Hoa Hoa Du Long
Chương 20
Không phải như hắn tưởng tượng là cảnh Tĩnh cùng Hi Chân giằng co, hắn nhìn đến một nam nhân xa lạ bị trói vào cây cột, Tĩnh đưa lưng về phía chính mình đứng…trong viện vừa rồi có một cỗ kiệu thần bí che kín, chẳng lẽ chính là nam nhân này ngồi trong kiệu…mà vốn chính mình nghĩ trong kiệu là mỹ nữ Lạc quốc bị bắt về làm hậu cung.
Đối ngược với vẻ mặt nhu nhược, giai nhân tuyệt đẹp như trong tưởng tượng hoàn toàn bất đồng, đó là dáng người cao to, thậm chí so với mình và Tĩnh đều có điểm lớn hơn, mặt tràn ngập khí phách nam tử…làm kẻ khác giật mình là gã thật sự đã có tuổi, không phải bộ dáng kiều mỵ của mỹ nam tử trong tưởng tượng của người thường.
Nam nhân kia vẻ mặt ủ rũ, tựa hồ vừa mới tỉnh táo lại, làm tù binh nhưng trong mắt hắn không có lệ khí, mà chỉ có vẻ mệt mỏi không nói ra lời.
“ Thăm lại chốn xưa, thúc thúc có thể nói lên cảm xúc chứ?” Thanh âm Tĩnh thoạt nghe thật sự kì quái, Lộ Thương không hiểu tình hình thế nào.
“… Ta vốn dĩ cả đời tưởng không còn cơ hội trở về chốn cũ, không nghĩ tới cư nhiên lại trở lại nơi này…” tuy rằng suy yếu, nhưng nghe ra trong giọng nói của gã có điểm dũng cảm, thật như giao long trong ao, làm cho người ta có cảm giác thổn thức.
Lộ Thương nghe xong tràn đầy nghi hoặc…nơi này không phải chỗ ở của Hi CHân sao, tại sao lại biến thành chỗ cũ của nam nhân kia?
“ Như thế nào vậy? Ngươi cũng quá xem thường ta đi!” Tĩnh ở trước mặt hắn ngồi xuống, Lộ Thương rõ ràng nhìn rõ bàn tay xấu xa của y bắt đầu đi vào bên trong vạt áo nam nhân, động tác lúc nhanh lúc chậm…
Nam nhân trên mặt biểu tình trở nên kì quái hẳn lên, gã hiển nhiên có ý đồ muốn giấu việc chính mình không khỏe, nhưng ánh mắt hỗn loạn vẫn tiết lộ ý chí tan rã.
“ Ta không chỉ muốn ngươi thăm lại chốn xưa, còn muốn quay về ở nơi này cho đến hết đời…” Một tia đắc ý tươi cười nổi lên trên khóe miệng Tĩnh, y chậm rãi ép sát vào thân thể, đem đôi môi đỏ như son ép vào môi nam nhân kia, tay bắt đầu xoa bóp thân thể nam nhân nhanh hơn, bên trong nhất thời bốc lên sắc tình ý tứ nồng đậm.
Lộ Thương vội quay đầu đi, lại nhịn không được chậm rãi quay đầu nhìn hai thân ảnh giao triền thân mật, chậm rãi cúi đầu xuống…rõ ràng hắn đang đừng ở đình viện hoa xuân nở rộ, lại thấy mình giống như đứng ở biển băng đồng tuyết, tất cả người cứng còng, không thể nhúc nhích.
Vừa hôn kết thúc, Tĩnh chậm rãi di chuyển mở ra quần áo, ôn nhu nói “ Dũng Nghĩa, mấy năm không gặp, tính tự kiềm chế của ngươi kém đi rồi.”
Nam nhân kia rõ ràng mắt sưng đỏ, gã hơi thở dốc, từ chối hồi lâu mới nói “ Nếu ngươi còn nhớ quan hệ của chúng ta là gì, nếu còn một chút tình năm đó, thả ta đi, để ta tự sinh tự diệt…”
Biểu tình phức tạp xẹt qua ánh mắt Tĩnh, cả nam nhân kia lẫn Lộ Thương đều nín thở chờ câu trả lời, y bỗng nhiên quay đầu lại, lạnh lùng nói “ Lộ Thương, em nghe đủ chưa, ra đây cho ta”
Lộ Thương nhất thời chấn động, sững sờ đứng ngoài cửa không biết làm sau, rốt cuộc vẫn lùi dần ra. Tĩnh bước nhanh đến cạnh cửa, thô lỗ đem hắn kéo vào bên trong.
Lộ Thương cùng nam tử kia bốn mắt giao nhau, người nọ mặc dù tư thế chật vật không chịu nổi bị trói trên cột, trong ánh mắt vẫn là khí phách không chút tuyệt vọng yếu ớt, làm cho Lộ Thương nhất thời cảm thấy cảm giác hoa mắt chóng mặt.
Tĩnh thôi xô đẩy Lộ Thương, đem hắn ôm vào trong ngực, hỏi lạnh nam tử kia: “ Thúc thúc xem,ta và tiểu tử này là quan hệ gì?”
Nam tử kia nhìn chằm chằm Lộ Thương đang kề sát ngực Tĩnh… không biết sao, mặt lại dần đỏ lên, cuối cùng đến cả cổ cũng hồng đến không thể hồng hơn…che dấu cảm giác khó xử, gã lắc lắc đầu: “ Không biết!”
Chính ngươi đơn bào như Lộ Thương cũng biết gã vừa liếc mắt đã thấu quan hệ của mình với Tĩnh, nhất thời xấu hổ cả người run lên.
Tĩnh lạnh lùng đẩy Lộ Thương ra, đi tới bên người nọ, ngồi xổm xuống trước mặt.
Nắm cằm người nọ buộc cho hai mắt gã đối diện với mình, y bắt đầu dùng tay lột xiêm y người đó xuống.
“ Ngươi…ngươi…ngươi làm cái gì?” Nam nhân điên cuồng hét lên, lại không dừng được động tác của Tĩnh…thanh âm vải vóc bị xé roạt đến tai, cả người nam tử nhanh chóng trần trụi…dây thừng bị trói chặt hiển hiện những vết hằn, mọi bộ phận phơi bày ra nhìn đầy tình dục.
“ Dũng Nghĩa vương thúc, ngươi cứ ở đó chờ xem cho ta!”
Lộ Thương còn chưa kịp với hai chữ: “ Vương thúc” làm ra phản ứng, đã bị Tĩnh như lang đói đẩy ngã trên mặt đất.
Không cần ngôn ngữ, nhiệt độ cơ thể Tĩnh dần lên cao, hiện ra cả đầu ngón tay làm càn của y, đều nói rõ lên ý đồ y là gì, muốn gì.
“ Không cần!”
Tâm tình bị đảo đến hỗn loạn khi nhìn y cùng nam nhân kia thân mật đến vậy, lại không chịu được hành vi đối đãi thô lỗ đến thế, Lộ Thương thật sự biết chính mình cùng y màn xa cách gặp lại này không có ôn nhu, chỉ có thú tính, ngay từ đầu đã là một màn tính giao thị uy!
Tuy rằng bị bạo lực bắt buộc như vậy là lần đầu tiên, chính là lần đầu tiên bắt gặp Tĩnh đáng sợ đến thế … gân cốt nổi lên trên gương mặt Tĩnh tràn ngập thô bạo đến cả quên hơi thở, ngón tay thô bạo lướt qua đến đâu, để lại trên người Lộ Thương vô số hồng ngân làm người khác lúng túng.
Quần áo rơi rụng dần, một bên kia, nam nhân cũng không chịu được màn tra tấn thị giác đang sợ này: “ Dừng tay! Hiên Viên Tĩnh, ngươi dừng tay cho ta, ngươi đến tột cùng là muốn làm cái gì! Ngươi có còn biết hổ thẹn hay không?”
Tĩnh ánh mắt lại càng băng lạnh, Lộ Thương soi vào đáy mắt y bỗng chốc rùng mình… ánh mắt dùng ở thân thể Lộ Thương trần trụi như muốn đem hắn đẩy vào địa ngục mà sai khiến, vượt quá đau đớn che khuất khoái cảm khiến hắn không ngừng nức nở.
“ A…” Bởi vì đau đớn, thân thể nhanh chóng co rút dưới ngón tay thô lỗ công kích, Lộ Thương nhịn không được thất thanh kêu lên.
“ Dũng Nghĩa, ngươi có nghe thấy không? Có nhớ hay không buổi tối hôm đó, ngươi cũng ở dưới thân ta rên rỉ to như thế… Một bên khóc một bên để ta giúp ngươi đạt tới cao trào?” Tĩnh như xem Lộ Thương không còn sự sống, ngón tay tra tấn nhanh chóng ra vào trong cơ thể, đồng thời cũng hướng nam nhân đang trố mắt nhìn mà nói.
Lộ Thương đau đến mức cả la to cũng không la to được nữa…so với thân thể, đau đớn trong tâm khảm vì Tĩnh không nhìn mình mà lại đang nói cho một người khác khiến hăn run rẩy cả người…chính mình chẳng qua, chỉ là thứ đồ vật, là cái để cho người khác nhớ lại tình cảnh năm đó, là dụng cụ để Tĩnh cắt nát trái tim ngươi yêu chạy trốn năm nào của y.
Nước mắt giống như mưa, trào ra hai gò má, rơi xuống mặt đất ẩm như hoa rơi thấm vào trong đất…tiếng Tĩnh thở dốc, tiếng nam nhân đau đớn gầm rú trở nên xa xôi, dùng hai tay chống xuống đất vì tư thế thừa nhận bạo lực bị Tĩnh chà đạp, Lộ Thương ý thức mơ hồ chậm rãi đứng lên…
“ Ngươi…ngươi là đồ súc sinh! Ta lúc trước thật sự là bị mù, cư nhiên khuyên vương huynh đem vương quyền trao cho ngươi!” Nam nhân hiển nhiên không chịu đựng được nội dung vở kịch kinh khủng khi có người trần truồng trước mặt, thứ gã không chịu đựng được chính là tính khí không gì ngăn cản đã lớn lên ngay trước mắt, cũng vì xuất hiện một bộ trạng thái nóng lòng sốt ruột, xấu hổ vạn phần bởi vì cảnh tượng trước mắt, nói ra những lời chưa bao giờ nói.
Tĩnh hiển nhiên đối với những lời này của gã có phản ứng rất lớn, y mạnh mẽ rút ra khỏi người Lộ Thương…Lộ Thương bị loại cảm giác thống khổ này, kêu lớn lên, hoàn toàn không có cảm giác cao trào sinh sôi theo lộ trình mà chỉ thấy khi Tĩnh rút ra khỏi thân thể mình, cảm giác thật đáng sợ đến khủng bố.
Trong nháy mắt, cơ thể bị xé rách trào ra máu tươi, dọc theo đùi thẳng rơi xuống mặt đất.
Tĩnh đối với sự việc này hiển nhiên ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn, y liền ngay như vậy cứ để tính khí sừng sững bước đến trước mặt nam nhân kia…cũng chính là vị thân vương dòng dõi, phụ thân Hi Chân- Hiên Viên Dũng Nghĩa, lạnh lùng nhìn hạ thể của gã một lúc lâu, bỗng nhiên hung hăng tát một cái vào mặt Hiên Viên Dũng Nghĩa :“ Con mẹ nó, ai kêu ngươi khuyên phụ thân truyền vương vị cho ta! Ai kêu ngươi làm bộ dường như không có chuyện gì mà đem con gái gả cho ta! Ai kêu ngươi trốn ta như trốn ôn thần! Ai kêu người thà rằng trên lưng mang tội phản quốc như nhất quyết đào tẩu để tránh xa ta!…”
“ Ngươi rõ ràng biết ta không phải như vậy.”
Hiên Viên Dũng Nghĩa hoảng sợ kêu to, ngẩng đầu lên, kế tiếp nháy mắt bị vặn bung miệng…
“ Ân…“ Gã chỉ kịp kêu rên vài tiếng trong cổ họng, ngay sau đó bị tính khí sáp nhập vào trong miệng mà không thể nói…Tĩnh ấn đầu gã, kịch liệt ra vào vận động eo, thứ mới rút ở cơ thể Lộ Thương ra nhanh chóng bay tới ra vào trong miệng thân vương…
Lộ Thương vẫn một thân trần trụi cứng họng nhìn tình hình trước mắt…nam nhân được gọi là vương thúc kia khốn khổ nhắm chặt mắt, hiển nhiên bị thô bạo ép khẩu giao lấp kín miệng mà phát ra tiếng…mắt thấy những giọt nước mắt thống khổ của gã trào ra, thân thể cường tráng kia cũng run rẩy tới cực điểm…
Tuy rằng cảnh tượng tràn ngập bị kịch, hai người kia tuy nhìn nhau tóe lửa nhưng ngay cả Lộ Thương ngốc nghếch cũng rõ ràng cảm nhận được.
Nơi đó…
Là không gian không bao giờ có chỗ cho mình.
Ngay cả Lộ Thương cũng không biết chính mình đến tột cùng có thể bình tĩnh như vậy…hắn yên lặng đứng lên, nhặt xiêm y rơi toán loạn, thực cẩn thận tự mặc quần áo nghiêm chỉnh, sau đó vẻ mặt trấn định đi ra khỏi nơi ngập tràn tiếng thở dốc mê muội loạn nhịp kia, nơi mà mồ hôi và nước mắt quyện chặt mùi vào nhau.
Đi đến cửa tiểu viện, thất thần nhìn lên hắn thấy một thân ảnh vội vàng.
“ Trời! Lộ đại ca! Huynh làm sao?”
Là Hiên Viên Hi Chân, phía sau nàng còn có cung nhân hổn hển chạy, trong tay cầm rất thảm dệt nặng trịch, hẳn là nàng vừa hôn mê dậy liền vội vàng chạy tới đây.
“ Làm sao vậy?” Lộ Thương cố gắng làm cho thanh âm của mình thật bình tĩnh, nhưng lại phát hiện nó không thể khống chế mà phát run.
“ Huynh…huynh sao lại khóc?”
Hi Chân nhìn chằm chằm vào mặt Lộ Thương, nàng tuy rằng hỏi hắn, nhưng đáy mắt ẩn ẩn lộ ra một tia thấu hiểu.
“ A, đại khái là cát bay vào…” Lộ Thương vội vàng nâng tay áo lau nước mắt ràn rụa, miễn cưỡng cười tươi một cái.
“ Đi , chúng ta tìm chỗ nào nói chuyện” Hắn bước nhanh phía Hi Chân, hướng đến nơi ngược với tiểu viện mà bước.
“ Uy, huynh làm cái gì? Muội muốn đi tìm Tĩnh…”
Không để ý đến sự giãy dụa của nàng, Lộ Thưởng chỉ để ý liều mạng kéo nàng đi.
Tuy rằng là mùa xuân, gió mới thổi lên làm hậu viện một trận bão cát mù mịt…Lộ Thương dắt Hi Chân đi khắp nơi không có chủ đích, trong lòng thực cũng giống như bão nổi…vô luận thế nào không thể giải thích hết nỗi đau đã khiến lòng mình tan nát hết.
Ta không có yêu hắn!
Ta không có!
Ta không có yêu hắn!
Liều mạng phủ nhận cảm giác trong lòng, tâm tình Lộ Thương so với những bông hoa đang cuồng quay trong gió còn cuồng loạn hơn…nhưng hai thân ảnh nam nhân mật thiết giao triền, hắn không xóa đi được.
“ Ta thật sự không có!” Hắn rốt cuộc rống to ra tiếng, suy sụp vô lực mà ngã ngồi trên mặt đất… Bạn đang
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!