Hoa Giải Phẫu Học - Chương 18: Bất tri xuân [5]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Hoa Giải Phẫu Học


Chương 18: Bất tri xuân [5]


Đầu đội thiên lôi cuộn cuộn, chân đạp vũng bùn hướng thiên đường mà đi, hành trình của chúng tôi lại gia tăng thêm chút không khí chuyện ma quỷ đêm khuya.

Nếu không phải có U Dạ Công Tử bên cạnh, tôi chẳng biết phải đi đâu tìm ô.

“Chỉ có một cái thôi nha!” Hắn ngựa quen đường cũ lấy ra một cái ô, cười đến thâm ý sâu sắc.

“Đi nhanh đi, ta không cần!” Tôi thật không kiên nhẫn nói: “Chỉ cần huynh đừng có lắm miệng, nhớ kỹ chuyện bị thiên lôi đánh là được rồi!”

U Dạ Công Tử là con dao hai lưỡi. Tuy rằng hắn có tính uy hiếp, nhưng nếu hắn tuân thủ lời thề thì với tôi cũng là một cơ hội vô cùng tốt, hắn có thể làm người trung gian chuyển hóa năng lực của tôi đến với Nhiếp Thu Viễn.

Tôi quyết định đối xử với hắn tốt hơn một chút.

“Rầm!” Lại là một tiếng sấm, ánh sáng từ tia chớp chiếu vào xác chết Quản Phó đường chủ đang nằm trong quan tài, bộ mặt dữ tợn nhìn chúng ta. U Dạ Công Tử đốt đèn, ánh lửa đèn dầu tiêu điều đong đưa trong đêm mưa gió lạnh.

“Treo cổ như thế này, thi thể nằm ở trên giường, hai tay mở ra nằm thành hình chữ đại là không đúng. Nếu hai tay không bị khống chế, giờ phút này hẳn phải nắm chặt lấy phần dây thừng sau gáy mới là lẽ tự nhiên. Đây là điểm bất hợp lý thứ nhất.”

U Dạ Công Tử bắt đầu chậm rãi nói chuyện, chắc là đang thuật lại những nội dung mà Nhiếp Thu Viễn đã nói cho hắn biết.

“Nếu hung thủ có sức mạnh lại là người quen, hoàn toàn có thể thay vì trực tiếp dùng dây thừng treo cổ hắn mà lựa chọn cách nhanh hơn là một đao đâm chết, làm gì hao tổn tâm trí trói vào gia cụ? Đây là điểm thứ hai.”

U Dạ Công Tử thong thả đi đến bên cạnh quan tài, nhẹ nhàng kéo ống quần Quản Thịnh, trên cổ chân hai bên đều lộ ra vết hằn màu xanh tím, thật rõ ràng là dấu do dây thừng buộc chặt để lại.

“Chỗ này tại sao lại phải trói? Trong phòng không có những sợi dây thừng khác, sợi này hung thủ đã mang đi. Bị trói cổ lại trói hai chân, nhưng mà, người chết không có dấu hiệu trúng độc hay thuốc mê, vậy phải thế nào mới có thể làm được chuyện này?”

Giọng điệu của U Dạ Công Tử bỗng nhiên trở nên bình tĩnh mà trầm ổn, giống như hết thảy hắn đều tận mắt chứng kiến.

Đúng vậy, phải làm thế nào mới có thể chế trụ một tráng hán cao lớn thô kệch, còn trói hắn thành như vậy đây?

“Có lẽ, do ông ấy tự nguyện….” Tôi thì thào thốt ra.

Tự nguyện, trong tình huống nào mới tình nguyện bị trói như thế này?

Trong lòng tôi bỗng sinh ra một cái ý nghĩ khó có thể tưởng tượng được. Tình huống loại này, cho dù ở hiện đại cũng cực kỳ hiếm thấy, bởi vì thật sự là quá mức cấp tiến. Mà đây là ở Đường triều, Oh my god!!!

Tôi bắt đầu động thủ cởi quần áo thi thể.

U Dạ Công Tử trợn tròn mắt. Hắn cắn môi, cuối cùng cũng không có ra tay ngăn cản.

Áo của thi thể chỉ có một lớp, lại chỉ buộc hai cái nút thắt nên cởi bỏ cũng thật dễ dàng. Tôi ra dấu cho U Dạ Công Tử, ý bảo hắn lật thi thể qua, trên lưng thi thể ngoại trừ thi ban đã xuất hiện, vị trí dưới xương bả vai và xương cùng còn có một dấu vết bầm tím, giống như bị thứ gì đó đè lên mà thành.

Đồng nhất với tưởng tượng của tôi!

Trong đầu tôi xây dựng một bộ hình ảnh. Nạn nhân tắt thở, hung thủ nâng thân thể nạn nhân lên, tùy tiện nhét vào thứ gì đó ở phía dưới để kê lên, sau đó mới mặc quần áo cho nạn nhân.

Dây thừng nơi cổ chân phải tháo ra bởi vì phải mặc quần cho nạn nhân.

Đúng vậy, thời điểm nạn nhân chết đi, thân thể đại khái là trần truồng. Mà hung thủ, muốn che giấu sự thật này!

Như vậy, vì sao phải kê đồ vào dưới thi thể? Điểm này không khó tưởng tượng, nếu là tôi là người mặc quần áo cho nạn nhân thì tôi cũng cần kê, bởi vì tôi không thể nâng nổi thân hình hắn.

Điểm này chứng tỏ, sức lực hung thủ kỳ thật có khả năng không quá lớn.

Tôi bắt đầu cởi quần thi thể. Cởi còn chưa được một nửa, bộ vị trọng yếu còn chưa có lộ ra đã nghe thấy U Dạ Công Tử hoảng sợ hét một tiếng: “Muội! Định! Làm! Cái! Gì!!!”

Tôi trắng mắt liếc hắn: “Huynh sợ cái gì chứ? Đâu phải cởi của huynh!”

“Muội! Muội! Muội!!!!” Hắn lắp bắp cả buổi, có vẻ như nhất thời không tìm được từ ngữ nào thích hợp, “Thế này còn ra thể thống gì chứ!!!”

Phúc ngữ thuật mà cũng có thể lắp bắp, tôi cảm thấy thật dọa người. Nhưng mà hiện tại tâm tư của tôi không để tại vấn đề này, tôi mở miệng hỏi hắn một vấn đề tương đối ‘học thuật’:

“Ta không mấy hiểu biết về trang phục nam nhân các huynh, các huynh bình thường có mặt quần lót không?”

Khi nói chuyện, một tay tôi nâng lên đai quần của thi thể, bên trong rõ ràng không có lớp thứ hai.

Đối với việc ‘quần lót’ có nghĩa là gì, người thông minh như U Dạ Công Tử hiển nhiên là lập tức hiểu được.

“Muội muội muội!!!” Bộ phận lộ ra dưới cái mặt nạ bỗng nhiên đỏ bừng, hắn cứng họng một lát, xấu hổ và giận giữ quay mặt sang hướng khác, “… Mặc!”

Điều này càng nghiệm chứng suy nghĩ của tôi, thi thể là trần truồng, hung thủ không có khí lực ăn mặc cẩn thận cho hắn. Dù sao cũng là mùa hè, ăn mặc thiếu một ít cũng thật bình thường, biết đâu không mặc quần lót là sở thích của Quản Phó đường chủ thì sao đây?

Tôi chuẩn bị cởi hẳn quần của thi thể. Lần này, một bàn tay có lực từ phía sau kéo cổ áo tôi, nhấc mạnh tôi về phía sau.

“Tránh ra đi, để ta!” U Dạ Công Tử hổn hển nói: “Thật không thể tưởng tượng được!”

Không biết vì sao, tôi có một loại cảm giác thân thiết rất tự nhiên đối với người con trai tính cách có chút đáng ghét này, ở trước mặt hắn cứ không tự giác mà lộ nguyên hình.

Bởi vì mùi tỏa ra từ trên người hắn, có một loại cảm giác vô hình nào đó rất giống với Trương Dương, Trần Ca, các giảng viên cảnh sát. Cái loại mùi này, có thể khiến người ta bỏ qua cách biệt nam nữ, xem nhẹ mọi tình cảm sắc thái của bản thân, chỉ còn lại ham muốn thăm dò cùng toàn tâm đầu nhập vào trạng thái chiến đấu.

Cho nên tôi không tự giác nói ra suy nghĩ của tôi với những từ ngữ khoa học rất bình thường: “Vậy huynh cẩn thận kiểm tra xem, trên đùi, trên quần áo có thể tìm được tinh dịch?”

Nói ra rồi, tôi lại một lần nữa bó tay với chính mình, tôi lại dùng từ ngữ ‘ngoài hành tinh’ nữa rồi!

“Muội muội muội!!!” U Dạ Công Tử lại lần nữa nghe hiểu. Chính là lúc này đây, hắn nghẹn một bụng khí, cuối cùng thở ra một hơi thật dài. Tôi nghĩ, hắn đại khái đà triệt để hạ vũ khí đầu hàng.

“Cút ngay!” Người con trai luôn luôn ôn hòa khêu gợi giờ đây lại thô lỗ rống lên một tiếng: “Lăn xa một chút, nhắm mắt lại!”

Tôi cười lạnh một tiếng: “Việc này, không nhất định huynh sẽ làm tốt đâu nha!”

“Nói dóc!” U Dạ Công Tử rốt cục nhịn không được mà bắt đầu mắng thô tục, “Về sau, những chuyện như thế này đều phải gọi ta, không cần tự mình động thủ loại việc đáng khinh tằng tịu này! Nếu không ta liều mạng thiên lôi đánh xuống cũng phải vạch trần bộ mặt thật của muội!”

Tôi bị uy hiếp chí mạng, đành phải trầm mặc lui sang một bên, U Dạ Công Tử mò mẫm từng tất từng thước trên thi thể một trận, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, lại lập tức cúi đầu xuống.

Hắn ấp úng nửa ngày mới nghẹn ra một câu: “Thi thể đã bị người ta thanh lý qua, nhưng mà vẫn lưu lại tinh dịch… Vẫn là… Lúc còn sống, vẫn là có…. Dấu vết sinh hoạt vợ chồng.”

Trong lòng tôi có chút khinh thường lướt qua. Không cần nói khám tra và kiểm tra thi thể, cho dù ở trên lớp học, đối với những từ ngữ nhìn qua khó có thể mở miệng này thì chúng ta căn bản cũng chẳng để ý. Tuy rằng phải tôn kính người chết, nhưng mà lúc này, ở trong mắt tôi hắn cũng chỉ là vật chứng, chỉ có vứt bỏ toàn bộ tình cảm cá nhân mới có thể bình tĩnh đưa ra phán đoán. Ở đây ai mới kỳ cục? Là một người điều tra mà đến câu nói còn nói không rõ ràng, đây mới là kỳ quái nhất nha!

Nhưng mà cũng không thể quá nghiêm khắc với cổ nhân, bọn họ đều có điểm cực hạn! Đây là những thứ mà thầy giáo lịch sử đã ân cần dạy bảo cho tôi.

Tôi dùng ánh mắt đồng tình nhìn chàng soái ca cổ đại ăn mặc hoa mỹ, tác phong nhanh nhẹn giờ đây chân lại tay luống cuống, trong đầu thì bắt đầu phán đoán bước đầu về vụ án cái chết Quản Phó đường chủ.

Đây, không phải là treo cổ bình thường, Quản Phó đường chủ chết bởi vì một nguyên nhân càng thêm khó mở miệng hơn.

Tính hít thở không thông.

Chào cả nhà nha, mình tự giới thiệu, mình là Lazy siêu siêu lười ^^!

Giờ mình mới xin tổng kết cái mini game tưng tửng của mình hồi tuần trước

Các câu trả lời dù đúng dù sai đều làm cho Lazy cực kỳ hài lòng, kaka, điểm này thì có người đang tức lắm đây

Tóm lại là chênh lệch tuổi giữa Lazy và Queenie không thể dùng một bàn tay mà đếm hết được, vậy nên các bạn tự suy ha :v

Vì cả tuần này Lazy quá bận nên không thể nào trả nợ được, bây giờ trả luôn :”>

Hihi, sắp hết quyển 1 rồi, sang quyển 2 sẽ chuyển sang hình thức bạn Thu Viễn làm quan và hành trình phá án ^^!

Giờ thì mình xin hé lộ thân phận của bạn U Dạ Công Tử cute của chúng ta ^^

Thật ra thì tác giả đã để lộ từ^^ Mình xin bổ sung phần~~~

****

Ha…!!! Tôi thật sự chịu không nổi.

Chào mọi người, tôi là Vi khuẩn tác giả. Xấu hổ quá, thật sự tôi chịu không nổi nữa, cho hai người kia lăn sang một bên đi, tôi muốn chen vào nói hai câu! Nếu không người hộc máu sẽ không phải là bạn học Diệp Chân Chân đâu, Vi khuẩn tác giả nhất định sẽ hộc máu mà chết trước.

Kịch bản cẩu huyết đến mấy cũng không thể đến mức này được chứ!!!

U Dạ Công Tử có mắt thánh hay sao mà những chuyện xảy ra trong trại ngày hôm nay anh ta đều biết hết cả vậy, hơn nữa, dõng dạc nói ra như vậy àm không sợ bị bại lộ thân phận sao?

Không đưa thư báo trước, cứ lượn tới lượn lui ở trong trại (hơn nữa đến trình độ không bị ai phát hiện) không phải chứng minh anh là người trong trại hay sao?

“Muội tên là gì?” Loại vấn đề này, không phải là vì lúc nãy Chân Chân giả chết mà không có được đáp án nên giờ chạy đến hỏi thôi?

Xin nhờ, có cần ngu ngốc như vậy không hả? Ai cũng có thể nhìn ra, U Dạ Công Tử chính là Nhiếp Thu Viễn có được không?

Hơn nữa, vì cho đẹp nên mặt nạ chỉ đeo có một nửa, ánh mắt và miệng đều lộ hết ra ngoài rồi còn gì, là ai cũng có thể nhận ra cả thôi, nhưng mà người trong thiên hạ này đều nhận không ra?!!!!!!!! Diệp Chân Chân, luôn tự xưng xuất thân hệ hình sự trinh thám, đối với nhận diện khuôn mặt có độ nhạy cực cao mà lại không thể nhận ra???

Kiếm lại tùy tiện đặt ở bên gối đầu? Kiếm của hai người đều giống nhau…. Chừng đó chi tiết rành rành ra như thế mà bạn Chân Chân đều ngoảnh mặt làm ngơ?

Mẹ, ai ném dép đó?!

Diệp Chân Chân: Cho tôi xin, đây đều là do cô viết có được không? Là tự cô thiết kế ra đó, giờ lại dám chê tôi đần độn?! Lão nương biết võ đấy, cô còn muốn sống không đây??

Vi khuẩn Tác giả: Hả? Là do tôi viết sao? Ách… Đúng vậy! Được rồi, hai người cứ tiếp tục đi thôi.

*-*-*-*

Đúng vậy, U Dạ Công Tử chính là hình thái tồn tại về đêm của Nhiếp Thu Viễn nha, nhưng vì có lý do nên Nhiếp Thu Viễn phải luôn tỏ ra lãnh đạm, lạnh lùng. Thực chất, tính cách của U Dạ Công Tử mới là gần với tính cách thật của Nhiếp Thu Viễn. Sau này nhiều bí mật về con người của NHiếp Thu Viễn cũng như các nhân vật xung quanh anh được hé lộ.

Còn về cái chết của Trại chủ (Cha của Diệp Lưu Huỳnh) thì bí mật ẩn giấu đằng sau hiện tại chỉ có Nhiếp Thu Viễn biết, bởi vì mục tiêu thực sự của đám người đó là anh, còn Viên Khuê, Tam nương hay Trại chủ đều là vật hi sinh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN