Hoa Bão - Xuân Mộc Cầm
Chương 1: Mưa (+Chương 2: Mơ)
Nó mồ côi cha mẹ từ nhỏ. Kí ức tuổi thơ của nó chỉ mơ hồ trong một gian bếp, nơi có một người mợ ghẻ bắt nó phải làm việc nhà, người cậu thỉnh thoảng hỏi thăm nó vài câu, rồi lại lặng lẽ ra đi.
– Bão! Mày rửa bát chưa? Sao mày ăn lắm thế, ăn ít thôi cho con Cún còn ăn với chứ? – Mợ nó nói.
Cún là con chó mà mợ nó vừa mới mua về nuôi. Con chó nhỏ màu trắng, thuộc giống chó Bắc Kinh.
– Mày ăn ở vừa phải thôi! Nhìn vào cái thời gian biểu mà tao làm cho mày kia kìa. Tí nữa nhớ dọn nhà vệ sinh.
Nó gật gật, cầm chén cơm cố và vài hột cơm còn lại vào miệng rồi lật đật đi ra nhà bếp rửa bát. Mợ nó ngồi xem ti vi trong phòng, thỉnh thoảng quay nhắc nhở nó phải rửa bát sạch sẽ. Nó lại gật gật dù hai mợ cháu ở hai phòng khác nhau.
– Mày bị câm à? Một tiếng dạ cũng không nói được, con láo toét.
– Dạ vâng! – Nó nói, vừa nói vừa hì hục rửa.
Rửa bát xong, nó chạy vào nhà vệ sinh dọn dẹp, sau đó nó nhẹ nhàng đi vào phòng. Căn phòng của nó nhỏ bé, chỉ kê vừa một cái giường xập xệ và một ít quần áo. Nó có một vài bộ quần áo mùa hè, trông rách rưới đến khổ sở, nhưng vẫn được gấp và xếp gọn gàng trong góc phòng. Không hiểu sao, nó thích sự gọn gàng, chắc vì được mợ ghẻ huấn luyện, dọn dẹp quá nhiều.
Hôm nay mưa rơi… Bão nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ có nghe tiếng mưa mới làm cho tâm hồn nó được thư thả.
– Thượng đế ơi! – Nó gọi thầm.
Cứ mỗi khi nhìn thấy mưa rơi, nó lại thầm cầu xin sự giúp đỡ của thượng đế.
– Thượng đế ơi! Hãy giúp con với!
Rồi chẳng biết tự lúc nào, nước mắt đã rơi xuống gương mặt nhỏ nhắn giống như những giọt mưa nặng hạt đang rơi ngoài trời đêm.
Tối hôm đó, Bão mơ thấy bố đến thăm nó. Trong một căn nhà mới, tường màu trắng, có cửa sổ và bàn ăn, nó ngồi cạnh một người đàn ông không nhìn rõ mặt mũi. Nhưng nó thầm biết trong mơ, đó là bố.
– Cố lên con gái, bố tin là con gái bố sẽ làm được. – Bố nói.
Sau đó nó mơ thấy được gọi điện nói chuyện với một người phụ nữ mà nó thầm biết, đó là mẹ.
Chương 2: Mơ
Bão mơ thấy mẹ đang nói chuyện qua điện thoại với nó. Bà nói:
– Con thân yêu, con có nguyện ước gì trong cuộc đời này không?
Tiếng nói của bà vang vọng, xa vời như những đám mây trên bầu trời.
– Con chỉ ước được ở cạnh bố mẹ, rồi làm một hạt mưa… – Bão trả lời trong mơ.
– Con quên mất lời bố nói rồi sao? Bố đã khuyên con phải cố gắng thế nào…
– Con có, nhưng con biết, cho dù có cố đến đâu cũng chẳng thể thay đổi. Cho dù con có cố đến mấy, bố mẹ cũng sẽ mãi chẳng ở bên con. – Nó tha thiết nói giọng buồn tủi.
– Không phải như vậy đâu con. Bố mẹ rất yêu con nhưng chúng ta không thể ở bên con mãi… Để cho con hiểu rõ hơn về số phận của mình. Mẹ sẽ cho con được đi đến tương lai. Con sẽ gặp được con trong tương lai. Sau đó mẹ mong con hiểu, cuộc sống này quý giá đến nhường nào.
– Tại sao bố mẹ bỏ con mà đi? Con chỉ muốn được ở cạnh bố mẹ thôi! – Bão hét lên.
Sau đó đầu dây bên kia vang lên một tiếng sấm sét lớn. Nó chẳng còn nghe thấy tiếng mẹ trong mơ nữa, thay vào đó chỉ còn những tiếng sấm rầm vàng.
Bão tỉnh giấc, nhận ra cửa sổ phòng nó mở toang, sấm sét đang vang đầy trời và cơn mưa vẫn chưa dứt.
– Mày ngủ chưa? Hình như phòng mày chưa đóng cửa sổ thì phải. – Mợ nó nói vọng ra từ bên ngoài.
Tiếng mợ nó nghe rất gần, dường như bà ta đang đứng trước cửa phòng của nó nói vọng vào.
– Dạ, cháu đóng cửa rồi. Chúc mợ ngủ ngon. – Nó vội vã nói lớn.
Vừa nói dứt câu thì cửa phòng của nó được mở ra. Bà mợ đứng đó nhìn nó chằm chằm.
– Trời đất ơi, mưa ướt hết sàn nhà rồi, cái con ranh này! – Bà ta hét lên.
– Dạ… Cháu… Cháu… Cháu xin lỗi! – Nó cố phát ra những tiếng lí nhí.
– Tao biết, tao biết rằng bố mẹ mày đặt tên mày là Bão, nhưng mày có cần phải mang bão vào nhà thế này không hả??? Ông bà ấy ngỏm rồi, sao không mang mày đi luôn đi? Con vô công dồi nghề. Bão bủng gì mày? Mày chỉ là cái đinh thôi con ạ. – Nói xong bà mợ đóng cửa phòng nó cái sầm.
Chỉ còn lại một mình Bão trong phòng. Nó cảm thấy may mắn vì lại được ở một mình. Nhìn vũng nước trên sàn, nó tự hỏi, không biết có nên chạy vào nhà vệ sinh để lấy rẻ lau hay không. Nhưng nó lại sợ, sợ mợ nó đang ngồi đấy. Thế là nó lấy một chiếc áo phông mùa hè ở góc phòng, thấm vào vũng nước mưa trên sàn, rồi lau đi lau lại cho đến khi sàn nhà sạch bóng.
Sau đó, nó ngồi thừ một lúc lâu, nhìn những họa tiết trên sàn.
– Không! Tôi không phải là một cái đinh… Bà nhầm rồi, bà sẽ phải hối hận vì đã gọi tôi như vậy! – Nó nói thầm.
Ôm chiếc chăn mỏng manh vào lòng, nó bần thần nghĩ đi nghĩ lại về kế hoạch trốn thoát. Nhưng trốn đi đâu? Ai sẽ chấp nhận nuôi một đứa mồ côi như nó đây?
Năm nay Bão mười hai tuổi, đáng nhẽ nó phải được đến trường như chúng bạn cùng xóm, nhưng trong nhà chẳng ai nhắc đến việc trường lớp hay đi học. Mặc dù cậu nó là một giáo sư hóa học đang giảng dạy ở trường đại học và mợ nó là cử nhân kinh tế.
***
Đôi lời của tác giả: Đây là tiểu thuyết thứ hai của mình, mình sẽ cố gắng viết. Mong mọi người cùng đọc và theo dõi nhé. Câu chuyện này hơi buồn một chút, vì mình cũng muốn viết về nhiều khía cạnh của cuộc sống.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!