Hồ Yêu
Chap17: Bài đồng dao kinh dị
“Giữa đêm đông mưa,bóng cô nhi khóc.
Mở cửa hai lối âm dương,yêu ma muốn quay đầu.”
Tiếng trẻ con trong trẻo sau đó là tiếng cười hồn nhiên, được một lát lại thành tiếng khóc tức tưởi.
…
Nửa đêm lại đến một bài đồng dao đầy ghê rợn,giọng trẻ con trong veo như trước…
“Oa nhi cõng búp bê ra vườn ngắm hoa đào.
Búp bê khóc gọi “mụ mụ “, chú chim nhỏ trên cây cười ha hả.
Búp bê ơi búp bê à sao ngươi lại khóc?
Có phải ngươi nhớ mụ mụ rồi không?
Búp bê ơi búp bê à sao ngươi khóc rồi?
Có tâm sự gì hãy nói ra đi.
Trước kia ta cũng có một gia đình, có cả phụ thân và mụ mụ thân yêu nữa.
Một hôm phụ thân tức giận, nhặt cây búa đi về phía mụ mụ…
Phụ thân chém xuống rất nhiều nhát…
Máu tươi nhuộm đỏ bức tường…
Đầu của mụ mụ lăn lóc dưới sàn…
Mắt mụ mụ vẫn còn đang nhìn ta…
Phụ thân. Mụ mụ. Tại sao vậy? Vì sao thế?
Sau đó phụ thân gọi ta lại nhờ giúp đỡ.
Chúng ta chôn mụ mụ dưới gốc cây…
Sau đó phụ thân lại giơ cái búa lên…
Lột da ta ra làm thành búp bê…
Chôn dưới gốc cây chung với mụ mụ…”
[*Em gái cõng búp bê*]
Ngoài dự đoán của tất cả mọi người tỉnh dậy hôm nay lại có ánh sáng mặt trời.
Xuống dưới, tất cả mọi người đều tập trung đầy đủ chỉ là khách điếm vắng lặng không thấy tiểu nhị và chủ khách điếm đâu.
Thượng Quan Phi Yến lên tiếng
“Kỳ lạ, không ngờ ở đây cũng có ban ngày và ban đêm.”
Tịnh Không nâng tách trà nguội đã được chuẩn bị từ trước
“Chỉ e là chúng ta bị đánh lừa thị giác thôi,ở nơi này ngày đêm đan xen”
Bạch Linh
“Có nghĩa là chúng ta sẽ không biết được mình ở trong này bao lâu?”
Tịnh Không khẽ gật đầu.
Hiên Viên Triệt trầm ngâm
“Hôm qua mọi người có nghe được một bài đồng dao kì lạ không?”
Tịnh Không “Không”
“Bọn muội cũng vậy”
Đêm qua hắn có hỏi qua lão ngoan đồng,ông ta cũng không nghe thấy gì.
Bạch Linh hơi ngập ngừng
“Muội nghe thấy giọng của một oa nhi.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!