Hoa Đào Bất Thành Kiếp - Chương 20: Nàng không thể sinh ra đứa con mà đã chết, chết trong lòng ta, chết không nhắm mắt
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
107


Hoa Đào Bất Thành Kiếp


Chương 20: Nàng không thể sinh ra đứa con mà đã chết, chết trong lòng ta, chết không nhắm mắt


Edit: Rika

Ta đứng lên trực tiếp uy hiếp, cầm Ngọc Linh Lung của hắn đưa cho ta: “Cám ơn ngươi, thật sự cám ơn ngươi, ta. . . .” Ta ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt sửng sờ của Lô Dĩ Ngôn bỗng cảm thấy thật sảng khoái.

“Như thế nào lại là ngươi?” Ta kinh ngạc đưa tay chỉ vào chóp mũi của Lô Dĩ Ngôn hỏi.

Lô Dĩ Ngôn cau mày lạnh lùng gạt tay ta ra, sau đó không hờn không giận nhìn chằm chằm ta rồi quát: “Chung Mật Nhi là kẻ ngốc sao? Người ta cầm dao tới chém ngươi, mà ngươi lại ở chỗ này tìm đồ, chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn sống nữa sao?”

Ta bị hắn quát sợ tới mức lui về sau hai bước, ôm chặt Ngọc Linh Lung trong lòng, run rẩy nghe hắn tức giận quát khàn cả giọng, sau đó ta mới nhẹ giọng cãi lại: “Không phải là đồ vật này nọ. . .”

Lô Dĩ Ngôn nhướng mày, mím môi nhìn ta thật lâu, sau đó quay đầu thở dài đưa tay ra.

“Có bị thương hay không? Hắn có. . ..”

Trong lòng ta biết hắn kế tiếp muốn hỏi ta cái gì, ta cuống quýt lắc lắc đầu, trâm trên đầu bị ta lắc vang ra tiếng kêu, sau đó nhẹ nhàng bung ra khỏi tóc ta rớt xuống bụi cỏ. Lô Dĩ Ngôn thở dài một hơi, sau đó cẩn thận nhặt cây trâm kia lên, thổi thổi, phụi bụi đất ra, sau đó cẩn thận chêm vào tóc ta.

“Chung Mật Nhi, ngươi chừng nào mới có thể làm cho người ta hết lo lắng đây?”

Ta sửng sốt, lui ra sau hai bước: “Ta làm gì để người ta phải lo lắng?”

“Ta lo lắng cho ngươi đó!” Lô Dĩ Ngôn buộc miệng nói, sau đó hai chúng ta đều ngẩn người.

Mây trắng chầm chậm trôi trên bầu trời xanh, chim chóc nhẹ nhàng chao lượn, thi nhau hót vang, đây là khung cảnh an bình sau giờ ngọ, ta vỗ vỗ tro bụi trên người, xấu hổ khụ khụ hai tiếng.

“Không phải ngươi đã quay về Lôi Khả sao, như thế nào lại xuất hiện ở đây?”

Lô Dĩ Ngôn sờ sờ mũi: “Quân Thượng lần này đến Tuyên Thành tham gia cuộc chiến đoạt bảo, ta đi theo mà đến”. Ta bừng tỉnh đại ngộ, sau đó gật gật đầu, đem đôi Ngọc Linh Lung cất vào trong, sau đó nhặt một ít dược liệu bị rớt, ta cười vui vẻ, sau đó cùng Lô Dĩ Ngôn trở về Phấn Đại.

Hắn chẳng khách khí chút nào, vào Phấn Đại cùng Tiểu Toàn và “Sơn dương râu” uống trà, còn ngông nghênh ngồi trên ghế dựa của ta. Ta cũng chẳng thèm so đo với hắn, vào phòng tắm rửa thay y phục sạch sẽ, sau đó mới vào đại sảnh.

Lô Dĩ Ngôn vươn ngón tay thon dài ra gõ gõ trên bàn, một bên buống trà một bên nhìn ta. Ta ngồi đối diện hắn, thật lâu sau cuối cùng đấu không nổi. Dường như gần đây, mọi người đều rất hay nhìn ta một cách chăm chú. . . .

“Ngươi nhìn ta làm cái gì?”

Lô Dĩ Ngôn híp mắt nhích lại gần: “Dạo này gầy thì phải. . . .”

Ta giật mình quay đầu, tự nhủ là hắn nói bậy, tay cũng không tự giác đưa lên xoa xoa hai má. Gần đây có nhiều chuyện xảy ra, ta thật sự không thể ăn cơm đầy đủ, chẳng lẽ thật sự gầy?

Tiểu Toàn bưng mâm hoa quả khô lên, bĩu môi: “Sư phụ dạo gần đây bị thương lại thất tính, như thế nào mà béo lên được chứ?”

Trong phòng an tĩnh trở lại,Lô Dĩ Ngôn sửng sốt một chút sau đó lại bắt đầu nhìn ta chăm chú. Ta quay đầu đưa ánh mắt oán giận trừng Tiểu Toàn, lại nhìn thấy “Sơn dương râu” nên ta hướng tới hắn nháy nháy mắt, sau đó “sơn dương râu” chạy tới túm tay áo Tiểu Toàn kéo ra ngoài. Ta rất vui mừng, tuy tuổi hơi lớn nhưng rất hiểu chuyện. . . .

“Ngươi bị thương? Hắn không có chăm sóc tốt cho ngươi sao?”

Ta cười lấy lòng, nhẹ nhàng lắc đầu: “Hắn đối với ta tốt lắm, bị thương chỉ là ngoài ý muốn mà thôi, hơn nữa ngươi xem” , ta dứng lên, sợ hắn không tin, ta hung hăng khoa chân múa ta: “Hiện tại ta tốt lắm, ha ha ha”

Lô Dĩ Ngôn nhướn mi, vẻ mặt khinh thường: “Ngươi không cần lấy lòng ta như thế? Ngươi sợ người khác hiểu lầm về hắn sao?”

Ta sửng sốt, sau đó chậm rãi ngồi xuống. Ta không có trả lời câu hỏi của hắn, nhưng ta thực sự sợ người khác nói hắn đối với ta không tốt. Đột nhiên, Lô Dĩ Ngôn mỉm cười tiến đến bên cạnh ta.

“Nói như vậy, hai người chia tay?”

Lòng ta run lên, khóe miệng run rẩy: “Ngươi vui vẻ cái gì”

Lô Dĩ Ngôn mím môi hung hăng gật đầu: “Rất tốt, ta đã nói là khối thịt béo này nhất định là của ta rồi mà”

Ta đột nhiên cảm thấy thực vô lực, tội nghiệp kéo cánh tay hắn than thở: “Lô Dĩ Ngôn, ta đã cứu ngươi, ngươi không thể đối với ta như vậy, ta cũng không cầu ngươi báo ân, nhưng chí ít ngươi cũng đừng có bỏ đá xuống giếng lấy ta ra làm trò cười chứ?”

Lô Dĩ Ngôn bỗng dưng nghiêm túc nắm tay ta: “Ngươi cho là ta lấy ngươi ra làm trò cười sao? Chung Mật Nhi, ta đây là đang báo ân a! Ta cảm thấy ân cứu mạng rất đáng giá, cho nên ta mới xem trọng ngươi, cho nên không bằng ta lấy thân báo đáp!”

Ta nuốt nuốt nước miếng, âm thanh kia trong phòng tĩnh lặng nghe thật quỷ dị. Ông trời ơi, này không phải là sự thật, không phải là sự thật. . . .

“Chung Mật Nhi, mặc dù ta chậm một bước so với Cừ Cử, ngươi cũng suýt chút nữa gả cho người khác, nhưng ông trời vẫn có mắt, các ngươi vẫn chia tay”

Ta kéo kéo vạt áo của hắn: “Lô Dĩ Ngôn, không cần náo loạn, ngươi chậm hơn một năm so với Cừ Cử. . . .Hơn nữa, cho dù chúng ta có chia tay cũng không phải ta sẽ đến với ngươi, cũng không phải xếp theo thứ tự trước sau. Có gả, ta cũng phải gả cho Tả Khâu Ngạo!”. Nhìn thấy Lô Dĩ Ngôn chậm rãi nhăn mày lại, ta ngửa mặt lên trời kéo cái ghế ra ngoài viện nằm phoi nắng.

Xem ra gần đây hoa đào của ta đã nở, như thế nào mọi người đều tới tranh cướp muốn ta gả cho bọn hắn. . . .Quả nhiên, bộ dang khuynh quốc khuynh thành của ta rất là tai họa nha.. . . .

Hội đoạt bảo ở Tuyên Thành đã tiến đến hồi gay cấn, Ngưu trang cũng có vài vị hiệp khách tới, hiển nhiên người bệnh đạp cửa Phấn Đại của ta để khám bệnh cũng khá nhiều. Bên ngoài hỗn loạn, ta bảo Tiểu Toàn ở y quán, còn ta chạy tới nhà trưởng thôn tránh nạn.

Cha Tam Ngưu tất nhiên là rất vui vẻ khi ta tới ở, mỗi ngày sau khi ăn cơm chiều xong, ta đều tới phòng nương Tam Ngưu bắt mạch cho bà, gần đây bụng của bà cũng dần dần lộ ra.

Ở Ngưu gia vài ngày ta phát hiện Đại Ngưu rất thích đọc sách, phòng của ta đối diện phòng hắn, mỗi ngày mở cửa sổ ra ta đều nhìn thấy hắn ở phía sau cây tường vi nghiêng đầu đọc sách. Vài lần hắn ngẩng đầu nhìn thấy ta đều đỏ bừng cả mặt, rất nhanh chạy về phòng trốn, cái bộ dáng kia cực kỳ giống nai tơ trong rừng.

Lỗ Dĩ Ngôn lúc đầu cũng hay tới tìm ta, nhưng tình hình bên ngoài căng thẳng, cho nên hắn không ở Ngưu Trang được mà chạy tới Tuyên Thành. Vì thế ngày qua ngày trôi qua thật an nhàn, chính là vẫn không có tin tức của Cừ Cử.

Ngày hôm đó thời tiết sáng sủa dị thường, không khí có chút oi bức, ta ngồi trong phòng cầm cây quạt quạt liên tục, trong lòng cảm thấy có điều gì đó bất an. Vén bức rèm che nắng ra, vừa bước ra khỏi phòng liền nhìn thấy Tiểu Toàn chạy như điên tới. Nhất thời dự cảm bất an tràn ngập trong lòng ta.

Ta đỡ lấy Tiểu Toàn giúp hắn lấy lại hô hấp, sau đó liền hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Sư thúc đến đây!”

Ta sửng sốt, mặt mày hớn hở: “Ngươi nói là Tiểu Mai?”

Tiểu Toàn gật gật đầu: “Thế nhưng tình trạng của sư thúc không tốt, nàng bị thương rất nặng, bị người đưa tới trước cửa Phấn Đại liền ngất đi, ta sợ đứa con trong bụng của nàng gặp nguy hiểm rồi”

Nụ cười tươi trên mặt ta nháy mắt đông cứng,ta không kịp nói gì, cùng Tiểu Toàn chạy tới Phấn Đại. Dọc theo đường đi, ta không ngừng va chạm vào các hiệp khách, có người muốn nói chuyện cùng ta, có người muốn cản đường ta, tất cả đều bị ta gạt ra. Tiểu Mai và ta là tỷ muội. . . .

Ta cố gắng chạy thật nhanh, không biết nàng có chuyện gì mà không quản ngại vết thương chạy tới Ngưu Trang tìm ta, chắc hẳn là có chuyện nghiêm trọng.

Trước cửa Phấn Đại chật ních người, Tiểu Toàn tách đám người mở ra một đường cho ta, sau đó dẫn ta tới phòng.

Nghênh đón ta là mùi máu, Tiểu Mai đang ôm bụng nằm trên giường nhìn chằm chằm ta đang bước tới. Y phục màu trắng bay phất phới theo gió, trên người nàng loang lổ vết máu, màu đỏ và trắng hòa quyện vào nhau trông thật đáng sợ.

Ta hít một ngụm khí lạnh, Tiểu Toàn bên cạnh đỡ ta bước tới, ta chạy hai bước liền quỳ sụp dưới xuống đỡ lấy nàng.

“Tiểu Mai, ngươi đây là. . .có chuyện gì?”

“Chúng ta. . . .bị. . . .bị. . . .” Tiểu Mai nói không được, từ trong miệng phun ra một ngụm máu. “Diệt tộc. . .này. . . .cái này cho ngươi. .. .” Nàng run run hai tay, từ trong lòng ngực lấy ra một đồ vật đưa cho ta, nhưng được một nửa lại thả tay xuống, nhẫn ngọc kia tượng trưng cho tộc trưởng, quyền lực cao nhất trong tộc ta, rơi xuống mặt đất phát ra âm thanh giòn tan.

Tiểu Mai không thể sinh ra đứa con mà đã chết, chết trong lòng ta, chết không nhắm mắt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN