Hồ yêu, nàng là của ta!
Chương 41
Bên trong Tây thành, từng con phố ánh đèn thấp thoáng, mấy gian hàng mở vào buổi đêm đều đông nghịt người. Buổi đêm trong thành không thể nói là phồn hoa, nhưng cũng tươi vui khí thế. Nhìn hướng trên cổng thành, thấp thoáng có thể thấy được một thân ảnh mờ ảo đang đứng bên trên.
Viêm Thiên một mình đứng phía trên cổng thành, hướng mắt vào trong Lạc thành náo nhiệt, nhìn những ánh đèn đỏ của hàng quán phố xá. Tây thành hiện tại đã hoàn toàn hết dịch bệnh, kinh tế giao thương sau cơn ôn dịch cũng trở thành thiết yếu, không chỉ buổi sáng buôn bán, ngay cả vào ban đêm nơi đây cũng thập phần nhộn nhịp.
Bởi vì suy nghĩ một số thứ, vả lại đêm nay hắn có tìm thế nào cũng không tìm thấy được Bạch Ly là đang ở đâu, hỏi Hoa Lệ thì chỉ thấy bảo không rõ. Bình thường vào ban đêm thỉnh thoảng Bạch Ly sẽ cùng hắn dạo phố hoặc lên trên cổng thành nói chuyện phiếm, hiện tại không thấy cô hắn cảm thấy có chút thiếu thiếu. Lại nói ban đầu bốn người bọn họ tới đây là để điều tra về huyết y nữ tử cùng với nam nhân lạ xâm nhập địa lao hại Vũ Sương hóa điên kia. Cuối cùng tới đây lại bị vướng vào tình cảnh dịch bệnh của Tây thành, bất đắc dĩ phải ra tay cứu giúp, tạm gác lại vụ việc kia. Mà bây giờ dịch gì cũng đã giải quyết xong, dòng suy nghĩ của hắn lại không ngừng được bắt đầu suy nghĩ miên man.
Nguyên lai hắn là đang nghĩ nghĩ, trong ánh mắt phản chiếu một mảnh đỏ rực ánh đèn đường phố Tây thành. Bỗng một cơn gió lạnh thổi qua, sau lưng đột ngột một trận lạnh buốt nổi da gà. Viêm Thiên lập tức quay đầu, nheo mắt nhìn vào màn đêm.
Rõ ràng trời không có gió, lại cảm thấy từng đợt hàn khí, trăng đêm nay cũng rất sáng, vậy mà hắn có nhìn thế nào cũng không nhìn vào được bên trong làn sương dày cách phía xa xa Tây thành. Màn sương trắng muốt mờ ảo bao xung quanh thành, bên ngoài thành hiện tại không có ai, hầu hết mọi người đều đang ở trong thành, khiến cho một mảnh ngoài thành dường như cách biệt với không khí bên trong, tỏa ra một cỗ hoang vu đáng sợ.
Viêm Thiên lặng im tiếp tục nhìn vào trong màn sương, trong lòng trỗi dậy cảm giác kì quái.
Sương trắng lượn lờ dưới trăng, bỗng một đốm sáng xanh hiện lên, ánh lửa xanh giữa làn sương, thấp thoáng ẩn hiện. Không chỉ một, sau nó, liền xuất hiện thêm nhiều ánh xanh nữa, rải rác trong sương mù.
Nhìn thấy một màn này, chuông cảnh báo trong lòng Viêm Thiên liền lập tức reo lên không ổn. Hắn truyền âm với Mặc Phàm:”Nhanh chóng bảo người dân vào trong nhà, tuyệt đối không được ra ngoài! Sau đó liền lên trên cổng thành gặp ta”. Nói xong hắn lại tiếp tục cảnh giác với những đốm lửa xanh kia.
Nếu như hắn nhớ không lầm, lửa xanh chỉ xuất hiện khi có Ma tộc xâm lấn.
Đầu bên kia Mặc Phàm sau khi được Viêm Thiên truyền tin, nguyên lai cậu chính là còn đang vui vẻ trên phố a. Vừa rồi âm thanh vị ca ca vang lên trong đầu, hắn còn tưởng là mình nghe lầm. Khi không sao lại bắt mọi người vào trong nhà? Còn là bắt cả thành tất cả đều phải ở trong nhà? Làm như dễ lắm không bằng!
Bất quá dựa vào thanh âm khẩn trương nghiêm túc kia, khẳng định việc này không đơn giản. Liền không tiếp tục đứng ngốc nữa, lập tức vứt cây kẹo hồ lồ đang cầm trong tay, phóng thẳng tới đài cao nhất trong thành.
Bên này Viêm Thiên càng nhìn thấy nhiều đốm lửa xanh dần dần xuất hiện, trong lòng càng một trận căng thẳng. Không chỉ riêng lửa, hắn còn mờ mờ thấy được mảng bóng đen sau màn sương đang di chuyển về hướng này.
…
“Cố gắng tập trung, đừng phân tâm”. Hoa Lệ nói.
Bên trong phòng, nữ tử ngồi khoanh chân, hai tay thủ ấn, mái tóc dài trắng buông xõa, giống như một dòng sông trắng mềm mại. Phía sau lộ ra chín cái đuôi, trên đầu cũng lộ rõ hai tai. Làn da trắng ngần bóng mịn, giờ phút này còn có thêm một tầng mồ hôi mỏng.
Bạch Ly hai mắt nhắm chặt, thân thể lơ lửng trong không trung, môi cũng mím lại. Dường như lời khuyên kia của Hoa Lệ cũng nghe không rõ. Hoa Lệ đứng bên cạnh cô, vẻ mặt lo lắng vô cùng, bàn tay hết nắm rồi lại mở.
Nguyên lai chính là Bạch Ly đang trong thời kì tiến triển thăng lên một cấp mới.
Ở Yêu giới, mỗi một yêu quái từ khi sinh ra đã mang trong mình đan điền, tùy thuộc vào trạng thái tu luyện mà đan điền sẽ mở rộng, theo đó cũng thăng cấp dần từ Hạ lên đến Thượng. Bất quá quá trình tu luyện thăng cấp của Hồ tộc lại có chút khác biệt, dù cho hồ ly nào tu luyện nhiều bao nhiêu đi nữa, dừng lại cuối cùng vẫn chỉ là cấp Trung, không thể đột phá tiến lên. Mà cách giải quyết chính là phải tới Nhân giới một chuyến, vào đêm trăng tròn sáng nhất, tiếp thu lấy linh khí trời đất, thăng cấp.
Mặc dù nói thì dễ như vậy, nhưng bao nhiêu năm nay cũng chỉ có vài chục người là đạt được hoàn toàn cấp Trung, nói gì đến cấp Thượng. Ngay cả Hoa Lệ cô đây cũng đang loay hoay đột phá cấp Trung, thế mới rõ khó khăn thế nào. Người duy nhất đang ở cấp Thượng cũng chỉ có Hồ Vương, phụ thân cô.
Bạch Ly từ khi sinh ra đã mang thiên phú dị bẩm, ngàn năm khó gặp, bởi vậy mà tuy ham chơi, vẫn dễ dàng tiến lên được cấp Trung, chính là vào hôm nay sẽ đột phá thăng lên cấp Thượng. Thời điểm thăng cấp vô cùng quan trọng, chỉ cần sơ xuất một chút, nhẹ thì linh lực suy giảm, nặng cũng có thể khiến cho tẩu hỏa nhập ma, hoặc đan điền vỡ nát, phế bỏ hoàn toàn pháp thuật. Bởi vậy mà Hoa Lệ phải canh chừng Bạch Ly ở đây, tránh để rủi ro xảy ra.
Vốn cô đang rất nghiêm túc nhìn chằm chằm muội muội, bỗng một thanh âm truyền đến trong đầu:”Hoa tỷ, có biến! Đệ cùng với Viêm ca đang ở trên cổng thành, tỷ mau đến đây đi! Nếu có cả Bạch tỷ nữa thì nói luôn!”. Thanh âm vội vàng hoảng hốt kia giống như một cơn gió lướt qua trong đầu Hoa Lệ. Gấp gáp nói cũng nhanh, mà đột ngột im lặng kết thúc cũng nhanh.
Hoa Lệ có chút do dự, nếu cô đi tới đó, vậy Bạch Ly phải làm sao? Cũng không thể để muội ấy ở đây một mình được. Đắn đo một hồi, cuối cùng Hoa Lệ tạo ra một kết giới bao xung quanh Bạch Ly, sau đó nói:”Tiểu Ly, tỷ ra ngoài một lát, có chuyện gì cũng đừng vội hoảng, không thể để thần trí phân tâm”. Nói xong liền đi ra ngoài, thẳng hướng cổng thành Tây mà đi.
Dọc đường Hoa Lệ đi đều là một mảnh vắng vẻ không có lấy một bóng người. Rõ ràng cô nhớ vừa nãy còn nghe thấy rất nhiều tiếng nói cười náo nhiệt cơ mà. Hẳn việc Mặc Phàm vừa truyền âm cho cô liên quan đến chuyện này đi, cũng không biết có nghiêm trọng không nữa.
Đầu kia Mặc Phàm khó hiểu nói với Viêm Thiên:”Sao đệ không truyền âm cho Bạch tỷ được vậy? Không biết tỷ ấy đang ở đâu nữa?”. Nguyên lai Lạc thành hiện tại không có lấy một bóng người là do Mặc Phàm cậu vừa nãy ở trên lầu cao hét bảo họ trở về nhà đóng cửa lại. Nếu như đặt lời nói này vào một người khác, hẳn sẽ chẳng có ai làm theo, bất quá Mặc Phàm lại chính là một trong những vị “thần tiên” đã cứu giúp Tây thành, bởi vậy mà mỗi lời nói trọng lượng đều rất lớn. Đám người dân sau khi được cậu câu thông, liền lập tức không nói hai lời tiến vào trong nhà đóng cửa lại, một bóng người lang thang trên phố cũng không thấy.
Viêm Thiên vẫn luôn nhìn hướng đám sương mù kia, không nói gì, mày nhẹ cau lại. Mặc Phàm bó tay, cậu quay đầu lại liền thấy thân ảnh xinh đẹp đến chạy mà cũng thập phần duyên dáng kia đang tiến tới, vẫy vẫy tay hô:”Hoa tỷ! Ở trên này!”
Hoa Lệ ngước đầu nhìn lên, rất nhanh liền cũng phi lên trên cổng thành. Cả ba người tụ họp lại. Viêm Thiên hỏi:”Tiểu Bạch đâu?”
Hoa Lệ mặt không đỏ tim không đập nói:”Muội ấy có chút chuyện, tạm thời không thể xuất hiện”. Bạch Ly đang trong quá trình thăng cấp, dù có truyền âm cũng bị ngăn cấm không thể truyền được. Lại nói việc này nếu để lộ ra Viêm Thiên và Mặc Phàm mà biết em ấy là yêu quái, cũng sẽ khó tránh khỏi một trận phiền phức. Dừng một chốc, cô lại hỏi:”Có chuyện gì sao?”
Viêm Thiên không trả lời, ánh mắt lại hướng về phía đám sương mù kia. Hoa Lệ nhìn theo hướng, hai mắt phút chốc mở to kinh ngạc. Trong làn sương mù, từng đốm lửa xanh thấp thoáng ẩn hiện, phía sau là một dải bóng đen mờ ảo.
Bóng đen kia trong sương mù không chỉ có một, nhìn qua còn rất nhiều, là cả một đoàn quân! Hơn nữa còn đang từng bước từng bước hướng về phía này. Mặt đất bỗng chốc từng cơn rung chấn nho nhỏ xuất hiện, mà dải bóng đen kia cũng dần lộ rõ hình thù. Đầu tiên là thấp thoáng mấy cái sừng dài, rồi còn đuôi, cánh…
Trước mắt ba người họ lúc này, chính là cả một đạo quân Ma tộc!
Hoa Lệ thất kinh:”Bọn họ…sao lại tới đây?!”. Còn tới cùng lúc nhiều như vậy! Ma tộc đã nhiều năm không xuất hiện ở Nhân giới, nhiều lắm cũng chỉ là vài con ngu ngốc tới nhiễu loạn người dân bình thường. Lần này lại là cả một đạo quân, áng chừng cũng phải vài trăm tên!
Khó hiểu hơn nữa là tại sao quân số nhiều như vậy mà lại chỉ để tới một tòa thành vừa mới trải qua cơn dịch bệnh, vẫn còn nghèo đói như Tây thành? Chẳng lẽ là vì bọn cô ở đây, muốn truy bắt? Không đúng, dù là bốn người bọn họ đang điều tra về huyết y nữ tử ở Ma giới kia, nhưng “người” còn chưa thấy đâu, đã thấy một quân đoàn tới. Tại sao?
Những kẻ dị tộc kia hình dáng đều vô cùng dữ tợn đáng sợ, thân hình không thấp hơn hai mét, tên nào tên nấy đều giơ nanh múa vuốt, lác đác còn thấy có mấy tên đang vỗ cánh bay phành phạch trên trời, tay cầm theo giáo kiếm không thiếu thứ gì. Một tên trong số đó có vẻ là đầu lĩnh, trên đầu có sừng nhọn hoắt dài như trăng lưỡi liềm, tay gã cầm một cái chùy đầy gai nhọn, cả người đỏ lòm, tròng mắt đen đặc, đanh giọng thét:
“Xin hỏi mấy vị đang ở trên cổng thành kia, có thể hay không mở cổng thành?”. Giọng gã ồm ồm vang vọng, hiển nhiên đã thấy nhóm ba người Viêm Thiên.
Mặc Phàm phút chốc cứng đờ: Sao nhìn thân hình đáng sợ ăn nói lại lễ phép như vậy! Không không không, dù ăn nói lễ phép nhưng nội dung vẫn là quá vô lí. Mở cửa thành? Tưởng ngu chắc!
Viêm Thiên tiến lên một bước, lạnh lùng nói:”Thứ cho ta không thể mở”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!