn có rất nhiều mĩ nữ khác, không thiếu không thiếu”

Bạch Ly cùng Vũ Sương cứ thế mà bị lôi lôi kéo kéo đẩy vào trong một căn phòng. Ở đây không khí có vài phần yên tĩnh hơn phía ngoài kia, trong phòng hình như cũng có đặt lư hương, hương thơm dịu nhẹ lượn lờ trong không khí. Phòng cũng được trang trí có vài phần kiều diễm, hầu như chỉ tuyền một màu đỏ chói, dưới đất còn thấy cả những cánh hoa hồng được rải khắp nơi, không khỏi khiến cho người ta liên tưởng đến một đôi phu thê đang vào động phòng.

Vũ Sương nhẹ nhàng ngồi lên một cái ghế gần đó, tay đặt trên bàn, tự rót hai li rượu, không nói gì. Mà Bạch Ly đến tận bây giờ mới cảm thấy có gì đó không đúng, cái bầu không khí bối rối xoanh quanh hai người dần dần trở nên lớn hơn. Cuối cùng, Vũ Sương mới cất giọng lên tiếng:

“Công tử thật khác biệt so với những vị khách khác”. Chất giọng của cô thực mềm nhẹ, cuốn hút lòng người, trong giọng nói còn mang vài phần buồn bã cùng cảm khái. Thực sự cô cứ nghĩ rằng tên nam nhân nào cũng bẩn thỉu, đê tiện như vậy, mấy vị khách trước, vừa vào phòng là liền ôm hôn này nọ rồi dở trò đồi bại, chính là họ đâu có hiểu tâm tư của cô, dục vọng trước mắt của họ đã che mờ đi lí trí cùng bình tĩnh. Đối với họ, cô chỉ giống như một công cụ, một món đồ vật, hết trao tay người nọ lại đến tay người kia, để rồi đến khi chơi chán rồi thì lại vứt đi không luyến tiếc. Nhưng người trước mặt cô đây thì khác, Vũ Sương không cảm thấy bất kì mối nguy hại nào phát ra từ người nọ. Hàng mi rũ xuống, che đi đáy mắt là một mảng tưởng nhớ, thấy vị thiếu niên này, không khỏi khiến cho cô nhớ tới thân ảnh của người đó a.

“A?”. Bạch Ly đang hơi mất tập trung, với lại Vũ Sương nói bé quá, cô cũng là không nghe thấy gì, khuôn mặt ngơ ngác hỏi lại.

Nhanh chóng thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt, Vũ Sương lộ ra một nụ cười thật tươi, hướng đến Bạch Ly, hỏi:

“Không có gì, chỉ là Vũ Sương có thể hay không biết quý danh của công tử?”

“A…ừm, là…Bạch…Bạch Thiên”. Vũ Sương hỏi như vậy khiến cho Bạch Ly suýt lỡ lời nói ra tên của mình, nếu mà nói ra, hẳn nhiên khiến cho người nọ đoán được cô là nữ, trong đầu nhanh chóng luân chuyển một hồi, cuối cùng đặt bừa ra một cái tên, nói xong mới thấy có gì đó không hợp lí, âm thầm mong rằng người nọ đừng có trách cô nha…

(Bạch Thiên: Bạch trong “Bạch Ly”, Thiên trong “Viêm Thiên”, quả nhiên là tên hay ^-^))

“Vậy Bạch công tử, muốn làm cái gì đầu tiên?”

“Nga?”. ‘Cái gì’ là cái gì mới được? Ý của Vũ Sương là gì?

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Bạch Thiên, Vũ Sương mới chợt hiểu ra, nói:”Chẳng lẽ…công tử đây mới là lần đầu?”

Nghe đến đây thì Bạch Ly cuối cùng mới hiểu ra, việc từ đầu tới giờ cô cảm thấy bất an, quả nhiên là việc này. Phải biết cô là nữ a, làm sao có thể làm loại chuyện đó được, không không, dù cô có là con trai đi chăng nữa thì cũng sẽ không làm đâu! Cô hối hận a, đáng nhẽ lúc đó nên suy nghĩ kĩ rồi mới lấy hoa, giờ thì hay rồi, hay nữ nhân ở trong cùng một căn phòng, làm sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ? Thế mà bị Vũ Sương phát hiện mình là nữ phẫn nam trang thì lại càng rắc rối hơn. Aizz, thật là…

Trên mặt hiện lên sắc đỏ vì xấu hổ, Bạch Ly ấp úng nói:

“Vũ Sương cô nương, cái kia…ừm, ta không phải đến vì chuyện đó, a, không không, chính là…ừm, chỉ là muốn cùng cô uống rượu giải sầu, tìm một người bắt chuyện với mình thôi”. Cố bịa ra một lí do, nhưng chính Bạch Ly lại thấy không thỏa đáng tí nào.

“Chỉ là tìm một người bắt chuyện thôi ư? Ha ha, thôi được, vậy Bạch công tử, mời ngồi”

Bạch Ly hướng về phía ghế ngồi mà tay người nọ chỉ, trong đầu không khỏi thầm nghĩ may quá.

Vũ Sương thì khác, trên mặt cô hiện lên một tia phức tạp, sắc mặt trầm xuống, cuối cùng giống như hạ quyết tâm. Gương mặt lại ngẩng lên, nói:

“Vậy không biết Bạch công tử đây là muốn nói chuyện gì?”

Bạch Ly liền vớ bừa lấy một câu chuyện để nói, cô vừa nói, Vũ Sương bên cạnh cũng là chăm chú lắng nghe, vừa nghe vừa rót rượu cho cô uống. Lảm nhảm một thời gian dài, Bạch Ly trong người cũng đã nốc đầy rượu, thần trí liền mơ hồ không còn được tỉnh táo nữa, cô chính là kiểu loại người ba chén đã say, vậy mà hôm nay nghe lời mĩ nhân còn uống nhiều rượu như vậy, mặt đỏ như gấc, mơ hồ còn thấy được mấy con thỏ nhảy quanh đầu mình, câu chuyện mà cô đang kể cho Vũ Sương cũng trở nên chệch hướng, đang nói về thỏ lại nhảy sang về rùa, rồi lại bay sang quái vật, rồi con thỏ lại ăn thịt con quái vật tùm lum tùm la. (có câu chuyện nào như thế à? -_-))

Vũ Sương lúc này mới thu lại hết ý cười, đáy mắt hiện lên một tia ngoan độc, nhìn người say mèm trước mắt mình, trong mắt bỗng chốc nổi lên một tia sát khí dị thường, cẩn thận gọi xem người nọ đã say thật hay chưa:”Công tử? Công tử? Bạch Thiên công tử?”

Ha, đến lúc rồi…

Bạch Ly bên này vẫn còn đang chìm vào mêm man, trong đầu văng vẳng nghe đến tiếng gọi của Vũ Sương. Bạch Thiên? Bạch Thiên là ai? Ta có quen người nào tên là Bạch Thiên sao? Thiên, Thiên,… Viêm Thiên…!!! A, cô tới đây là để làm gì chứ?! Sao cả người lại say mèm thế này?! Không, cô tới đây là để điều tra vụ án!

Thời điểm Bạch Ly lấy được ý thức của mình, cũng là lúc cô cảm thấy phía sau dư quang lóe sáng, sau gáy lạnh buốt, dự cảm không lành tăng mạnh…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN