Hoa Hồng Của Lương Hiện
Chương 10
“Trước khi muốn mang đi nơi khác hãy ghi rõ nguồn bởi vì đó là hành vi tôn trọng chất xám một cách văn minh “
– —————————–
Khoảng 7 giờ tối chạng vạng dần buông xuống, bầu trời từ màu lam nhạt chuyển sang màu son trầm giống như một làn sương mù mờ ảo lơ lửng.
Khu biệt thự xa xôi trên đỉnh núi lúc này đang tỏa ra rất nhiều ánh đèn rực rỡ và ở phía xa xa,một chiếc Bentley phiên bản mới nhất đang từ từ chậm rãi lái theo dọc các con đường dốc tiến thẳng lên cao.
Minh Tự lúc lên xe Lương Hiện mới biết được mục đích của chuyến đi này là gì.
Du Diệu Đức-một nhà từ thiện nổi tiếng trong nước hôm nay có bữa tiệc đấu giá kín tại nhà đã ngỏ lời mời với Lương Hiện đến tham gia với mục đích muốn giới thiệu cho anh làm quen với một cô gái.
Trước đó cũng bởi vì tin tức hai nhà Minh Lương liên hôn vẫn chưa có thông báo ra bên ngoài nên Lương Hiện không thể đính chính việc mình từ lâu đã có đối tượng đính hôn.
Lần này Lương Hiện cố tình mang Minh Tự đến tham gia cùng mình chủ yếu thứ nhất là bởi vì muốn từ chối uyển chuyển ý tốt của Du Diệu Đức và điều quan trọng thứ hai là muốn nhân dịp này cho Minh Tự dần quen với việc sau này cô phải thường xuyên đi cùng anh vào những bữa tiệc xã giao như thế.
Nghe Lương Hiện nói xong nguyên nhân chuyến đi lần này, Minh Tự lười biếng chống cằm giả vờ lơ đãng hỏi “Muốn tôi diễn kịch cùng anh trong những bữa tiệc này cũng được thôi!”
“Giá..cái giá biểu diễn của tôi,anh tính như thế nào?”
Lương Hiện nghiêng mắt nhướng mày nhìn Minh Tự nói: “Muốn bao nhiêu?”
“Ít nhất phải tới bảy chữ số.” Minh Tự thoải mái đưa ra một mức giá khá cao.
Lương Hiện im lặng nghe xong mấy lời này,liếc nhìn cô từ trên xuống dưới như thể anh đang cân nhắc giá trị của cô có đáng giá với cái giá chính cô vừa mới đưa ra không?
Minh Tự bị Lương Hiện nhìn chằm chằm đến mức không được tự nhiên,cô trừng mắt nhìn anh cảnh cáo “Nhìn cái gì?”
Lời nói ban đầu định nói ra bất ngờ bị lời nói của Minh Tự đột ngột tức giận mà nuốt trở về.
Ngón tay từ tốn gõ nhịp nhàng trên hộp quà bất giác mỉm cười “Tùy cô?”
Nghe được Lương Hiện nói ra lời này vô cùng nhẹ nhàng cộng thêm lông mày anh hơi giãn ra như thể vấn đề này thực sự không phải là một vấn đề lớn lao nào cả cô đành thu hồi tầm mắt có chút không cao hứng “Thôi quên đi.”
Minh Tự có thể nhìn ra Lương Hiện vừa rồi một bộ chính là muốn cùng cô tranh cãi nhưng lại không hiểu vì sao anh lại đột ngột thay đổi chiều hướng đi.
Chính ngay lúc đó, Minh Tự bỗng nhiên toát ra cái ý tưởng vô cùng kỳ quái.
Lương Hiện khi còn nhỏ cùng cô đối chọi gay gắt có lẽ vẫn tốt hơn so với Lương Hiện khi trưởng thành, theo thời gian có lẽ anh ta ngày càng trầm hơn và cực kì khó đoán.
– —————
Trong sân khu biệt thự lúc này có rất nhiều siêu xe.
Những người nổi tiếng từ mọi tầng lớp đang chậm rãi bước xuống xe với tâm trạng vô cùng háo hức tiến về sảnh chính.
Một trong những người xung quanh không biết ai đã nhỏ giọng nói một câu “Ôi!Đó là xe của Lương Hiện.”
Nghe xong lời này ai cũng quay người nhìn về phía đó.
Một chiếc Bentley Mulsanne phiên bản mới nhất đang phanh lại trước thảm đỏ với ánh đèn hai bên sáng rực.Vệ sĩ trong khu biệt thự lập tức tiến lên kéo cửa xe và thứ đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt mọi người là một đôi chân trắng sáng mang đôi giày cao gót màu đỏ,mái tóc cô đen dài xõa tung trong không khí kèm theo chiếc váy dạ hội màu đen phối với một dải ruy băng mỏng vô cùng quyến rũ nổi bật trước mọi người xung quanh nơi đây.
Dưới màn đêm thăm thẳm,Minh Tự đứng thẳng người kiêu ngạo xinh đẹp không ai bì được.
“Đó là…… Minh Tự!” Ai đó thì thầm.
Vừa dứt lời,họ bất ngờ nhìn thấy một người đàn ông lịch lãm đi từ phía sau xe đi tới.
“Thiếu gia nhà họ Lương cùng đại tiểu thư Minh Tự, hai người đó như thế nào lại đi đến đây cùng với nhau?”
Không đợi mọi người lấy lại tinh thần đã thấy chủ buổi đấu giá từ thiện kín ngày hôm nay bước ra tiến về phía họ.
– ————-
Du Diệu Đức mặc dù tuy đã ngoài sáu mươi tuổi nhưng xương cốt vẫn còn chắc khỏe,ông nhìn Lương Hiện với vẻ mặt nửa tiếc nuối nửa vui mừng “Thảo nào khi tôi nhắc đến chuyện này cậu đều trốn tránh. Hóa ra là sớm có người trong lòng ”
Lương Hiện liếc nhìn Minh Tự đầy vẻ cưng chiều, mỉm cười “Chỉ là bạn chơi cùng thời bé mà thôi”
Mặc dù lời nói nói ra đơn giản nhưng với Du Diệu Đức trải qua hơn nửa đời người vừa nghe qua tất nhiên là hiểu.
Minh Tự cũng không nhàm chán,cô ở bên cạnh theo lời nói của anh nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào về phía Du Diệu Đức,trong lòng thầm khen tài năng diễn xuất của Lương Hiện cả ngàn lần.
Du Diệu Đức nhìn bọn họ cười cười nhìn một vị phu nhân chậm rãi từ xa đi tới.
Du phu nhân hôm nay đeo hoa tai bạc ngọc lục bảo kèm với chiếc vòng cổ tinh xảo đặc biệt phù hợp với chiếc váy bà ấy đang mặc trên người.
Bởi vì gương mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt nên Minh Tự nhất thời không thể nhìn ra chính xác tuổi tác.
“Giới thiệu với hai người, đây là phu nhân của tôi.” Du Diệu Đức nhìn Minh Tự giới thiệu.
“Xin chào.” Minh Tự mỉm cười ngọt ngào.
Du phu nhân mỉm cười nhìn Minh Tự một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu chưa?”
Minh Tự khẽ giật mình còn chưa kịp nhớ ra thì đã nghe thấy tiếng bà ấy ngạc nhiên thích thú: “Tôi nhớ rồi. Năm ngoái, ở London có một buổi triển lãm tốt nghiệp chuyên ngành trang sức.”
CSM thiết kế trang sức cao cấp từ đại học và sau đại học tính ra cũng 5 năm. Minh Tự tốt nghiệp vào tháng 6 năm ngoái cùng với những tác phẩm của mình, cô đã vinh dự được nhà trường chọn là một trong những người có nhiều tác phẩm xuất sắc nhất được trưng bày bên trong trung tâm triển lãm.
Minh Tự nhớ rõ ngày đó người tới xem tác phẩm nối liền không dứt, học sinh cùng trường, những người yêu thích trang sức,….
Du phu nhân có lẽ là thuộc về thành phần những người yêu thích trang sức?
“Lúc đó, tôi tình cờ đến thăm một người bạn cũ ở trường Đại học Nghệ thuật vô tình nghe nói có một buổi triển lãm tốt nghiệp chuyên ngành trang sức nên tôi đã đặc biệt hứng thú qua xem.” Du phu nhân mỉm cười “Ngay sau hôm đó, chúng ta đã từng gặp nhau,cô nhớ không?Trong quán cà phê,tôi ngồi đối diện với cô”
Minh Tự đột ngột nhớ ra.
Quả thật có một người phụ nữ sau khi nhìn thấy tác phẩm của cô đã liên lạc với cô ngay trong ngày hôm đó và hỏi cô rằng có thể giúp bà ấy sửa lại bản thảo vòng cổ cùng với khoản tiền trả công hậu hĩnh.
Mặc dù trong mắt Minh Tự lúc đó,số tiền này không đáng giá nhắc tới nhưng dù sao thù lao cùng tiền trong nhà cũng đều rất không giống nhau.
Hai mắt Minh Tự đột ngột sáng lên với ý cười tràn đầy “Thế giới này thật nhỏ.”
“Đúng vậy.” Du phu nhân cũng cảm thấy cơ duyên rất trùng hợp,bà nở nụ cười hết lời khen ngợi: “Thật sự không giấu gì cô, cái bản thảo vòng cổ này tôi không biết đã tìm qua bao nhiêu nhà thiết kế cho nó nhưng vẫn tìm ra được cảm giác mình muốn. Sau khi được cô chỉnh sửa tôi đã tiến hành cho người làm ngay với ý định mang nó vào tối nay nhưng cũng thật đáng tiếc là tôi đã cho một người bạn mượn chụp ảnh trang bìa tạp chí cách đây hai ngày trước”
Khi Du phu nhân nói, giọng điệu của bà ấy trở nên lạc lõng một cách trẻ con nhìn Du Diệu Đức cười dịu dàng,quay sang Minh Tự nói: “Cô còn trẻ đã có tài như vậy rồi nên tôi nghĩ tương lai sau này của cô sẽ đạt rất nhiều thành công.”
Du Diệu Đức ở bên cạnh cũng nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng hài lòng.
Minh Tự mím môi, cười nhẹ nhàng ngoan ngoãn nói: “Du tiên sinh cùng Du phu nhân, hai người quá khen rồi.”
Sau khi nói thêm vài câu vẫy chào tạm biệt, Du Diệu Đức cùng phu nhân của mình nhanh chóng quay vào phòng bán đấu giá.
Tâm tình Minh Tự lúc này vô cùng vui vẻ,cô tự nhiên khoác tay Lương Hiện bước đi và thỉnh thoảng còn nhìn nhìn anh mỉm cười tùy ý.
– —
Minh Tự không phải là người thích thể hiện sau khi nhận được chút lời khen ngợi.
Sau khi vui vẻ qua đi lúc này đang tao nhã ngồi trên chiếc ghế bành màu đỏ lật từng trang ảnh chụp vật phẩm trong buổi đấu giá.
Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, một tay chống cằm nói một cách vô tư “Này”
Lương Hiện rũ mắt nhìn cô.
Minh Tự khép lại danh sách ảnh chụp vật phẩm của buổi đấu giá,nhanh chóng ôm chúng lên đùi và dùng ngón tay gõ nhẹ lên đó”Anh có nhìn trúng vật phẩm nào của buổi đấu giá hôm nay không?”
Lương Hiện nhìn Minh Tự tối nay diện một chiếc váy dạ hội màu đen lộ ra xương quai xanh vô cùng gợi cảm,cô nghiêng người làm cho một bên tóc rơi xuống rồi nhanh chóng đưa tay vén chúng ra phía sau tai nhưng vẫn không tránh khỏi còn sót lại một sợi vướng vào chiếc bông tai kim cương dài bên trái.
Ánh mắt của Lương Hiện lướt qua đôi bông tai một lúc rồi dừng lại “Hôm nay cô đến đây cùng với tôi,chỉ cần tiêu số tiền nên tiêu là được.”
Hàm ý sâu sắc, cô không cần quan tâm đến chuyện này làm gì.
Ý nghĩ Lương Hiện nói ra quả thật rất rõ ràng, không thể phản bác.
Minh Tự mang danh sách ảnh chụp vật phẩm của buổi đấu giá chuẩn bị đặt sang bên cạnh thì thấy Lương Hiện đưa tay giữ chặt lấy nhất thời khó hiểu nhìn anh.
Lương Hiện không giải thích từ tốn mở lại danh sách ảnh chụp vật phẩm đấu giá ra trước mặt cô nhướng mày cười cười “Nghe Thừa Vũ nói cô có nghiên cứu về đồ trang sức.Đây, hãy nhìn thử xem trong những món đồ trong này cô có ý kiến nào đề cử cho tôi không?”
Minh Tự: “…..”.
Cô có nên xem Lương Hiện là một người tốt không?
Tất nhiên là……. không rồi!!!!
– ——–
Bộ sưu tập đấu giá của Du Diệu Đức chủ yếu là thư pháp, hội họa và đồ trang sức.
Với lần đấu giá này,ông ấy đã lấy ra tổng cộng 4 bức tranh cùng một số đồ trang sức vô cùng bắt mắt.
Dưới sự đề cử của Minh Tự, Lương Hiện đã lấy thành công vòng tay ngọc bích hình chim ưng Ấn Độ khảm máu chim bồ câu với giá 760 vạn cùng một bức tranh lãng mạng nổi tiếng thế kỷ 19 với giá 600 vạn.
Trong những cuộc đấu giá từ thiện kín như Du Diệu Đức bây giờ thì hầu hết những người tham gia cuộc đấu giá đều sẵn sàng đưa một cái giá khá cao so với cái giá ban đầu bên ngoài thị trường.
Lương Hiện lúc này bởi vì cả đêm qua bay suốt đêm trở về Bình Thành chưa kịp nghỉ ngơi tốt nên sau khi chi một khoảng tiền khá lớn tượng trưng cho buổi đấu giá từ thiện hôm nay đang ung dung dựa vào lưng ghế chợp mắt.
Minh Tự theo dõi toàn bộ quá trình một cách say mê và thỉnh thoảng đưa ra một số lời nhận xét đánh giá vật phẩm bên tai Lương Hiện.
Cảnh tượng bên trong dần sôi động hẳn lên bởi vì cuộc đấu giá sắp kết thúc,Minh Tự im lặng nhìn mọi người xung quanh liên tục đưa ra bảng giá cho một chiếc trâm cài áo tầm thường bên trên thì không khỏi đưa ra lời đánh giá:
“Chiếc trâm cài áo kia cũng không tồi nhưng so với vòng tay ngọc bích hình chim ưng Ấn Độ khảm máu chim bồ câu ban nãy kém hơn một chút” Minh Tự nâng cằm nói bên tai Lương Hiện “Anh nhìn xem về kiểu dáng và màu sắc có phải trông nó khá đơn điệu và cổ hủ không? Tôi nghĩ là nếu đấu giá thành công lấy về thì phải sửa lại mới mang đi ra ngoài được.”
Nhìn chung, đề xuất của cô ban đầu cho Lương Hiện về vòng tay ngọc bích hình chim ưng Ấn Độ khảm máu chim bồ câu ban nãy là đáng tin cậy nhất.
Nghe xong lời đánh giá của Minh Tự, Lương Hiện đột ngột mở mắt ra nhìn vật phẩm trên khán đài.
Bên trong lồng kính trong suốt,anh nhìn thấy một chiếc trâm cài màu hồng ngọc hình con chim được tô điểm bằng ngọc và men vuông vức trông rất khô khan và lỗi thời.
“Phí cho buổi biểu diễn của cô hôm nay.” Giọng nói của người đàn ông lúc nãy còn đang khép hờ mắt đột nhiên vang lên bên tai Minh Tự làm cho chính cô giật mình đang nghiên người một tay giơ bảng giá “320 vạn.”
“320 vạn lần thứ nhất!”
“320 vạn lần thứ hai!”
Người bán đấu giá dứt khoát:
“Thành giao!”
Cho đến giờ phút nghe được hai chữ “Thành giao” này Minh Tự ở bên cạnh vẫn chưa hoàn hồn.
Ban đầu,phí cho buổi biểu diễn chỉ là do cô thuận miệng vui đùa nói ra bởi vì cô không điên cũng không nghèo đến mức chính mình đòi tiền Lương Hiện.
Nghiêm túc đưa tay ra lắc lắc trước mắt anh “Anh có biết tôi là ai không?”
Lương Hiện liếc Minh Tự một cái giống như cảm thấy bàn tay đang đung đưa trước mặt mình có chút phiền phức,giơ tay nắm lấy cổ tay cô ấn xuống “Không phải nói muốn ít nhất phải bảy chữ số sao? Lấy về cho cô tự sửa sau đó đổi lại.”
– ——Edit:Ninh Hinh——
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!