Nhánh hồng thứ mười sáu
“Những kẻ đã trải qua địa ngục thì vĩnh viễn trái tim sẽ không thoát khỏi địa ngục được đâu.”
⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙
Thịnh Hoài mặc kệ kính của mình bị Kỷ Tòng Kiêu giành mất, tiếp tục dẫn người đi về phía trước.
Anh chỉ bị cận nhẹ thôi, khi đọc sách mới đeo, còn những lúc khác dù không đeo kính thì vẫn không bị ảnh hưởng gì cả.
Kỷ Tòng Kiêu đi theo sau Thịnh Hoài thay giày vào nhà, đi qua huyền quan, thấy được không gian phòng khách, cậu không khỏi nhướng cao mày, cuối cùng cũng khớp được hình ảnh người mua chán mua chê đủ thứ đồ ở chợ ma hôm trước với người trước mặt mình hiện tại.
Căn phòng được trang trí giản lược theo phong cách châu Âu, sử dụng tông lạnh, không bài trí quá nhiều đồ đạc.
Trên ghế sô pha đặt la liệt gối ôm, vật trang trí trên kệ thì đủ các loại con vật kỳ lạ, còn có cả lọ hoa cổ cao cắm những loài hoa cậu không biết tên…
Mặc dù trông có vẻ lộn xộn nhưng không thể phủ nhận, so với căn hộ ngoại trừ các nhu yếu phẩm ra thì không có bao nhiêu đồ đạc dư thừa của cậu, nơi này giống một căn nhà hơn, khắp nơi tràn trề nhân khí.
Thịnh Hoài dẫn người vào trong phòng, rót cho cậu ly nước, bày bữa ăn khuya cậu vờ vịt mang đến ra, sau đó mới ngồi xuống sô pha, chỉ vào tập kịch bản dày cộp trên bàn trà, đi thẳng vào vấn đề:
“Cậu tự chọn đi.”
Kỷ Tòng Kiêu lấy cớ đến đọc kịch bản để đàng hoàng vào nhà người ta: “…”
Có trời mới biết thật ra cậu chỉ muốn tìm Thịnh Hoài tán dóc cho vui, dù sao so với lợi ích tương giao với đám bạn kia, ai cũng thích nhận được sự chân thành hơn.
Chưa kể Thịnh Hoài rất có năng lực giữ chừng mực, lại vô cùng chu đáo, ở cùng anh thoải mái hơn đám người kia nhiều.
Nhưng thành thật mà nói, cậu cũng không muốn đọc kịch bản.
Thịnh Hoài không chú ý tới biểu cảm của cậu, mở kịch bản ra giới thiệu cho cậu.
“Lan uyển 15 ngày, đây là series phim khủng bố vô hạn, nội dung cốt truyện khá độc đáo mới mẻ, logic cũng không có vấn đề gì, chỉ là cần xem xét mảng hiệu ứng đặc biệt, dù sao trình độ kỹ thuật trong nước đúng là cũng nên thương thảo thêm.”
“Thay mận đổi đào, lịch sử hư cấu, chuyển thể từ tiểu thuyết nổi tiếng, chủ yếu là sự biến chuyển dòng cảm xúc, motip thế thân khá cũ, nhưng vẫn có điểm mới lạ.
Trình độ của Hàn Lược cũng giỏi.”
“Vân Lam, hiện đại…”
Kỷ Tòng Kiêu nghe anh nói, dù có mất hứng thế nào thì cậu cũng phải bình tĩnh tập trung nghe anh giải thích.
Thứ cậu không am hiểu nhất đó là đáp trả thiện ý của người khác, phản ứng duy nhất cậu làm được chỉ là đón nhận nó.
Giới thiệu sơ lược mấy bộ kịch bản xong, cùng lắm cũng chỉ nói mất một lúc.
Kỷ Tòng Kiêu đưa cho Thịnh Hoài ly nước, còn mình thì nghiêm túc đọc kịch bản.
Những kịch bản này đã có mấy bộ trùng với số kịch bản mà Diệp Trác mang tới, không phải do kịch bản không tốt mà là có vài lỗi nhỏ hoặc bối cảnh giả lập mà Kỷ Tòng Kiêu không tiếp nhận được, chỉ có thể bỏ qua, còn lại thì…
Cậu lại sàng lọc thêm những chủ đề và hình tượng nhân vật có điểm tương đồng với các vai diễn trước đây của mình, cuối cùng chọn bộ “Thay mận đổi đào”.
Đúng như Thịnh Hoài nói, chủ đề bộ phim này hơi cũ.
Vai nam chính là một nhân sĩ giang hồ, thân thế không rõ, võ công cao cường.
Mặc dù không cha không mẹ, được một sư phụ nuôi lớn nhưng y lại vô cùng tiêu sái, không bận tâm tới quá khứ của mình, lúc nào cũng vui vẻ trượng nghĩa, là một kẻ lạc quan bẩm sinh.
Cho đến một lần, y tình cờ cứu được hoàng hậu bị ám sát, cũng là nữ chính.
Bởi vì y có gương mặt như đúc với hoàng đế đương triều nên bị nữ chính vừa lừa gạt vừa dụ dỗ dẫn về kinh thành, từ đó khoác long bào lên thân, đóng thế cho vị tân đế còn triền miên trên giường bệnh, giúp hắn ngăn cản những tình huống lắt léo cả trong và ngoài triều đình.
Trong quá trình sớm tối bên nhau, nam chính vô thức bị người bày mưu tính kế mình là nữ chính hấp dẫn.
“Từ những dòng chữ này cũng có thể thấy được nữ chính rất coi thường tân đế, nhưng lại vì thân phận hạn chế nên buộc phải cột chung một thuyền với hắn.
Kế tiếp, hẳn là nữ chính muốn theo đuổi tình yêu, nhưng lại bị vướng lễ tiết danh nghĩa.
Dưới sự giày vò dằn vặt của nội tâm, sau khi do dự, cuối cùng nàng thoát khỏi xiềng xích và ở bên nam chính.
Phần đầu cũng là điềm báo cho thân thế của nam chính, vừa khéo một điểm là, nam chính mới thật sự là người thừa kế ngôi vị hoàng đế, còn tân đế mới là kẻ thay thế.
Cuối cùng hai người giành lại đế vị, chính đáng ở bên nhau.”
Kịch bản mà đoàn làm phim đưa tới vẫn chưa phải bản đầy đủ, nhưng Kỷ Tòng Kiêu lật hết quyển thì dừng lại, dựa lên sô pha, biếng nhác đưa ra suy đoán tiếp theo.
“Nếu là vậy, tôi cũng không muốn đề cử cho cậu đâu.” Thịnh Hoài cười nói, rút kịch bản ra lật vài trang, “Cậu đọc chỗ này đi.”
Đó là một phân đoạn tình cảm giữa nam chính và nữ chính.
Trên kịch bản có ghi rõ thời gian và bối cảnh, đó là khi bộ máy triều đình đã được thanh lọc, các phe cánh uy hiếp đã bị tiêu diệt, Giang Chấp Bùi có thể rút lui thành công.
“Đoạn này làm sao cơ?” Kỷ Tòng Kiêu đọc kỹ hai lần, vẫn chưa hiểu ý của Thịnh Hoài.
Thịnh Hoài không trả lời ngay mà ngồi xuống cạnh bàn trà.
Anh giơ tay nhấc ly nước đưa lên môi, tròng mắt không giấu được vẻ hồi hộp và mong đợi, nhưng vẫn ra vẻ như thể vô tình mà hỏi: “Người mà Hoành Khê vấn vương…! có thể dành cho ta một chỗ không?”
Đây là muốn đối diễn.
Trong nháy mắt Kỷ Tòng Kiêu sáng tỏ, lập tức ngồi xuống cạnh bàn trà.
Cậu chống tay phải lên một bên má, ánh mắt mông lung.
Cố Hoành Khê thu lại vẻ lạnh lùng cứng nhắc thường ngày, bên môi nhoẻn nụ cười tươi hiếm thấy, giống như một tiểu thư khuê các không biết u sầu.
Nàng nhìn Giang Chấp Bùi, ánh mắt tựa như trăng sáng ngoài kia, giọng điệu dịu dàng, “Có một người, cho dù chàng không còn gì cả, cho dù chàng và ta không có khả năng bên nhau tới già, nhưng chàng vẫn luôn là người ta đặt trong tim, là người ta mến mộ và nhung nhớ rất nhiều.”
Giang Chấp Bùi rung động, bèn nắm lấy tay nàng, nhưng ngay lập tức lại bị người phía sau…
Không đúng.
Động tác hất không đúng.
Kỷ Tòng Kiêu nhìn chằm chằm vào bàn tay mình đang bị Thịnh Hoài nắm lấy, lông mày cau lại.
“Nếu như Cố Hoành Khê thật sự thích Giang Chấp Bùi, vậy thì chắc chắn động tác này của nàng ta không thể nhanh như vậy được.
Cho dù tình cảm này nhất định phải giấu trong lòng, không thể phơi bày chút nào, nhưng khi thật sự được người trong lòng nắm tay rồi, kiểu gì cũng không thể hất ra một cách dứt khoát như thế.
Nàng ta phải do dự, phải lưu luyến, phải mất khống chế muốn được tiếp xúc với y nhiều hơn, chỉ thêm một giây chớp mắt thôi cũng được.”
“Đúng vậy.” Thịnh Hoài mỉm cười, nói tiếp lời của cậu, “Cho nên đoạn này nữ chính đang nhắc đến một người khác.”
“Nhìn chằm chằm nam chính mà nói, không còn gì cả, không có khả năng bên nhau đến già, ý anh là…” Kỷ Tòng Kiêu ngước mắt nhìn về phía Thịnh Hoài, ánh mắt sáng ngời, “Tân đế ư?!”
Thịnh Hoài gật đầu.
Tân đế đăng cơ là do bất đắc dĩ.
Mẹ hắn mất sớm, cha và anh em đã chết trong những lần tranh đoạt.
Cho nên tuy nói hắn có thiên hạ phồn thịnh trong tay, nhưng thực tế lại chẳng còn gì cả.
Không thể bên nhau là vì tân đế trời sinh ốm yếu, phải nằm triền miên trên giường bệnh, nếu không vì cái này, nàng cũng không cần phải đi tìm nam chính về để đóng thế.
Phân tích những câu nói này xong, Kỷ Tòng Kiêu mới nhận ra những gì mình vừa nói ban nãy cũng chỉ là một đoạn vô căn cứ.
Dù sao suy đoán đó cũng được dựng lên dựa trên cơ sở là nam chính và nữ chính hai bên tình nguyện, nhưng giả thiết của tiền đề này đã bị lật đổ.
“Thời điểm này, các mầm họa do việc tranh giành quyền lực đã cơ bản được quét sạch, mặc dù trong và ngoài triều đình vẫn chưa ổn định nhưng không ảnh hưởng tới toàn cục.
Thật ra bây giờ nam chính đã có thể rút lui được, nhưng rõ ràng nữ chính không thích nam chính, sau đó…” Kỷ Tòng Kiêu suy nghĩ nói.
Thịnh Hoài đưa ít đồ ăn nhẹ sang cho cậu, “Món này ngon lắm.”
Kỷ Tòng Kiêu đang đặt toàn bộ tâm trí vào các suy đoán tiếp theo, nhìn thấy đồ ăn được đưa đến trước mặt thì há miệng cắn một miếng, đến cả ngón tay của Thịnh Hoài cũng không tha.
Kỷ Tòng Kiêu cảm giác cắn phải vật lạ, “…”
Thịnh Hoài chỉ định đưa đồ ăn lại gần một chút, “…”
Trong phút chốc, gió dừng mây đọng, thời gian dường như cũng ngưng lại.
Kỷ Tòng Kiêu ngẩng đầu liếc sang thì bị Thịnh Hoài bắt được.
“Anh Thịnh, không phải em cố ý! Anh Thịnh, em không có ác ý gì đâu! Anh Thịnh…!anh lau đi ha?” Kỷ Tòng Kiêu rút tờ khăn giấy ra dâng lên bằng hai tay.
Thịnh Hoài lắc đầu trêu ghẹo, “Bạn nhỏ quả nhiên là bạn nhỏ, ăn còn cần người ta đút cho.”
Kỷ Tòng Kiêu: “…”
Tận lực lờ đi xúc cảm khác thường trên ngón tay, Thịnh Hoài yên lặng lau tay, cong môi cười.
Đối với cậu bạn Kỷ này, anh vẫn luôn có chút tò mò.
Ngoại trừ việc tụ tập với người khác ra, hình như cậu nhóc này chẳng hứng thú mấy với việc gì cả, cho dù là đồ ăn ngon, lựa chọn đồ dùng hàng ngày hoặc là các hoạt động khác, cậu đều chẳng có việc gì đặc biệt thích thú, lúc nào cũng luôn trả lời là “tùy”, “anh cứ xem đó mà làm”, “đều được”, “cũng ổn”.
Nếu như không phải đã biết rõ tuổi cậu, quả thực Thịnh Hoài sẽ tưởng rằng đây là một người lớn tuổi đã thấu rõ được bộ mặt của thế gian.
Lúc này, hiếm khi thấy cậu nóng lòng nghiền ngẫm phỏng đoán nội dung cốt truyện, Thịnh Hoài tò mò nên quyết định phân tích một chút cho cậu.
Là một người đã đọc hết kịch bản, anh đưa ra gợi ý, “Dưới góc nhìn của cậu, Giang Chấp Bùi là người thế nào?”
“Lạc quan bẩm sinh, trượng nghĩa, chất phác.” Kỷ Tòng Kiêu nhanh chóng đưa ra đáp án.
“Cậu có cảm thấy vai nam chính kiểu này, tính cách có phần nhạt nhòa không?”
“Kiểu tính cách này cũng không được đại chúng xem trọng.
Một người chất phác rộng lượng sẽ rất khó tạo nên được cao trào, không nảy sinh mâu thuẫn, như vậy sẽ dễ gây lê thê về phần tình tiết, nội dung cốt truyện cũng không phát triển lên cao được.”
Thịnh Hoài dẫn dắt từng bước.
“Cho nên dùng hình tượng nhân vật như thế cho vai diễn, giống như đang thiên về hai chữ…”
“Thay đổi.” Kỷ Tòng Kiêu nói tiếp.
Đúng vậy, kiểu nhân vật này muốn nổi bật thì trọng điểm là phải có sự so sánh giữa trước và sau khi thay đổi, cũng có thể nói là một kiểu trưởng thành của nhân vật chính.
Sự ghê gớm ác liệt của giai đoạn sau tương phản với sự hiền lành tốt bụng của giai đoạn đầu, cực kỳ dễ lay động lòng người.
Kỷ Tòng Kiêu dựa lên sô pha, lấy kịch bản che mặt, che luôn cả ánh đèn hắt xuống.
Cậu tự đặt mình vào Giang Chấp Bùi.
Y tiêu sái tự do, là một hiệp khách không câu nệ tiểu tiết.
Y mặc kệ thân phận của Cố Hoành Khê, chỉ biết rằng hai bên là tình nguyện, muốn liều mạng dùng hết mọi thứ để cố gắng được ở bên nhau, cho dù không được thế tục chấp nhận.
Nhưng y cũng rất bao dung, một khi biết rõ Cố Hoành Khê không yêu mình, đương nhiên y sẽ không có khả năng tranh giành mạnh mẽ, việc mà y làm hẳn sẽ là đi đến một nơi thật xa, rời khỏi chốn thị phi, thậm chí còn có thể chân thành cầu mong Cố Hoành Khê được sống viên mãn hạnh phúc.
Như thế thì có gì thay đổi? Vì sao lại cần thay đổi?
Rõ ràng Cố Hoành Khê dùng tình cảm trói buộc Giang Chấp Bùi, điểm này Kỷ Tòng Kiêu có thể hiểu được.
Người bị trói buộc sao có thể cam tâm tình nguyện làm mọi thứ vì nàng ta? Thế nhưng vì sao Giang Chấp Bùi xong việc có thể rút lui, Cố Hoành Khê vẫn muốn lừa gạt…
Chờ chút!
Giang Chấp Bùi xong việc rút lui, Giang Chấp Bùi xong việc rút lui.
Làm sao Giang Chấp Bùi có thể xong việc rút lui được cơ chứ?!
Cậu đột nhiên ngồi thẳng dậy.
Một vài phân cảnh đã tiết lộ Cố Hoành Khê là người mưu tính sâu xa và rất cẩn trọng, sao nàng ta lại có thể để một Giang Chấp Bùi có gương mặt giống hệt tân đế, một nhân sĩ giang hồ có thể tự nhiên đi tới đi lui trong cung rời đi hoàn hảo không chút tổn hại nào được?
Cho nên thứ chờ đợi Giang Chấp Bùi là sự phản bội, và còn cả ý đồ giết chóc.
Đây là nguyên nhân chuyển biến hình tượng.
Như vậy không khó để suy đoán ra phần sau sẽ xảy ra những gì.
Thịnh Hoài đưa tới cuốn kịch bản viết rõ quá trình hắc hóa của nhân vật nam chính ở phần sau, thầm cảm thán anh bạn này có công lực phân tích nhân vật sâu thật đấy.
Kỷ Tòng Kiêu đọc nhanh như gió quét xong thì cảm thán, “Nam chính đủ thê thảm, nữ chính đủ độc ác, tân đế đủ xấu xa.”
“Thân thế bí ẩn của Giang Chấp Bùi được phơi bày, y dùng thân phận con trai của tiên đế dựng cờ khởi nghĩa, muốn lật đổ giang sơn của tân đế và Cố Hoành Khê.
Nhưng định mệnh sắp thành lại bại.” Thịnh Hoài nhếch môi, tổng kết sơ qua đoạn tình tiết phía sau, cuối cùng thở dài, “Tiếc thay cho Giang Chấp Bùi, quay đầu lại vẫn chỉ còn y một thân một mình.
Nếu như không lựa chọn trả thù, có lẽ y vẫn sẽ có tương lai không tệ.”
“Không thể nào.” Kỷ Tòng Kiêu hồi tưởng lại vài nét bút miêu tả những cảnh ngộ mà Giang Chấp Bùi gặp phải trong tiểu thuyết, lắc đầu phản bác.
Thịnh Hoài nhướng mày, dò hỏi nhìn lại.
Kỷ Tòng Kiêu cười với anh, “Những kẻ đã trải qua địa ngục thì vĩnh viễn trái tim sẽ không thoát khỏi địa ngục được đâu.”
Vừa dứt lời, Kỷ Tòng Kiêu đã bị Thịnh Hoài vỗ đầu, “Sao anh bạn nhỏ lại suy nghĩ bi quan thế chứ?”
Kỷ Tòng Kiêu ngước mắt lên nhìn anh.
Thịnh Hoài cong môi cười, thuận tay xoa xoa đỉnh đầu cậu, “Địa ngục vẫn còn đó, sao cậu có thể khẳng định không có ai bằng lòng ở bên y dưới địa ngục chứ?”.