Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục) - Chương 25
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Hỏa Diễm Nhung Trang (Ngọn Lửa Quân Phục)


Chương 25


Edit: Cục Đường Moe

Beta: Mạc Điềm

Cre: On pic

– —————————-

Đám cháy ở tiểu khu Vạn Nguyên đã được dập tắt lúc hơn 8 giờ tối.

Khi di thể của chiến sĩ Châu Anh thuộc trung đội Ái Tâm Kiều được mang ra, hiện trường vang lên những tiếng khóc nức nở bị kiềm nén. Những chiến sĩ và người chỉ huy vừa mới tham gia cứu hỏa xong xếp thành hàng ở hai bên, mang theo khuôn mặt lấm lem và toàn thân mệt mỏi, đưa mắt nhìn đồng đội của mình.

Chi đội trưởng Trần Hiểu Phi, cùng với ủy viên chính trị và phó chi đội trưởng của chi đội Hồng Vũ cũng đã đến hiện trường sau khi nghe tin.

Trần Hiểu Phi trịnh trọng hô một tiếng: “Chào——”

Toàn bộ chiến sĩ và chỉ huy đồng loạt giơ tay phải lên, chín chiếc xe cứu hỏa ở hiện trường thổi kèn cùng một lúc, âm thanh tang tóc khiến màn đêm càng thêm nặng nề.

Trần Hiểu Phi điều một trung đội khác tới dọn dẹp hiện trường vụ cháy, để những người đã tham gia cứu hỏa trở về nghỉ ngơi.

Xe cứu hỏa lần lượt lái đi. Nhậm Diệc không vội vàng rời khỏi mà đi đến bên cạnh Trần Hiểu Phi: “Trần đội trưởng.”

Trần Hiểu Phi gật đầu: “Vất vả rồi.”

Nhậm Diệc nhìn vào mắt Trần Hiểu Phi: “Trần đội trưởng, chỉ huy của Hứa tham mưu trưởng và Tiền đội trưởng không có vấn đề.”

Trần Hiểu Phi nghiêng đầu nhìn về nơi xa xa: “Tâm trạng của Tiền Duyệt bây giờ rất kém. Lúc đó cháu ở hiện trường, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Ánh mắt của Nhậm Diệc ảm đạm, đầy bi thương: “Thời điểm bọn họ đang tìm kiếm cứu hộ thì có một dì cứ khăng khăng phải quay lại để lấy tài sản của mình, bất chấp khuyên can mà chạy vào đám cháy, Châu Anh quay lại cứu dì ấy thì sàn lầu… sụp.”

Trần Hiểu Phi hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, trầm giọng nói: “Nhậm Diệc, chú biết cháu đang lo lắng cho Tiền Duyệt, nhưng tại sao sàn lầu sụp xuống, phải chăng là do phun nước vượt quá giới hạn, áp lực nước lên sàn không đồng đều? Dầm thép trong quá trình biến dạng đã có dấu hiệu rõ ràng, tại sao người chỉ huy lại không chú ý tới, những thứ này đều là “vấn đề” của Tiền Duyệt.”

Nhậm Diệc cắn cắn môi, trong ngực lấp đầy không cam lòng và bi phẫn.

Anh biết Trần Hiểu Phi nói không sai, liên quan đến mạng người, nhất định phải phân tích rõ ràng nguyên nhân hậu quả, các cấp chỉ huy từ dưới lên trên đều phải chịu trách nhiệm, bao gồm cả Trần Hiểu Phi.

Nhưng đó là nơi thế lửa thay đổi chỉ trong chớp mắt, là chiến trường sinh tử, ai có thể đảm bảo mệnh lệnh của mình là chính xác 100% chứ. Với tư cách là người chỉ huy tại hiện trường, Tiền Duyệt có trách nhiệm không? Có, nhưng anh ta làm sai sao?

Trần Hiểu Phi nhìn ra tâm tư của Nhậm Diệc, ông vỗ vỗ bả vai Nhậm Diệc, thở dài: “Chú biết trong lòng cháu đang nghĩ gì, không ai muốn xảy ra chuyện như vậy, nhưng nó đã xảy ra, chúng ta cần làm rõ trách nhiệm của từng người, đưa ra cảnh báo cho những người sau này, cố sức phòng tránh phát sinh những chuyện thế này.”

Nhậm Diệc gật đầu: “Cháu hiểu.”

“Yên tâm đi, chuyện của Tiền Duyệt chú sẽ giải quyết tốt, cháu trở về nghỉ ngơi đi.”

– —

Sau khi Nhậm Diệc trở lại trung đội, anh đi tắm rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Do bất ngờ xảy ra chuyện như thế nên đại hội đấu võ của chi đội năm nay sẽ hủy bỏ. Theo kết quả của ngày đầu tiên, trung đội Phượng Hoàng vẫn đứng đầu, nhưng chẳng có ai quan tâm nữa.

Trong sự cố hỏa hoạn tại tiểu khu Vạn Nguyên, tính cả Châu Anh thì có tổng cộng 6 người thiệt mạng và 32 người bị thương, trong đó có 5 người bị thương nghiêm trọng, đến bây giờ vẫn chưa qua cơn nguy kịch.

Sau bữa tối, Khúc Dương Ba gọi tất cả mọi người, tổ chức một cuộc họp để phụ đạo tâm lý cho mọi người, đặc biệt là hai tiểu đội đã tham gia cứu viện do tâm trạng sẽ sa sút trong thời gian ngắn.

Sau khi tan họp, Khúc Dương Ba nói với Nhậm Diệc: “Cậu nghỉ hai ngày đi.”

Nhậm Diệc gật đầu: “Tôi cũng định xin nghỉ, ban nãy đã gọi cho Hứa tham mưu trưởng rồi, tôi muốn tham gia điều tra vụ hỏa hoạn lần này.”

“Cậu chủ động yêu cầu tham gia điều tra hỏa hoạn?” Khúc Dương Ba suy nghĩ một lúc, “Được rồi, ông ấy có đồng ý không?”

“Ừ, phòng điều tra hỏa hoạn vẫn luôn thiếu người, hơn nữa tôi đã từng hợp tác với Cung Ứng Huyền.” Nhậm Diệc thở dài, “Cố gắng tìm ra kết quả càng sớm càng tốt.”

“Vẫn chưa được xác định được là sự cố ngoài ý muốn hay phóng hỏa đâu, cậu vẫn muốn hợp tác với bên cảnh sát?”

“Tôi sẽ đại diện phòng điều tra hỏa hoạn để đến đó, Cung Ứng Huyền chắc chắn sẽ theo.”

“Vì sao? Vụ án quán bar tương đối đặc biệt, nhưng cháy nhà dân vào ban ngày chủ yếu là sự cố bất ngờ, không tới lượt cảnh sát phải phụ trách chứ.”

Nhậm Diệc khựng lại, thấp giọng nói: “Cung Ứng Huyền vô cùng cố chấp với các loại vụ án hỏa hoạn, hơn nữa lần này hắn đã đến tiểu khu Vạn Nguyên cùng tôi, hắn nhất định muốn là người đầu tiên biết chân tướng sự thật.”

“Cố chấp?” Khúc Dương Ba cau mày khó hiểu.

“Đúng vậy, cố chấp.” Nhậm Diệc hiểu được hiểu sự cố chấp của Cung Ứng Huyền, cho dù hắn sợ lửa, ghét lửa, anh cũng muốn đến gần hơn để khiêu chiến phần cố chấp ấy.

“Được thôi, bên trung đội cậu cứ yên tâm đi, có tôi và Cao Cách ở đây, có chuyện gì tôi sẽ thông báo cho cậu.”

Nhậm Diệc miễn cưỡng mỉm cười: “Cảm ơn vợ hiền.”

Khúc Dương Ba cũng cười nói: “Mau cút đi.”

– —-

Buổi tối Nhậm Diệc trở về nhà, cha anh đang ngủ, giấc ngủ của ông thường không sâu, mỗi lần anh toàn phải rón rén vào cửa, không ngờ điện thoại lại đột ngột reo lên vào lúc này.

Nhậm Diệc nhanh chóng nhấn nút nhận cuộc gọi, nhỏ giọng nói: “A lô?”

“Nhậm Diệc, có tiện nói chuyện không?” Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nam rất dễ nghe.

“Kỳ Kiêu? Đợi anh một chút.” Nhậm Diệc bước vào phòng của mình, đóng cửa lại rồi mới khôi phục âm lượng bình thường, “Em nói đi.”

“Em thấy anh trên TV, cái tiểu khu Vạn Nguyên ấy.”

“Ờ.” Nhậm Diệc cố làm ra vẻ ung dung nói, “Anh còn lên TV nữa cơ à.”

“… Anh không sao chứ?”

Nhậm Diệc im lặng một lúc: “Không sao đâu.”

Kỳ Kiêu dịu dàng nói: “Này, em thấy có một người chiến hữu của anh đã qua đời, em rất lo lắng cho anh, anh không bị thương gì đấy chứ?”

Nhậm Diệc cười nhạt nói: “Không sao thật mà, em yên tâm đi.”

“Gần đây anh được nghỉ không?” Kỳ Kiêu hỏi, “Chúng ta gặp nhau đi, nhớ anh.”

Nhậm Diệc do dự, thường thì Kỳ Kiêu hẹn gặp mà anh lại đúng lúc đang được nghỉ, quả thực là chẳng có lý do gì để từ chối, nhưng lúc này anh lại chần chừ, có điều anh vẫn đồng ý: “Được rồi, trong tay anh có chút việc, xử lý xong sẽ đi tìm em. ”

“Chờ anh đó.” Kỳ Kiêu đột nhiên cười nhẹ, “Lần đầu tiên thấy dáng vẻ anh mặc đồng phục bảo hộ, đẹp trai cực kỳ.”

Nhậm Diệc cười nói: “Lúc rảnh rỗi em có thể đến trung đội thăm anh, bọn anh thường mặc đồ để huấn luyện mà.”

“Được, em luôn muốn xem thử đó.”

Cúp điện thoại, Nhậm Diệc ngã xuống giường, trong đầu nhớ lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra tại tiểu khu Vạn Nguyên ngày hôm qua. Theo cơn buồn ngủ đánh tới, tất cả hình ảnh dần dần mờ đi, chỉ có đôi mắt sâu thẳm và tĩnh mịch của Cung Ứng Huyền trái lại càng trở nên rõ ràng hơn…

– —-

Sáng sớm hôm sau, Nhậm Diệc lái xe đưa Nhậm Hướng Vinh đi ăn sáng trong một quán nhỏ quen thuộc với một nhà ba người bọn họ, sau đó hai người lại đi dạo trong công viên. Nhậm Hướng Vinh ngồi trên xe lăn, ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt ông, rọi lên một nụ cười an tĩnh mà khoan thai.

Nhậm Diệc vừa đẩy Nhậm Hướng Vinh vừa nói về chuyện có chiến sĩ mới hy sinh. Sau khi nghe xong, Nhậm Hướng Vinh nói: “Lão Trần nói rất đúng, có lẽ sàn lầu sụp xuống thực sự có liên quan đến việc phun nước quá nhiều, có vẻ đội trưởng trung đội đó đã không đoán trước được sự biến dạng của kết cấu thép. Mặc dù lỗi lớn nhất không phải của anh ta, nhưng với tư cách là một cán bộ, giữ bao nhiêu quyền hạn thì phải gánh vác bấy nhiêu trách nhiệm.”

Nhậm Diệc làm đội trưởng trung đội chưa đầy hai năm. Trong suốt sự nghiệp làm lính cứu hỏa của anh, anh chỉ từng chứng kiến chiến hữu cạnh mình hy sinh một lần, đó là nỗi đau mà cả đời này anh cũng không muốn nhớ lại, nhưng khi đó anh không phải là người chỉ huy, không đến lượt anh phải gánh chịu trách nhiệm. Chuyện lần này khiến cho anh không cách nào ngừng hoán đổi vị trí rồi tự hỏi, nếu anh là Tiền Duyệt, anh có thể làm tốt hơn sao?

Bọn họ đều là cán bộ, đều có một nguyên tắc mấu chốt, đó là nơi họ không dám đi cũng không thể để các chiến sĩ đi, anh đưa mọi người vào nơi nguy hiểm, liều cái mạng già này cũng phải mang người ra ngoài. Nhưng cho dù anh đã cố gắng không phạm sai lầm, cố gắng bảo vệ từng người, anh vẫn có thể gặp phải một sự cố bất ngờ khó mà phản kháng. Chỉ cần nghĩ đến tâm trạng của Tiền Duyệt lúc này, anh liền không thể thở được.

Nhậm Hương Vinh vỗ nhẹ bàn tay của Nhậm Diệc: “Ta biết con sợ, có ai không sợ chứ? Năm đó mấy tiểu đội chúng ta cùng nhau vào nhà máy hóa chất Bảo Thắng, cuối cùng cũng không có nổi mấy người còn sống mà đi ra, khi đó con nói xem phải trách ai? Các con có thể trách cái người khăng khăng đòi quay lại lấy chiếc vòng sao? Chính bà ta cũng đã mất mạng, oán hận bà ta thì có tác dụng gì?”

Mũi Nhậm Diệc hơi cay cay, anh im lặng không nói gì.

“Một chiến sĩ chân chính, có thể sợ hãi nhưng không thể chùn bước.” Nhậm Hướng Vinh trịnh trọng nói.

Nhậm Diệc khổ sở gật gật đầu: “Cha, con sẽ không bao giờ chùn bước.”

“Ai dô, nhớ tới nhà máy hóa chất Bảo Thắng, đến bây giờ ta vẫn khó chịu.” Nhậm Hướng Vinh cười khổ nói, “Lúc đó, cấp trên muốn trao cho ta huân chương chiến công hạng 1, còn sống mà nhận được vinh dự ấy rất hiếm thấy, nhưng ta nhất quyết không muốn, hừ, trừ khi ta chết mới có thể thanh thản tiếp nhận, bằng không dựa vào cái gì ta lại được nhận công lao giống như những chiến hữu đã hy sinh của ta chứ.”

“Tài liệu về nhà máy hóa chất Bảo Thắng không dễ tìm thấy trên Internet, cuối cùng được xác định là do sự cố trong sản xuất ư?”

“Đúng vậy. Người phải xử cũng đã bị xử, người nên phạt cũng đã bị phạt.” Nhậm Hướng Vinh cảm khái nói, “Chủ tịch đó, cũng đã tự tử vì sợ tội, nhưng cũng có ích lợi gì đâu, chẳng ai sống lại được.”

Nhậm Diệc còn muốn hỏi thêm, nhưng lại sợ cha anh sẽ nghi ngờ, hơn nữa có hỏi tiếp cũng chẳng có tác dụng gì. Anh đã quyết định trừ khi Cung Ứng Huyền chủ động nhắc tới, còn không anh sẽ luôn giả vờ không biết.

Hai người lại đi dạo một chút rồi về nhà.

Buổi trưa ăn cơm xong, Nhậm Diệc giao cha cho dì giúp việc rồi lái xe đến tiểu khu Vạn Nguyên, anh và Cung Ứng Huyền đã hẹn cùng đi điều tra hiện trường.

Sau khi đến hiện trường, có người còn đến sớm hơn anh, đó là trợ lý được phòng điều tra hỏa hoạn cử tới giúp anh – Trương Văn, vụ án quán bar lần trước bên phòng cũng phái cậu ta tới. (Huhu, má 3T quên rồi, người điều tra vụ án quán bar là Khưu Văn, giờ lại thành Trương Văn….)

“Nhậm đội trưởng.” Trương Văn đang chụp hình dưới lầu của tiểu khu.

“Tiểu Trương.” Nhậm Diệc gật đầu, “Đến sớm thế.”

“Dạ, chụp một ít ảnh cảnh vật xung quanh ấy mà.” Trương Văn mới tốt nghiệp đại học, đeo kính gọng đen, mái tóc hơi dài, vừa lịch sự lại hơi nhút nhát, dáng người gầy gò, mặc quần áo luôn trông rất rộng, không vừa người nổi.

“Tiểu Trương, bây giờ phòng điều tra hỏa hoạn thiếu người thế này, tôi hy vọng cậu có thể nhanh chóng thuần thục các kỹ năng, sớm có thể điều tra độc lập chút.”

Trương Văn cười: “Nhậm đội trưởng, em chỉ là nhân viên hợp đồng, không giống như các anh, nếu có thể chuyển thành chính thức thì tốt vô cùng, còn không thì, có lẽ cũng không làm được mấy năm đâu.”

“Chỉ có làm tốt mới có khả năng chuyển lên chính thức, đúng không?” Nhậm Diệc vỗ vai Trương Văn, “Nếu cậu cần đến trung đội để tích lũy kinh nghiệm, tôi có thể sắp xếp cho cậu đến trung đội của tôi để thực tập. Làm điều tra hỏa hoạn là phải hiểu biết đầy đủ về hiện trường vụ cháy, bất kể là trước hay sau khi đã dập lửa. ”

“Em quả thật có ý định này, chờ em xin cấp trên thử xem, cảm ơn Nhậm đội trưởng.” Trương Văn do dự một lát, lại hỏi thăm Nhậm Diệc chuyện chuyển nhân viên chính thức.

Nhậm Diệc không biết nhiều về thông tin nội bộ, chỉ biết có sao nói đó.

Hai người trò chuyện chưa đến mấy câu, Cung Ứng Huyền đã đến.

Cung Ứng Huyền đánh giá Nhậm Diệc một hồi: “Anh đã khỏe hơn chưa?”

Nhậm Diệc cười nói: “Tôi ổn mà, tôi mới là người nên hỏi cậu câu này đấy, hôm qua cậu về nhà không nôn đó chứ?”

“Tôi đang cố gắng khắc phục.”

“Vậy hôm nay…” Nhậm Diệc dùng ngón tay cái chỉ chỉ lên lầu, “Nếu không tôi đi lên trước, có phát hiện gì sẽ thông báo cho cậu sau.”

“Không, lên cùng nhau đi.” Cung Ứng Huyền không chút do dự nói.

Nhậm Diệc đành nói: “Được thật không đấy? Chúng ta phải leo hơn 20 tầng, cậu cao to như này, nếu cơ thể có vấn đề gì, tôi không cõng nổi cậu lên đâu.”

“Tôi không cần ai cõng.” Cung Ứng Huyền đeo khẩu trang lên, dẫn đầu đi vào tòa nhà chung cư.

Thang máy tất nhiên đã bị hỏng, vì thế Nhậm Diệc phải leo lên một lần nữa, nhưng lần này không phải vác nặng, dễ dàng hơn rất nhiều.

Cung Ứng Huyền đi ở phía trước, gần như mặt không đỏ tim không đập nhanh, chỉ có đến vài tầng cuối cùng mới nhận thấy rõ ràng hắn đang thở hổn hển. Nhậm Diệc không cam lòng yếu thế, mặc dù đã mệt muốn chết nhưng vẫn cố làm vẻ bình tĩnh, mãi đến khi không thể giả vờ được nữa mới thôi.

Cung Ứng Huyền quay đầu nhìn Nhâm Diệc một cái, châm biếm ngược: “Cần tôi cõng anh lên không?”

Nhậm Diệc nhướng mày: “Cần chứ, nào nào nào.” Nói xong còn dang hai tay ra phối hợp.

“Nhưng tôi không muốn cõng anh.” Cung Ứng Huyền liếc anh một cái, tiếp tục đi lên.

Nhậm Diệc lắc đầu cười.

So với thể lực tốt của hai người, Trương Văn đã sớm không chịu được. Trên người cậu ta còn đeo một hộp dụng cụ khổng lồ, đều là những dụng cụ thường được sử dụng để quan sát và kiểm nghiệm hiện trường vụ cháy. Đến khi cậu thở hồng hộc lên đến tầng 22, hai người kia đã tìm đến điểm nổi lửa từ lâu, còn đang nghiên cứu ở đó.

“Nơi này chính là điểm nổi lửa.” Nhậm Diệc đứng trước cửa một căn hộ ở phía Tây tầng 22. Biển số trên cánh cửa đã bị thiêu chảy, nhưng căn cứ các chữ số còn lại ở hai bên thì có thể đoán ra, căn hộ này là căn số 2209.

Trước cửa hộ 2209 còn có một cái giá và mấy chiếc giày đã bị cháy hỏng, ngoài ra còn một số đồ vật bị cháy khét, rất khó phán đoán.

Trên mặt đất, có một dấu vết bất thường rõ ràng không giống với những nơi khác, gạch men sứ đã đổi màu, lồi lên.

Nhậm Diệc chỉ xuống mặt sàn: “Chỉ cần đánh giá bằng mắt thường đã đoán được khối này hẳn là dấu vết của chất lỏng dễ cháy ở mức độ thấp. Bây giờ hồi tưởng lại mới nhớ, khi chữa cháy hình như là tôi đã ngửi thấy mùi xăng.”

Cung Ứng Huyền nheo mắt: “Phóng hỏa bằng xăng?”

“Lúc ấy mùi xăng không nồng, hơn nữa hiện trường vụ cháy hoàn toàn không cho thấy đặc tính của những vụ hỏa hoạn bằng xăng, cho nên xăng chỉ là chất dẫn cháy, dùng để đốt thứ gì đó thôi.” Nhậm Diệc nhìn đống hỗn độn đầy trên mặt sàn, “Chỗ này có vật gì vậy? Giày? Không thể đốt thành như vậy chứ.”

Cung Ứng Huyền ngồi xổm xuống, dùng bàn tay đeo găng lục lọi trong đống tạp nham cháy đên trên mặt sàn. Chỉ chốc lát sau, hắn cầm lên một lon kim loại đã bị chảy biến dạng, hắn ngẩng đầu nhìn Nhậm Diệc, “Anh sẽ để đồ vật gì trong hành lang?”

“Hmm, giá giày, khung treo ô…” Nhậm Diệc cố gắng suy nghĩ.

Cung Ứng Huyền nói: “Rác rưởi.”

– ——————————–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN